[Dịch] Quan Thuật
Chương 178 : Thu đồ đệ và lôi kéo đầu tư.
Ngày đăng: 20:23 15/09/19
- Tôi cũng nghĩ thế, cho nên mới..
Tề Thiên nói tới đây thì mặt đầy vẻ khát vọng nhìn Diệp Phàm, giống như là một cậu bé đáng thương chờ chực chia kẹo.
- Nghe nói gia đình của cậu rất có lai lịch.
Diệp Phàm thuận miệng chuyển sang vấn đề khác. khiến Tề Thiên rất buồn rầu, cảm thấy giống như là có một kỹ nữ cởi sạch quần áo mà chỉ có thể nhìn chứ không thể làm gì, nhưng lại không dám nói.
- Có chút nền tảng.
Tề Thiên rất cảnh giác nói bớt xuống.
- Như vậy đi! Tôi cũng không muốn làm khó dễ cậu. Cậu muốn gia nhập môn phái của tôi phải không?
Diệp Phàm chơi trò nhử mồi câu cá.
- Muốn!
Tề Thiên cũng không có làm bộ làm tịch trả lời dứt khoát.
- Muốn đến chết được.
Ngay sau đó tiểu tử này lại làm một chuyện kỳ quái khiến Diệp Phàm mở rộng tầm mắt, thoáng cái xoay người lại kích động kêu lên:
-Sư phụ ở trên cao, xin nhận đồ đệ Tề Thiên ba lạy!
Hiện đang ở trong xe nên không dễ chuyển động thân thể, cậu ta cứ thế ngồi nguyên vị khom lưng định bái sư khiến Diệp Phàm thiếu chút nữa cười sái quai hàm, thầm nghĩ ” Cái này cũng có! chuyện lạ trong thiên hạ!”
- Chậm đã!
Diệp Phàm thốt lên.
- Tổ tiên của tôi có một quy củ là muốn gia nhập môn phái thì phải làm một việc lớn cho sư phụ thỏa mãn mới được?
Diệp Phàm nói vẻ nghiêm túc, thật ra thì tất nhiên là nói láo nói xiên, lão Phí nào có lập ra cái quy củ vớ vẩn lợi dụng người như thế.
Lúc ấy lão Phí chỉ nói, “ Diệp Phàm, khi con tu luyện đến tầng thứ tư của Thuật dưỡng sinh thì có thể thu đồ đệ. Nếu gặp người có căn cốt tốt, thành kính đối với sư phụ, tâm tính phẩm chất đạo đức tốt thì con có thể suy nghĩ việc thu đồ đệ truyền thụ tâm pháp.
Ai! Hiện tại vạn người khó chọn được một đệ tử có căn cốt tốt, lúc ấy nếu không phải thấy con thân cốt cũng tạm được thì có quỳ đến chết sư phụ cũng sẽ không đáp ứng.
Sư phụ ta đã sống hơn nửa đời người, cho đến lúc gặp con cũng không chưa nhận một đệ tử vừa ý, đang sợ cắt đứt truyền thừa. Căn cốt của con chỉ có thể coi là khá cao, so sánh với căn cốt cấp cao nhất thì còn kém một nấc.
Chẳng qua võ thuật truyền thống Trung Quốc cũng rất có quan hệ với cực khổ tu luyện để vươn lên, hy vọng con có thể sử dụng chịu khổ để bù đắp khuyết điểm này, bổ sung khuyết điểm về căn cốt.
Xã hội hiện đại, số người luyện võ cũng không ít, nhưng tu luyện cái được xưng tụng là võ thuật truyền thống Trung Quốc chân chính lại không nhiều, trên chín phẩn người học võ chỉ luyện một chút kỹ năng hoa mỹ, trông thì đẹp mà dùng không được, cảm thấy chúng thuần túy chỉ là hay ho mới lạ.
Đương nhiên, võ thuật truyền thống Trung Quốc cũng chỉ là một khái niệm tương đối mơ hồ. Lấy tầng thứ hai thuật dưỡng sinh làm ví dụ. Dùng chân đá vỡ hai viên gạch đỏ xếp chồng lên nhau chính là dấu hiệu bắt mắt nhất của tầng thứ hai.
Thật ra thì hiện nay có thật nhiều thuật sỹ giang hồ luyện Ngạnh Khí cũng có thể gắng sức dựa vào sức mạnh thân thể đá vỡ hai viên gạch đỏ nhưng bọn họ không thể nhận là học rò của võ thuật truyền thống Trung Quốc chân chính, chỉ có thể nói là những kẻ thô lỗ.”
- Thiếu tá Diệp nói vậy là có ý gì? Tôi nghĩ học võ là cần đủ năng lực gia nhập sư môn, không biết Thiếu tá Diệp có chỗ nào chưa thỏa mãn?
Tề Thiên tính thầm trong lòng, nghĩ nát óc trong chớp mắt bỗng nhiên kinh hãi tận trong đáy lòng. Nghe nói Thiếu tá Diệp đang buồn về vấn đề lớn là tập đoàn Nam Cung không đầu tư vào thị trấn Lâm Tuyền, nếu mình giúp cậu ấy lôi kéo một khoản đầu tư hơn ngàn vạn thì có tính là thỏa mãn cậu ấy hay không, có lẽ đúng là có thể.
- Chủ tịch, ngài hãy cho tôi bảo lưu địa vị đồ đệ. Tôi nhất định nghĩ sẽ làm ra một chuyện khiến cho ngài thỏa mãn, làm không được thì cũng không xứng làm đồ đệ của ngài.
Tề Thiên rất tự phụ nói ra một câu như vậy nói, chỉ thiếu vỗ ngực thề thốt mà thôi.
- Ừ!
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Đi thôi!
Hắn thầm nghĩ, “ Chẳng lẽ cậu ta đã hiểu được tinh thần của mình? Nhìn thấu ta hiện tại đang lo chuyện không có người đầu tư. Có lẽ đó! Nếu đúng có thể câu kéo một trăm ngàn tệ đầu tư thì mình liền thu đồ đệ chơi đùa một chút cho vui cũng được. Nhìn qua thì căn cốt cậu này đoán chừng còn tốt hơn cả mình, nói về đẳng cấp võ thuật truyền thống Trung Quốc thì không chỉ bằng một quyển công pháp vứt đi là có thể luyện đến cấp hai đỉnh mức, có thể liệt vào đối tượng khảo hạch được rồi.”
Loại điều kiện thu đồ đệ này Diệp Phàm thật đúng là quỷ dị nhất Hoa Hạ từ xưa tới nay, ngay cả chính trong đáy lòng hắn cũng phải lắc đầu tự mắng,
“Mẹ kiếp! xã hội hiện đại khiến ngay cả thu đồ đệ cũng phải đặt điều kiện, câu kéo lợi ích kinh tế, đó là cái chuyện gì vậy?
Ai , tình thế bắt buộc mà!
Hơn nữa, nếu thật hoàn cảnh gia đình cậu này không kém thì lợi dụng một chút cũng không tính là gì. Hoàn cảnh gia đình chắc không tồi. Sau lưng không có chỗ dựa thì Đoàn trưởng Thiết không thể nào để cho người trẻ tuổi như cậu ta làm thiếu tá tiểu đoàn trưởng, còn là tiểu đoàn trưởng chính quy chức quyền thực sự.”
Trở về đến thị trấn Lâm Tuyền, Diệp Phàm không để ý đến đau đớn chạy thẳng tới chỗ bí thư Tần Chí Minh, hiểu được tình huống cụ thể buổi chiêu đãi tập đoàn Nam Cung hôm đó.
Trong lòng cũng thoáng lạnh, nghĩ thầm, “ Chẳng lẽ tập đoàn Nam Cung có biến cố, nói chuyện trắng ra như vậy thì nhất định là muốn thoái thác rồi, bằng mọi giá cũng phải bỏ chạy. Vết thương của Nam Cung Cẩm Thần còn chưa khỏi hẳn mà.”
May là những vết roi trên người Diệp Phàm đã được dán Kim sang dược do Liệp Báo đặc biệt cấp cho. Dán cao rồi thì chuyển biến tốt lên cực kỳ nhanh, đã đóng vẩy.
Đoán chừng cũng có chút quan hệ tới việc Diệp Phàm vận công điều khí tu dưỡng, hành khí có thể tăng nhanh tuần hoàn máu, hóa giải tạp chất, loại bỏ độc tố, tăng tốc độ lành vết thương.
Quán cơm Phạm Xuân Hương đã sửa chữa xong. Thái Tây Thi nhìn thấy vết thương trên lưng Diệp Phàm là bật khóc òa lên.
Hai người quấn lấy nhau âu yếm một lúc rồi mới tách ra. Diệp Phàm rất háo sắc, nhất thời máu dê bùng lên mãnh liệt.
Phạm Xuân Hương hôm nay cực kỳ ôn nhu, như một cực cưng ngọt ngào. Diệp Phàm đi vào mới khoan khoái làm sao, cô cứ mặc cho thân thể mình đáp ứng.
Đương nhiên, Diệp Phàm trong tình huống như thế cũng không chơi ra kỹ năng gì, cuối cùng cũng chỉ có thể làm kiểu gà đạp mái hoặc là kiểu cổ điển thôi, đương nhiên không phải là chơi cái loại vào cửa hậu, Diệp Phàm không phải một kẻ bệnh hoạn.
Sau khi ân ái xong, hai người mặc áo rộng ngồi ở trong đại sảnh tầng thứ ba. Tầng thứ ba bị Phạm Xuân Hương tu sửa thành phòng ngủ, làm chỗ chuyên dụng cho hai người gặp nhau.
Nhưng lần này lại có người đến quấy rầy rồi. Phạm Xuân Hương xuống đến lầu dưới đã đổi mới hoàn toàn trang bị, sàn nhà lát đá, trên tường ốp gạch, ở trong phòng bếp làm chút thức ăn cho Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng đang nhàm chán nằm trên sa *** chơi đùa chuyển kênh TV thì bỗng nhiên cửa mở ra kêu két một tiếng.
- Nhanh vậy à!
Diệp Phàm còn cho rằng là Phạm Xuân Hương bưng thức ăn tới , chẳng thèm quay đầu lại hỏi. Trong không khí ấm áp, Diệp Phàm vô cùng thoải mái, cởi cả thắt lưng áo ngủ để lộ ra khuôn ngực còn dán một lá kim sang dược.
Vết thương trên lồng ngực bị lúc đánh nhau ở núi Kê Công cũng không nặng lắm, chỉ rách chút da.
Những vết thương nặng bởi roi da trước kia đều ở phía sau lưng, chẳng chịt ngang dọc vô cùng đáng sợ. đoán chừng sau này cho dù là tốt lắm cũng sẽ lưu lại chút ít sẹo.
Chẳng qua nghe Đoàn trưởng Thiết nói hắn cho Kim sang dược này là thuốc tốt nhất cả nước, sẽ không lưu sẹo. Diệp Phàm nghe cười trừ, cũng không sao cả. nam nhân lưu mấy cái vết roi nói không chừng lại càng dương oai biểu hiện, em út biết đâu lại thích hơn.
Một đôi tay vô cùng mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp đầu vai Diệp Phàm. Diệp Phàm dứt khoát nhắm hai mắt lại, hít khẽ một hơi cảm nhận mùi hương nhàn nhạt.
Trong ánh đèn màu hồng, khung cảnh thật vô cùng êm dịu, hưởng thụ sự chăm sóc ngọt ngào, so sánh với mấy ngày trước bị đám Triệu Tuấn Võng dày vò trong mật thất rồi cảnh chạy trốn chui nhủi trong công viên Kê Công sơn, sau đó còn ngâm mình trong làn nước suối giá lạnh thì quả là một trời một vực.
- Ai! Chỉ có cuộc sống bình thường mới là tốt! Cuộc sống kích thích của Liệp Báo đúng là không thích hợp với mình.
Lúc này Diệp Phàm lại càng kiên định ý nghĩ chỉ treo cái danh hiệu thiếu tá cho có mà quyết tâm dấn thân vào quan trường, nhẹ nhàng vươn tay ra khẽ vuốt ve thân thể Thái Tây Thi.
Hắn cười nói:
- Xuân Hương, tay của em càng ngày càng mềm mại đấy, có thể so sánh với bàn tay tiểu thư nhà người ta đấy.
Tuy nhiên Diệp Phàm có cảm giác sao tay của Thái Tây Thi giờ hơi khác trước, chẳng lẽ là tác dụng của kem dưỡng da mình mua cho cô ấy, nếu không sao lại mềm mại như vậy.
Sờ nắn một hồi, lửa dục của Diệp Phàm lại bùng lên mãnh liệt, trở tay lôi tuột Thái Tây Thi vào lòng, thoáng cái đã mò vào trong áo ngực một phát bắt được hai ngọn núi cao vút kia.
- Ừ! Em càng ngày càng cứng đấy.
Diệp Phàm nói khẽ, tuy nhiên vẫn nhắm mắt hưởng thụ, hắn sợ mở mắt ra sẽ làm mất đi cảm giác.
Tuy nhiên khi tay Diệp Phàm luồn xuống phía dưới thì Thái Tây Thi tựa hồ rất sợ, co rúm người lại có ý tránh né.
Diệp Phàm cảm thấy càng thêm kích thích, thầm nghĩ thân thể cô chỗ nào anh chưa sờ qua, còn giả vờ giả vịt nữa.
Hắn cười trộm một cái rồi luồn hai tay vào chỗ dưới của Thái Tây Thi, nhẹ nhàng chụp lên u cốc thần bí kia một cái.
- A! Đừng! ngừng.
Thái Tây Thi bị dọa đến nỗi hét to làm Diệp Phàm cũng mở bừng mắt.
Hắn ngơ ngác nhìn vưu vật đang dãy dụa trong lòng mình thì thấy đâu phải là Thái Tây Thi mà chính là em gái cô Phạm Nghiêm Nhân, đang học lớp 11, mới tròn 17 tuổi.
Cô gái này có vóc người xấp xỉ chị gái Thái Tây Thi, chỉ khác là cô chị thì lộ ra vẻ thành thục còn cô em thì rực rỡ thanh xuân.
Một mùi hương thiếu nữ quanh quất làm Diệp Phàm nhất trụ kình thiên ép vào u cốc bên dưới của Phạm Nghiêm Nhân, tuy nói cách hai tầng ngăn cách nhưng cũng rất kích thích.
- Trời ạ, mình làm gì vậy. Cô ấy vẫn còn là một trẻ vị thành niên mà, tuy nói cũng đã lớn gần bằng chị gái, thậm chí còn khá hơn một chút nhưng cũng chỉ mới 17 tuổi.
Nhìn gương mặt tái mét của Phạm Nghiêm Nhân, Diệp Phàm mặc dù rất nhộn nhạo nhưng cũng dùng hết lý trí để đẩy Phạm Nghiêm Nhân ra, ngơ ngác:
- Tại sao là em? Anh xin lỗi đã làm em bị thương.
- Em, em. Là chị gái bảo em tới.
Phạm Nghiêm Nhân xấu hổ cúi gằm.
- Em vẫn còn là trẻ con sao làm như vậy, bảo chị gái lên đây, anh sẽ mắng cho một trận.
Diệp Phàm vờ vịt nghiêm mặt.
- Đừng! Chủ tịch Diệp , anh đừng mắng chị gái, là em tự ý.
Phạm Nghiêm Nhân nói không nên lời.