[Dịch] Quan Thuật

Chương 1743 : Tư lệnh Nguyễn ra tay bắt người.

Ngày đăng: 20:28 15/09/19

Tên kia ngông cuồng mắng, cả người lao về phía Triệu Tứ. Tư thế đó chính là muốn ôm chặt lấy cổ Triệu Tứ. Triệu Tứ nhất thời không kịp né, người ta từng tốt nghiệp học viện cảnh sát, cho nên ‘để’ cho gã ôm. Hai người đi theo sợ hãi kêu lớn để xông vào kéo ra, mà Lan Điền Trúc đã xông phi đạp vào mông Lý Nhất Nam một cái. Bộp một cái, trúng đúng giữa mông. Khiến cho Lý Nhất Nam phải quay lại, Triệu Tứ bị gã đẩy, người không đứng vững liền va vào một thân cây ven đường, lập tức một bên mặt cô bị trầy xước, sưng lên. Lý Nhất Nam thuận thế lao thẳng tới Tống Trinh Dao. Diệp Khả Khả cũng là con nhà võ ở Thuỷ Châu nên cũng học được mấy chiêu. Thấy Lý Nhất Nam lao về phía Tống Trinh Dao, liền nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt mấy viên gạch lên quăng vào gã. Lý Nhất Điền mới đụng vào cánh tay Tống Trinh Dao đã bị Diệp Khả Khả cầm viên gạch đập mạnh vào đùi, làm cho gã đau đến mức phải kêu cha kêu mẹ, lập tức gã hung dữ hẳn lên. Thuận tay cầm lấy cán chổi vụt về phía Diệp Khả Khả. Bỗng chốc hiện trường loạn hẳn lên. Lúc này, Tư lệnh Nguyễn của quân khu thành phố đang ngồi uống trà trong phòng làm việc, bên trong truyền đến giọng nói đầy phẫn nộ của Triệu Bảo Cương: -Tôi là Triệu Bảo Cương, lập tức cử người đến phố Nam Hoa của thành phố Hải Đông, có người đang chòng ghẹo cháu gái Triệu Giai Trinh của tôi và đám bạn nó. Bừa bãi, bừa bãi quá rồi. Nguyễn Tiến còn chưa kịp phản ứng thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói đầy tức giận của Triệu Bảo Cương. -Triệu Bảo Cương… Tư lệnh Nguyễn đang lẩm nhẩm trong miệng, đột nhiên như tỉnh ra, liền nói: -Trời ôi, sao lại là ông ấy chứ? Tư lệnh Nguyễn không chút do dự, lập tức ra ngoài quát: -Lập tức cử người đi với tôi đến phố Nam Hoa. Không muốn sống nữa rồi sao? Phân khu quân đội thành phố cách phố Nam Hoa khoảng ba phút đi đường, chiếc xe cùng với tiếng còi báo động rất nhanh đã đến hiện trường. Điều này đã nằm trong dự tính của Diệp Phàm. Trông thấy cảnh tượng đó, Tư lệnh Nguyễn tức giận, đích thân bước lên đầu, đột nhiên vung tay cho Lý Nhất Nam hai phát đấm, bỗng chốc tên này miệng sưng vù lên. Bên kia, một thiếu tá tiến lên, lại cho y vài phát đá nữa. Lý Nhất Nam mếu máo: -Anh rể của ông mày là Phạm…đấy, chúng mày cứ chờ đấy… Tư lệnh Nguyễn có chút hơi sửng sốt, nhưng sau đó vẫn vung tay lên quát: -Dù là ông trời thì hôm nay tao cũng phải cho mày một trận. Lập tức giải hắn về doanh trại cho tôi. Dám chòng ghẹo con gái nhà lành giữa đường, đưa đi cho tôi. Mấy chiếc xe chỉ trong chốc lát đã đưa người đi. -Bọn họ không làm sao chứ? Diệp Phàm hỏi. -Không sao, tôi đứng sau theo dõi mà, nếu thực sự có chuyện thì tôi cho người ra mặt ngay. An Kỳ nói nhỏ trong điện thoại. Mười mấy phút sau, sau khi Phạm Viễn nhận được một cuộc điện thoại, lập tức nổi trận lôi đình. Đập mạnh xuống mặt bàn một cái, mắng: -Đồ súc sinh. Trưởng ban thư ký Cao Hoa vội vàng tiến vào, nhìn Phạm Viễn một cái nói: -Anh Phạm, giờ không phải là lúc tức giận, làm thế nào để đưa người ra mới là quan trọng. Đám người ở phân khu quân đội đều là những kẻ thô thiển. Nếu họ đánh Nhất Nam chết ra đấy thì ăn nói thế nào với chị dâu. -Đánh chết càng tốt, đồ súc sinh này. Phạm Viễn tức giận, miệng run run, ngồi xuống ghế xoay một lúc sau mới hỏi: -Việc này kỳ lạ thật, tại sao phân khu lại ra mặt? Cái này có liên quan gì đến họ chứ? -Là Nguyễn Tiến đích thân ra tay, hình như lúc đó còn cho Nhất Nam hai phát tát, xuống tay cũng tương đối mạnh, miệng Nhất Nam đều méo xệch ra rồi Cao Hoa cau mày nói. -Rốt cộc là chuyện gì xảy ra vậy, cậu khẩn trương… Phạm Viễn khoát tay chặn lại hừ nói. -Tôi đoán chắc trong số những cô gái đó có người là con của quân nhân, hơn nữa, cấp bậc tuyệt đối không thấp hơn Nguyễn Tiến. Còn có một khả năng nữa, cũng có thể là chiến hữu cùng cấp với nhau. Cao Hoa nhìn Phạm Viễn một cái, nói. -Cáp bậc còn cao hơn cả Nguyễn Tiến thì không phải là tướng quân hay sao? Phạm Viễn khẽ giật mình, sắc mặt càng trầm lặng hơn. -Tôi thấy, muốn tra ra được thì cũng khá là khó, chi bằng anh hãy gọi điện trực tiếp cho Tư lệnh Nguyễn, xem ông ta nói như thế nào. Cao Hoa đề nghị nói. -Con người Nguyễn Tiến không phải là cậu không biết, chẳng khác gì như tảng đá dưới gầm nhà xí cả, vừa cứng vừa thối. Có gọi điện thì chắc cũng không nói thật đâu. Phạm Viễn nhíu mày nói. -Cũng phải. Cao Hoa gật gật đầu, ngẫm nghĩ một chút nói: -Hình như, tay họ Nguyễn này có quan hệ rất tốt với Diệp Phàm. Lúc mở hội nghị thường vụ, trước kia Nguyễn Tiến căn bản là không đến, nhưng mấy hội nghị gần đây thì lại đến. Hơn nữa lại ủng hộ Diệp Phàm nữa. -Ý của cậu là gọi Chủ tịch Diệp đến hỏi? Phạm Viễn nhìn Cao Hoa một cái, hừ nói. -Hắn đi hỏi nhất định sẽ lộ chân tướng, cái này, chúng ta phải thận trọng một chút. Cao hơn chức vụ của Nguyễn Tiến thì chắc chắn là tướng quân. Cao Hoa nói. Phạm Viễn đang do dự, đúng lúc này chuông điện thoại lại reo lên, là bà xã Lỹ Ngọc Nhã gọi điện tới. Vừa mở miệng đã khóc nức nở nói: -Ông đi chết ở đâu vậy, làm gì còn chưa đi đưa người ra. Nếu như nó bị làm sao thì tôi liều mạng với ông. -Bà thì biết cái chó gì mà nói. Bà xem đồ súc sinh đó đã gây ra chuyện gì. Trêu ghẹo phụ nữ giữa đường giữa chợ, đem bắn chết nó đi cũng đáng. Phạm Viễn cũng phát hoả lớn, quát bà xã một trận. -Bắn chết, lão Phạm, có thật sẽ bắn chết người không, mau cứu người ra. Lý Ngọc Nhã vừa nghe liền thấy sợ hãi. -Được rồi, được rồi, để tôi hỏi. Phạm Viễn bị ép chẳng có cách nào đành phải đồng ý. Sau khi cúp máy, nghĩ ngợi một chút liền gọi điện thoại cho Diệp Phàm, khéo léo nói chuyện này, Diệp Phàm vừa nghe liền đồng ý gọi điện thoại hỏi xem. Khoảng một giờ trôi qua, Diệp Phàm cố ý để cho đồng chí Phạm Viễn dày vò một hồi. Cho nên, lúc Phạm Viễn như đang ngồi trên đống lửa thì Diệp Phàm gọi điện thoại trả lời, giọng có chút trùng xuống, nói: -Anh Phạm, việc này có chút phiền phức. -Phiền phức, phiền phức cái gì, rốt cuộc là thế nào? Phạm Viễn hỏi, sắc mặt càng lúc càng căng thẳng. -Haiz, mấy cô gái kia đều không phải thuộc dạng đơn giản. Một người là phóng viên của đài truyền hình, tên là Tống Trinh Dao, hình như là con gái của Phó chủ tịch tỉnh Tống Sơ Kiệt. Một người tên là Lan Điền Trúc, là phóng viên của toà báo tỉnh. Một người là Diệp Khả Khả, nghe nói gia thế cũng rất ghê gớm. Còn một cô nữa có thể ‘sai khiến’ Tư lệnh Nguyễn là Triệu Giai Trinh. Nói đến đây, Diệp Phàm cố ý dừng lại một chút. -Triệu Giai Trinh, chưa từng nghe nói qua. Phạm Viễn bắt đầu thấy lạnh trong người, là Tống Sơ Kiệt thôi cũng đủ để khiến Phạm Viễn buông điện thoại rồi. Hình như đằng sau cô gái này là một thế lực càng ghê gớm hơn. -Nghe tư lệnh Nguyễn tiết lộ thì…Vốn tôi cũng khéo léo nói ý của anh, hy vọng Tư lệnh Nguyễn có thể chiếu cố một chút, đừng có đánh thương người ta. Hơn nữa hy vọng Tư lệnh Nguyễn có thể đưa về địa phương xử lý. Tuy nhiên Tư lệnh Nguyễn có nói, cô gái đó tên là Triệu Giai Trinh là cháu gái của lão Triệu của Triệu gia ở Bắc Kinh, cái này, không dễ làm đâu. Diệp Phàm nói. -Triệu gia ở Bắc Kinh, có lai lịch gì. Phạm Viễn là ông ‘tướng’ một phương nhưng cũng không biết rõ Triệu gia. Hơn nữa, Trung Quốc rộng lớn như vậy, đâu dễ dàng mà biết được. -Nghe nói ông nội Triệu Giai Trinh tên là Triệu Bảo Cương, từng là Phó chủ tịch quân uỷ. Bác của cô ấy là Uỷ viên bộ Chính trị đương nhiệm, Tỉnh uỷ viên tỉnh Việt Đông- Triệu Xương Sơn. Bác thứ hai là Phó tư lệnh viên quân khu thứ nhất ở Bắc Kinh. Mà bố của cô ấy là Phó tư lệnh viên hạm đội Đông Hải. Việc này nếu như để ông ấy biết, thì chưa biết chừng sẽ đưa quân đến Hải Đông chúng ta…Haiz, chuyện lần này phiền to rồi. Diệp Phàm thở dài. Sau khi buông điện thoại, Phạm Viễn vẻ mặt sa sầm ngồi trên ghế xoay, thở dài: -Đồ súc sinh này, lại gây hoạ lớn như thế này… -Thực ra, tôi thấy, chuyện này cũng chẳng phải tội gì lớn, nhiều nhất là bị xử phạt một chút là xong. Nếu có thể đưa về cục thì dễ giải quyết hơn nhiều. Cao Hoa nói. -Làm thế nào được? Nguyễn Tiến giữ người chặt như vậy. Phạm Viễn hừ nói. -Quân khu bọn họ bắt người là vi phạm quy định. Cao Hoa nói. -Cậu đi nói với Phạm Viễn đi, dễ lắm đấy. Phạm Viễn châm chọc nói, nhìn Cao Hoa một cái, nói: -Gọi lão Thái và Đinh Sơn đến, chúng ta bàn bạc một chút. Những lúc thế này thì tôi cũng đành phải muối cái mặt già này vậy. -Vậy được, tôi sẽ gọi bọn họ. Cao Hoa nhìn Phạm Viễn nói. -Đúng rồi, ở bên phân khu thành phố cậu có bạn không? Gọi hỏi một chút xem sao. Phạm Viên nói, Cao Hoa liền gật đầu đi làm. Diệp Phàm đến phân khu quân đội thành phố, sau khi chào hỏi Tư lệnh Nguyễn liền đi thẳng lên nhà khách. Tuy nhiên, Tư lệnh Nguyễn hỏi: -Vừa rồi cô Triệu mà mấy cô kia đều gọi tên cậu, gọi cậu đến đây, mấy người có phải đã quen nhau rồi không? -Trước kia ở Thuỷ Châu có quen. Năm đó tôi ở Ngư Dương làm Phó chủ tịch huyện, các cô ấy đến Ngư Dương phỏng vấn nên quen biết. Diệp Phàm gật gật đầu. -Việc đó, cậu xem, không biết lão Triệu có ý thế nào nhỉ? Có thể mời cậu đi hỏi cô Triệu không? Nguyễn Tiến có chút khó xử nhìn Diệp Phàm. Đối phương là em vợ của Phạm Viễn, bên này là quân giới Thái Sơn Bắc Đẩu Triệu gia. Nguyễn Tiến đúng là rất đau đầu khó xử. Củ khoai lang nóng này rơi vào tay rồi nhưng lại bị bỏng tay, làm không tốt thì sẽ đắc tội với cả hai bên. Tuy nói Nguyễn tiến không sợ gì Phạm Viễn cả, nhưng dù sao Phạm Viễn cũng là nhân vật số một ở đây. Mình không sợ ông ta, nhưng cũng không có nghĩa là người nhà mình không sợ và không có việc phải nhờ đến ông ta. -Việc này, tôi thấy, hay là giao cho cục thành phố giải quyết thì hơn, quân đội giải quyết việc này không hợp lý lắm, sẽ bị người ta dị nghị. Diệp Phàm nói. -Tôi thì lại nghĩ, có nên thả người ra không? Nguyễn Tiến thăm dò nói. -Nếu anh tin tưởng thì cứ để việc này tôi xử lý, có được không? -Thế thì tốt quá, việc này tôi toàn quyền nhờ cậu vậy. Nguyễn Tiến vội vàng nói, củ khoai nóng này có thể hất ra, thật sự thoải mái. -Tôi hỏi ý kiến của mấy cô kia một chút. Cái này, thật ngại quá. Tôi mời cô Tống và cô Lan đến Hải Đông để đưa tin, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Cũng không biết giải thích với các cô ấy thế nào. Đến lúc Chủ tịch tỉnh Tống và hiệu trưởng Lan mà hỏi đến thì đúng là phiền to. Diệp Phàm thở dài nói.