[Dịch] Quan Thuật
Chương 1739 : Dâng lên tận miệng
Ngày đăng: 20:28 15/09/19
-Ừ!
An Kỳ gật gật đầu, vừa liếc nhìn Diệp Phàm, vừa nói:
- Thời gian Lý Nhất Nam thử việc không đến một năm.
Phạm muốn lấy người tài giỏi, vốn thành phố không thiếu người lãnh đạo. Không ngờ lại chọn anh ta vào vị trí Phó trưởng phòng.
Mà Lý Nhất Nam mới thử việc có một năm trong ngành cảnh sát không ngờ lại trở thành lãnh đạo. Thăng chức Phó trưởng phòng thành phố, hơn nữa, còn là phó trưởng phòng nắm thực quyền trong tay, cũng không thấy giải thích về việc này.
-Theo lý mà nói thì đảo lộn hết rồi. Anh ta được bổ nhiệm Phó trưởng phòng là chuyện của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Nhưng phân công công tác là do cục trưởng là anh sắp xếp. Chẳng nhẽ phân công công tác một Phó trưởng phòng quản lý Phạm Viễn cũng sắp xếp?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc hỏi.
-Là thật mà, lúc đó ban Tổ chức cán bộ xuống đề nghị cục Công an thành phố phân công công tác quản lý cho đồng chí Lý Nhất Nam. Còn nói anh ta thích hợp với vị trí đó, Chủ tịch thành phố nói xem, tôi làm sao có thể làm khác được. Ban Tổ chức cán bộ trực tiếp đề nghị, đành phải làm thôi.
An Kỳ có chút phẫn nộ, nói.
-Ừ, đây có thể là nguyên nhân chủ yếu anh không được kiêm nhiệm Phó Bí thư Đảng ủy Công an thành phố.
Diệp Phàm gật gật đầu, liếc nhìn An Kỳ một cái, hỏi:
-Có nghĩa là đã có sự chỉ đạo từ cấp trên?
-Báo cáo Chủ tịch thành phố, tôi nghĩ là việc bổ nhiệm đó là không hợp lý.
An Kỳ kéo ghế đứng lên, giơ tay chào Diệp Phàm theo nghi lễ cảnh sát, nói lớn.
-Vậy là tốt rồi!
Diệp Phàm gật gật đầu.
An Kỳ đi được một lúc, Diệp Phàm vẫn lật tài liệu có liên quan đến giá cả thị trường xem. Mặt mày càng ngày trầm lặng. Rõ ràng Phạm Viễn đang làm việc không minh bạch.
Phạm Viễn không quản việc này, mình muốn chủ động làm, nhưng lực cản kia quá lớn. Làm thế nào để Phạm Viễn ủng hộ, chỉ còn cách chủ tịch phê duyệt chỉ thị. Tuy nhiên, quân bài cuối cùng Diệp Phàm chưa muốn rút ra..
Lúc này, vang lên tiếng đập cửa.
Biết Chu Đông Đông chưa đi, Diệp Phàm gọi cô vào.
-Chủ tịch thành phố, anh nếm bát trứng chim này đi, hương vị tuyệt đối hoàn hảo.
Chu Đông Đông cẩn thận bưng bát trứng chim vào.
-Canh trứng chim, cô lấy ở đâu ra?
Diệp Phàm liếc nhìn nhìn Chu Đông Đông một cái, hỏi.
-Việc này, tôi...
Chu Tùng Tùng lập tức đỏ mặt.
-Không sao cả, tôi không trách cô.
Diệp Phàm nhìn cô ấy, ôn hòa nói.
-Lần trước anh giúp em trai của tôi, nó nói nhà chúng tôi nghèo, không có thứ gì có thể biếu Chủ tịch thành phố, cho nên, đi lên trên núi đá tìm. Nhưng em trai của tôi rất ít khi làm việc này. Tôi biết phải bảo vệ chim rừng, sẽ không làm bậy đâu.
Vì vậy, Chủ tịch thành phố đừng trách tôi.
Chu Đông Đông có chút lo lắng Diệp Phàm sẽ trách cứ mình.
-Ha ha, không sao cả, cô lại đây đi, trứng chim quả thật là không tồi.
Diệp Phàm cười cười, cầm lấy thìa múc một chút nếm thử, cảm giác đúng thật không tồi, hương vị rất ngon. Ăn được mấy thìa Diệp Phàm nói:
-Về sau đừng để cậu ta đi như vậy, nguy hiểm lắm.
-Vâng, tôi biết rồi ạ!
Chu Đông Đông tươi cười, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
-Chủ nhiệm Phạm có bảo tôi báo cáo lại việc này ạ
-Được rồi!
Diệp Phàm nhìn Chu Đông Đông là lạ, cười hỏi:
-Cô trả lời như thế nào?
-Tôi nói là không có gì, chưa thấy anh đến.
Chu Đông Đôngmất tự nhiên, nói.
Ha ha, có người đến cũng bình thường thôi.cCô nghĩ thử xem, không có ai đến thăm hỏi Chủ tịch thành phố là bình thường sao?
Diệp Phàm cười nói.
-Chủ tịch thành phố, tôi lại nói không đúng rồi.
Chu Tùng Tùng lập tức đỏ mặt.
-Không sao, như Chủ tịch thành phố Tăng, Chủ nhiệm Vu thường xuyên đến cũng không vấn đề gì đúng không?
Diệp Phàm nhắc nhở cô. Bởi vì, hai đồng chí này sớm đã dán chữ “Diệp” lên trán họ rồi.
Diệp Phàm cũng không sợ các đồng chí khác biết.
-Tôi hiểu rồi ạ.
Chu Đông Đông rất thông minh, gật gật đầu nói.
Sau khi ăn xong, Chu Đông Đông thu dọn chén bát rồi đi ra ngoài. Diệp Phàm lại xem lại đống tài liệu lúc trước, cảm giác có chút đau đầu, đang bóp đầu bóp trán thì chuông điện thoại vang. Nhưng vừa nhấc máy lên, đầu dây bên kia đột nhiên dập máy. Nhìn dãy số hiện lên trên điện thoại, Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
Diệp Phàm khẩn trương hỏi:
-Triệu Tứ hả?
Không thấy ai trả lời, tuy nhiên, tai Diệp Phàm rất thính nghe thấy người ở đầu dâu bên kia đang thở nhanh. Nên lại hỏi tiếp:
-Làm sao thế? Muốn nói gì sao lại không nói? Triệu Tứ à, có chuyện gì nói đi. Đường đường là tiểu thư Triệu gia, em có cần cẩn thận như vậy không?
-Em ở cửa sau nhà khách của anh.
Triệu Tứ rốt cuộc cũng nói, nhưng rất bé.
-Anh sẽ tới đón em.
Diệp Phàm giật mình, nói xong rồi đi ngay ra ngoài. Đi đến cửa sau, nhìn lướt qua không thấy ai, Diệp Phàm định gọi điện lại xem có đúng không, thì thấy một bóng đen bên cạnh hàng rào đứng lên. Hơn nữa, toàn thân che rất kín, không rõ là nam hay nữ.
Diệp Phàm không lên tiếng, bóng đen đi theo vào.
Tới đại sảnh phía sau để lên lầu, đi tới phòng tiếp khách, bóng đen cởi áo khoác ngoài ra cất đi.
Hóa ra là Triệu Tứ với khuôn mặt thoát tục và dịu dàng. Nhìn dáng người Triệu Tứ rất gợi cảm, so với Tống Trinh Dao thì cô gợi cảm hơn nhiều.
Buổi tối cô mặc một chiếc váy liền thân, được may bằng chất liệu dạ, có nhiều hoa văn và được xếp ly.
Trông rất trẻ trung. Bình thường Triệu Tứ trông rất khoan thai, nhưng thể hiện là người thông minh, hoạt bát. Làm Diệp Phàm cũng ngây người ra. Hơn nữa, tay Triệu Tứ còn cầm một chiếc túi.
-Trông em thế nào?
Triệu tứ cười nhợt nhạt với Diệp Phàm.
-Ôi, phong cách ăn mặc của em rất kỳ lạ. Anh vẫn còn thấy lạ mắt, bởi vì quá đẹp..
Diệp Phàm lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.
-Vậy anh thử nói xem ăn mặc thế này đẹp hơn hay mặc như trước kia đẹp hơn?
Triệu Tứ nháy mắt tinh nghịch, hỏi. Diệp Phàm cảm nhận được cô đang thở rất nhanh, xem ra Triệu Tứ rất coi trọng việc này. Làm Diệp Phàm có chút nghi ngờ không giải thích được.
-Phong cách ăn mặc như trước cũng được, nhưng buổi thay đổi một chút cho nó tươi trẻ.
Diệp Phàm khéo léo trả lời.
-Kiểu gì cũng nói được. Đàn ông các anh lúc nào cũng nịnh nọt thôi.
Triệu Tứ nói vẻ giận dỗi, Diệp Phàm liếc nhìn có vẻ rất tình cảm. Diệp Phàm nhìn thấy có chút ngây người. Bởi vì, bộ dạng Triệu Tứ lúc này rất khó nhận ra Triệu Tứ của trước kia. Mọi hôm Triệu Tứ rất đại khí và khoan thai, trông còn rất ngang ngược nữa.
-Anh nói thật đấy.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm chỉnh, liếc nhìn Triệu Tứ rồi nói:
-Đêm rồi sao vẫn tìm anh nói chuyện phiếm. Chẳng lẽ ở nhà em có chuyện gì nên em đến nói với anh à, nhưng trông có vẻ không đúng!
-Em mệt mỏi quá rồi.
Triệu Tứ nhíu mày, ánh mắt lặng trĩu nhìn Diệp Phàm.
-Có tâm trạng đúng không?
Diệp Phàm vừa nói vừa đi đến tủ để chén bát, pha một chén trà uống. Hắn cũng phần nào đoán ra chuyện. Triệu Tứ đính hôn với Trương Hướng Đông – cháu của Ủy viên quốc hội Trương Nhất Đống, mọi người trong thành phố đều biết đến đám ăn hỏi của hai nhà quyền quý này.
-Haiz!
Triệu Tứ thở dài, cầm chén trà lên uống một ngụm. Nhìn vào nhà vệ sinh, mặt có vẻ đỏ lên, nói:
-Em muốn đi tắm một chút, trên người toàn mồ hôi khó chịu lắm.
-Vậy em đi tắm trước đi.
Diệp Phàm gật gật đầu, cảm thấy có chút bị kích thích.
Triệu Tứ có ý gì, một cô gái đến nhà một người đàn ông, rồi đòi đi tắm, đây chính là dấu hiệu tốt.
Hơn nữa, Trương Nhất Đống cũng đánh lén em trai mình, nếu không hai người họ đã kết hôn rồi. Nếu có thể cho Trương Nhất Đống nếm mùi đau khổ thì thật là quá tốt, cũng sẽ hả được cơn giận. Trong lòng Diệp Phàm đang suy nghĩ xấu xa. Nhìn Triệu Tứ vào phòng tắm, hai mắt Diệp Phàm lóe lên sáng ngời.
Tuy nhiên, tối nay Triệu Tứ hành động rất lạ. Khiến Diệp Phàm có rất nhiều nghi ngờ. Diệp Phàm vẫn đang suy nghĩ, liệu có phải Triệu gia đã xảy ra việc đại sự gì, khiến Triệu Tứ muốn chạy trốn để trốn tránh.
Có tiếng cửa mở ra.
Bước từ trong ra chính là Triệu Tứ với một chiếc áo ngủ màu hồng phấn.
Diệp Phàm vội vàng quay mặt đi, bởi vì, cái đó...
Áo ngủ của Triệu Tứ không ngờ vẫn chưa cài cúc. Bên trong lại không mặc nội y, trời ơi, nhìn xuống cũng không được mà nhìn lên cũng vậy. Nhìn thấy rõ bụng và lờ mờ thấy gò bồng đảo đang rung rung. Phần dưới cơ thể càng tràn đầy sức sống.
-Anh không dám nhìn đúng không?
Triệu Tứ nhẹ nhàng đi tới trước mặt Diệp Phàm.
-Cai này...
Diệp Phàm ngồi trên ghế sô pha có chút xấu hổ, ngượng ngùng nhưng vẫn nhìn chằm chằm Triệu Tứ.
-Có phải anh cho rằng Triệu Tứ em rất đê tiện không?
Triệu Tứ vẫn đứng trước mặt Diệp Phàm, nhẹ nhàng hỏi. Diệp Phàm hoa hết mắt khi nhìn thấy thân hình Triệu Tứ.
Toàn cơ thể Triệu Tứ tỏa ra mùi thơm ngát, làm Diệp Phàm ngất ngây. Phía dưới đã sớm ‘chẳng chịu ở yên’ rồi.
Thằng nhãi này, từ đầu đã rất cứng rắn. Vốn đã định chuyển vị trí nhưng hắn ngượng ngùng không dám đứng lên, sợ Triệu Tứ phát hiện ra mình là một tên hám sắc.
- Em rất thanh cao, hai từ bỉ ổi đó không liên quan gì đến em.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, hít một hơi thật sâu, nghĩ lại cảnh ngày xưa Diệp Phàm bình tĩnh, tự nhiên đứng trước mặt con gái đẹp.
- Vậy anh hãy nhìn em nói.!
Triệu Tứ thản nhiên nói, chỉ thấy có một âm thanh vang lên. Chiếc áo ngủ màu phấn hồng từ từ rơi xuống sàn nhà. Trên người không còn một mảnh vải.
-Này, Triệu Tứ, anh không nhìn đâu, em đẹp quá..
Diệp Phàm hơi nghiêng đầu, nói nhưng cảm giác cổ họng có phần khô lại.
Triệu Tứ là một viên kẹo nhân dâu tây, nhưng cô còn có sự cao quý của một đóa hoa hồng. Có thể chiêm ngưỡng nhưng không thể tùy tiện ngắt lấy.
Trong nháy mắt Diệp Phàm không kìm được lòng mình có chút suy nghĩ bỉ ổi, tuy nhiên, lý trí đã chiến thắng được sự điên cuồng đó. Lúc này trong lòng Diệp Phàm có chút tiếc nuối, nhưng vẫn có thể kiềm chế được chính mình.
Hơn nữa, chuyện của Kiều Viên Viên và mình, Triệu Tứ cũng biết. Ngay lúc này, Diệp Phàm cũng không muốn phải suy nghĩ nhiều. Cũng không muốn dây dưa với gia đình giàu có. Sau này đỡ phải tìm cách để che giấu chuyện.
-Em muốn anh ngắm em...!
Triệu Tứ có vẻ hơi tức giận, dướn người về phía trước, lúc này mặt của Diệp Phàm sát vào người cô. Diệp Phàm nhìn xuống phía thung lũng “cây cỏ” um tùm.