[Dịch] Quan Thuật
Chương 184 : Trao đổi
Ngày đăng: 20:23 15/09/19
Không lâu sau thì Trương Tào Trung cũng gọi điện thoại tới tỏ ý rất tiếc không có cách gì vì bí thư tư pháp Tần Thiên Võng nói nếu đã đưa về trụ sở phân khu quân sự thành phố Mặc Hương thì y cũng bó tay, chuyện thuộc về đại quân khu Lĩnh Nam người ngoài không được xen vào.
Có lẽ người ta căn bản là không muốn giúp, bằng gì phải giúp ngươi, chỉ là một bí thư ủy ban kỷ luật huyện nho nhỏ, hơn nữa chắc gì đã giúp được.
Tuy nhiên Trương Tào Trung cũng đề nghị trước hết có thể tìm Tạ Cường dẫn người đi căn cứ Dương Đầu Phong đem một chút thành ý của ủy ban huyện, y còn hào phóng đồng ý cho ủy ban xuất ra mấy vạn đồng coi như là tiền an ủi.
Điều này cũng coi như là cho Chu Trường Hà một mối ân tình lớn. Số tiền mấy vạn đồng ở huyện Ngư Dương không phải là con số nhỏ, Trương Tào Trung tuy là một chủ tịch huyện nhưng giờ trong túi cũng khô quắt, tiền lương giáo viên ba tháng trong cả huyện mới chỉ trả được một nửa.
Có thể mở miệng xuất ra mấy vạn coi như đã vô cùng coi trọng Chu Trường Hà rồi, lúc xế chiều Diệp Phàm đến phòng Trương Tào Trung báo cáo công tác thì y đã nghĩ cách mò vào túi áo của Diệp Phàm lấy ra trong số tiền mà tập đoàn Nam Cung cho sửa đường ra bốn vạn để đi cấp cứu bên ngoài.
Tuy nhiên suy đi nghĩ lại, y vẫn không dám mở miệng vì có chút sợ hãi.
Sợ cái gì? Y sợ Diệp Phàm điên lên lại không đi Thủy Châu tìm tập đoàn Nam Cung nói chuyện đầu tư vào nhà máy giấy Ngư Dương thì hỏng bét. Đây chính là chuyện lớn nên y cũng đành phải nhịn.
Sau đó y dùng cách ám chỉ cho Diệp Phàm, đơn giản là muốn cho Diệp Phàm hiểu rõ nếu bản thân lấy ra một nửa khoản tiền nhét vào tài chính huyện rồi mới ổn chức vụ.
Tuy nhiên cũng không biết Diệp Phàm có hiểu hay không nhưng không hề mở miệng khiến Trương Tào Trung sau khi hắn ra khỏi phòng thì giận đến run người, ngay cả chén trà cũng ném xuống đất vỡ tan tành làm cho thư ký bên cạnh sợ đến xanh mặt, tự hỏi không biết chủ tịch huyện có bị thần kinh hay không.
Lúc ấy ngay cả bí thư huyện Lý Hồng Dương nói chuyện với Diệp Phàm cũng phải bóng gió, chắc là cũng cùng một ý nghĩ như Trương Tào Trung nên tạm thời không mở miệng động chạm đến món tiền 200 vạn kia.
Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung cũng không phải là không yêu người dân thôn đập Thiên Thủy, không muốn sửa lại đường hỏng.
Chẳng qua là chuyện có nặng nhẹ, nếu sửa xong đường thì nhiều nhất cũng chỉ đem lại lợi ích cho thôn đập Thiên Thủy và vài thôn xung quanh.
Đối với kinh tế toàn bộ huyện động lực cũng không phải là rất lớn, đám người Trương Tào Trung là cán bộ chủ quản toàn huyện, không giống như Diệp Phàm tạm thời chỉ nhìn xa nhất không quá khỏi Lâm Tuyền, tầm mắt dĩ nhiên không xa như bọn họ, hơn nữa cũng không phải là trách nhiệm của hắn.
Có câu nói “Chuyện không liên quan thì không treo vào mình.”, chính là tâm lý của Diệp Phàm lúc này.
Thật ra thì hắn đã sớm hiểu rõ Trương Tào Trung nhòm ngó vào túi mình tuy nhiên vẫn giả ngu cho qua.
Trương Tào Trung không phải là muốn xem mình là thằng ngốc sao, vậy thì ta sẽ giả bộ ngu cho ngươi xem, ngươi có nói vòng vo ám chỉ đi đâu ta cũng không hiểu.
Cho dù là Trương Tào Trung có nói trắng ra thì Diệp Phàm cũng tuyệt đối không chịu vì hắn đã hứa với người thôn đập Thiên Thủy, “Sửa không tốt đường thì về nhà bán hồng” , điều quan trọng nhất là trong lòng hắn luôn áy náy với Nhược Mộng, muốn cho sau này mẹ nuôi đến Lâm Tuyền cũng dễ đi một chút, nói không có tư tâm là giả .
Dĩ nhiên chuyện hắn làm cũng là cho đại bộ phận người dân Thiên Thủy, chỉ có thể nói là lợi ích cá nhân hòa vào lợi ích tập thể.
Chu Trường Hà không thể làm gì khác hơn là khẩn cầu huyện đội trưởng Tạ Cường, Tạ Cường sau khi nghe nói thì cũng đồng ý sáng sớm ngày mai theo Chu Trường Hà đi một lần, đại diện cho ủy ban nhân dân đi động viên quân đội, thể hiện sự quan tâm của đảng ủy.
Diệp Phàm vừa trở về thị trấn, chủ nhiệm ban Đảng – Chính Vương Nguyên Thành đã khiêm cung tươi cười bước ra đón.
Lão cười nói:
- Phó Chủ tịch Diệp, phòng làm việc của anh đã trang bị mới rồi.
Bàn của Xuân Thủy và Đoàn Hải đã mang ra rồi, hiện giờ cũng đã bố trí phòng làm việc khác cho tổ công tác thôn đập Thiên Thủy, để tôi dẫn anh đi xem.
- Làm phiền chủ nhiệm Vương rồi.
Diệp Phàm cảm ơn rồi đi vào phòng làm việc, phát hiện thấy dãy viền gỗ lát vách cao gần một mét đã được thay mới.
Chỗ vốn để bàn làm việc của Xuân Thủy và Đoàn Hải giờ bày một bộ sa *** màu đen tám người ngồi, là hàng da chính hiệu.
Còn về phần cái bàn là di sản của chủ tịch đã treo cổ tự sát Ngô Tín Dân, Diệp Phàm cũng không đổi lại.
- Ừ! không tệ, có khí thế, cũng có ý tưởng mới, cám ơn chủ nhiệm Vương nhiều.
Diệp Phàm ném một điếu thuốc cho Vương Nguyên Thành làm y cười híp mắt, thậm chí có cảm giác được yêu mà sợ, cười nịnh:
- Sao lại nói vậy chứ, phục vụ lãnh đạo là chức trách của chủ nhiệm nhỏ như tôi mà, để lãnh đạo cảm thấy thư thái cũng là để phục vụ Lâm Tuyền tốt hơn.
Tuy nhiên Vương Nguyên Thành tựa hồ có chuyện gì muốn nói, cứ đứng dây dưa không chịu rời đi.
Diệp Phàm cũng đã nhìn ra, cười cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, có chuyện gì cứ việc nói ra! Chúng ta còn như vậy thì quá khách khí rồi.
Diệp Phàm nói xong cảm thấy bản thân khí chất của bản thân cũng đã thay đổi không nhỏ, dần dần đã có quan thế.
Hắn thầm nghĩ, “ Chuyện gì xảy ra vậy? Gần đỏ thì đỏ gần mực thì đen, chẳng lẽ nói mỗi người một khi thăng quan dĩ nhiên sẽ sinh ra quan thế, quan tức, quan khí, ngay cả khi nói chuyện cũng có mùi vị của người làm quan. Thằng cụ nó, tà môn rồi.“
- Cái này…Tôi định nói là em trai của vợ tôi, cũng e là anh chê.
Là cái thằng tên Đỗ Bằng giờ đang ở thôn đập Thiên Thủy, trước kia nó ở Sở Tài chính của xã Khanh Hương, giờ đã chính thức trở thành thủ hạ của anh rồi, hy vọng Phó chủ tịch Diệp nghiêm khắc dạy dỗ.
Người trẻ tuổi, có nhiệt huyết, cũng muốn có một chút thành tích.
Vì thế, ha ha, chắc không lâu sau khi Thiên Thủy tổ chức bầu cử xong xuôi thì tổ công tác chắc sẽ rút lui.
Tôi mong chủ tịch Diệp sẽ để nó lại bên cạnh, chẳng phải cũng sắp thành lập tổ công tác cải cách nhà máy giấy sao? Vì thế …, ha ha!
Vương Nguyên Thành cười giả lả.
- A! Đỗ Bằng, tôi biết rồi. Thằng nhóc cũng không tệ lắm! Chuyện này dễ làm, tổ công tác chúng tôi cũng cần người nắm tài chính mà!
Diệp Phàm khẽ mỉm cười, thầm nghĩ sau này chuyện như vậy chắc còn rất nhiều, muốn tránh cũng không được.
Tuy nhiên Vương Nguyên Thành là chủ nhiệm ban Đảng – Chính, lại là thân tín của Tần Chí Minh, cũng coi như là một người lâu năm, cũng phải cho y chút mặt mũi, nếu cho em vợ của y vào tổ công tác cũng là bán cho y một lần nhân tình.
Chắc là chủ ý của Vương Nguyên Thành cũng chưa dừng ở đây, có thể là ngắm nghía cái ghế phó giám đốc sở Sở Tài chính, chuyện này thì đợi lúc đó hãy nói.
Nghĩ lại mình cũng đang muốn nhét Phương Nghê Muội từ xã Khanh Hương vào ban Đảng – Chính, coi như là một đổi một.
Nếu như mình kiếm cho Đỗ Bằng một cái ghế phó giám đốc Sở Tài chính thì Vương Nguyên Thành cũng phải lấy một cái ghế phó chủ nhiệm ban Đảng – Chính ra đổi lại.
Điều này tựa hồ cũng không thiệt, Vương Nguyên Thành là người lâu năm, có y đề cử ở bên đốt lửa, chắc bí thư Tần Chí Minh cũng sẽ gật đầu.
Thầm nghĩ, “ Trên quan trường những việc như thế này quả thật quá nhiều
, chức quan cũng như một món đồ mua bán ngoài thị trường, buồn cười, thú vị!”
- Cảm ơn phó chủ tịch Diệp rồi, để bảo bà vợ tôi nói Đỗ Bằng tới kính phó chủ tịch mấy chén.
Vương Nguyên Thành cười híp mắt giống như một lão hồ ly, y biết nếu muốn lấy được cho cậu em vợ cái ghế phó giám đốc Sở Tài chính thì còn phải xuất lực mạnh hơn nữa.
Sau khi sáp nhập xã vào thị trấn, sẽ có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào cái ghế giám đốc sở tài chính còn trống sau khi Lưu Lương Huy ngồi tù.
Giám đốc sở chỉ có một ghế, Vương Nguyên Thành cũng không dám hy vọng xa xôi, nhưng y nghĩ cách lấy được cái ghế phó giám đốc cho em vợ.
Đã được Diệp Phàm gật đầu phê chuẩn Đỗ Bằng vào tổ công tác, sau đó sẽ theo sát sau hắn cơm bưng nước rót, mũ quan sẽ tranh thủ dần dần, nóng lòng là không ăn được đậu hũ nóng .
Phải từ từ tạo được quan hệ với ngôi sao mới của thị trấn Lâm Tuyền, đây chính là vấn đề tầm nhìn lâu dài.
Vương Nguyên Thành có nghiên cứu qua về phương diện nhân tướng học, từ tướng mạo y biết sau này Diệp Phàm khẳng định sẽ thành đạt .
Con rồng này chẳng qua tạm thời còn ở trong ao, vì thế Vương Nguyên Thành mới có thể tìm tới Diệp Phàm, nếu không dứt khoát trực tiếp đi gặp Tần Chí Minh rồi.
Y vốn vất vả phục vụ đã nhiều năm cho Tần Chí Minh, chắc chắn lão sẽ nể mặt .
Vương Nguyên Thành làm chủ nhiệm ban Đảng – Chính thị trấn Lâm Tuyền mà nói chính là một tay lão luyện, y tuyệt đối không thua những phó chủ tịch thị trấn, thậm chí có lúc còn có tác dụng hơn.
Y ăn nói khéo léo, giao tế rộng, ngay cả Thái Đại Giang biết rõ y là thủ hạ đắc lực của Tần Chí Minh nhưng vẫn không muốn đắc tội y, điều này nói rõ năng lực rất lớn của Vương Nguyên Thành.
- Ừ! Chủ nhiệm Vương , tôi dĩ nhiên sẽ chiếu cố cho cậu em vợ của anh rồi.
Diệp Phàm còn bồi thêm một câu.
Vương Nguyên Thành mừng rỡ, thầm nghĩ, “Tối nay phải báo tin vui này cho vợ mới được, sau đó sẽ tới nhà luôn cho nóng”
Nghĩ tới những chuyện rối rắm này, Vương Nguyên Thành cảm thấy đôi chân dường như hơi mềm ra, cả người lâng lâng như có làn gió nhẹ thổi qua.
Mấy đồng chí ngoài hành lang nhìn vào y mắt tròn mắt dẹt.
Mọi người phát hiện dường như y vừa từ phòng làm việc của Phó Chủ tịch Diệp đi ra, chẳng lẽ Phó Chủ tịch Diệp đã hứa hẹn lợi ích gì với y. Tâm tư một số người lại bắt đầu nổi lên, liều mạng vò đầu để nghĩ cách làm tốt quan hệ với Phó Chủ tịch Diệp.
Tuy nhiên cũng không dễ để nghĩ ra cách.
Ví dụ như mời uống rượu, người ta xác định sẽ không nhận lời.
Còn biếu thuốc hay rượu thì quá thườn, mời ăn cơm thì người ta là một phó chủ tịch chẳng lẽ thiếu cơm ăn sao, cuối cùng mấy kẻ đáng thương tốn hết mất mấy vạn tế bào não mà vẫn không nghĩ ra cách, có thể nghĩ ra cách nào thì người khác cũng đã dùng rồi.
Không có cái mới chắc chắn sẽ không thể hấp dẫn Phó Chủ tịch Diệp, mấy lão gia có con gái xinh đẹp đã thầm tính toán sử dụng mỹ nhân kế.
Người nào lỡ có con gái xấu chỉ muốn chạy về nhà đạp cho vợ mấy cái tại sao không sinh con gái như hoa như ngọc để bây giờ không chạm vào được Phó Chủ tịch Diệp, thất sách a! Thật ra thì bọn họ cũng không nghĩ, giỏ nhà ai quai nhà nấy, nền móng không tốt dĩ nhiên sinh ra không thể xinh đẹp rồi.
“Tiên trách kỷ hậu trách nhân”, muốn mắng đầu tiên phải mắng mình đã.
Diệp Phàm sau đó đi sang phòng làm việc của Tần Chí Minh báo cáo công tác, đầu tiên đưa cho lão một bao Đại Hùng Miêu mà Tạ Tốn cho hắn.
Tần Chí Minh mới đầu cũng không chú ý, sau đó thuận tay đốt một điếu mới thấy mùi vị hết sức đặc biệt.
Lúc đó lão mới nhớ ra trước kia ở trong quân đội đã từng biết qua, thậm chí có lần còn may mắn ké được một hơi nên nhớ rất kỹ