[Dịch] Quan Thuật
Chương 186 : Tình tiết vụ án khó lòng phân biệt
Ngày đăng: 20:23 15/09/19
- Vậy cũng được, tôi cũng không dông dài nữa. Có hai người, một người là Trần Tắc, vốn làm ở nhà khách ủy ban, anh chàng này cũng rất khá, tốt nghiệp trường nghiệp vụ kinh tế thành phố Mặc Hương.
Gã rất nhanh nhẹn, khéo léo, làm ở chỗ nhà khách của chủ nhiệm Trần Chí Minh hai năm rồi, là một cao thủ trong phương diện đối nhân xử thế.
Gọi cậu ta vào trong tổ làm những công tác giao thiệp, thu hút cũng không tệ, tửu lượng cũng kinh người, hiện tại trên bàn rượu, loại người này cũng xem là nhân tài không thể thiếu.
Còn một người là Ngọc Tiêu, ở trạm Cơ khí nông nghiệp. Gã vốn là quân nhân chuyển ngành, ban đầu lẽ ra phải nhét vào Sở công an làm cảnh sát. Nhưng Sở công an thị trấn Lâm Tuyền chúng ta quá đông đúc, Sở công an của một thị trấn mà số người lên tới sáu mươi người, nói ra cũng khiến người ta giật mình.
Tuy nhiên với nhân khẩu của thị trấn chúng ta mà nói cũng không tính là nhiều, theo tỷ lệ hai trăm người một cảnh sát thậm chí còn là ít. Anh chàng này cực kỳ thành thực, lúc đầu gọi cậu ta tới Trạm cơ khí nông nghiệp, cậu ta không nói nhiều đi ngay. Làm ở đó hai năm cũng không tạo ra ồn ào gì.
Ban đầu tôi đã hứa với người nhà cậu ta là qua mấy tháng sẽ sắp xếp vào Sở công an. Ài! Nhoáng cái đã hai năm rồi, cho nên lần này không thể kéo dài được nữa.
Anh chàng này lúc ở trong bộ đội cũng học được không ít việc, thậm chí lái xe đạp một tay rất thành thạo. Có lần tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta nghiêng hai bánh xe của chiếc xe đạp đi trên đường, thân thủ rất khá!
Ài! Tôi không thể dũng cảm chôn vùi người ta, giữ họ lại ở Trạm cơ khí nông nghiệp để phí tuổi xuân nữa. Vốn tôi có suy nghĩ là kêu cậu ta lái xe cho tôi, nhưng tài xế cũ của tôi cũng rất khá.
Tổ công tác các cậu vì tình huống đặc biệt, cần phải mở rộng công tác, trong thị trấn phê chuẩn cấp cho các cậu một chiếc xe để đi.
Cậu tự xem mà làm, nhưng tiền mua xe phải tự nghĩ cách, ha ha! Tình hình tài chính của thị trấn chúng ta cậu cũng biết rõ rồi đấy, tiền lương ba tháng của giáo viên mới được một nửa, ài!
Tần Chí Minh lại đem giáo viên ra làm bia đỡ đạn:
- Nếu không 200 vạn của cậu mượn trước một chút cấp cứu đi, không nhiều lắm, khoảng 20 vạn thôi!
- Ha ha! Không được! Không phải là tôi keo kiệt, nhưng túi tiền đó không thể mở được, vừa mở thì 200 vạn đó của tôi đoán chừng 3 ngày thì túi rỗng không.
Anh cũng biết, hôm qua tới Ngư dương tôi cũng rất lo lắng đề phòng, may mà hoàn hảo quay về, thật nguy hiểm! Tôi thành tên hành khất cũng không sao, nhưng sợ tập đoàn Nam Cung không chịu, lại nói chuyện của nhà máy giấy vẫn cần tìm bọn họ.
Nếu chọc giận bọn họ, làm lỡ chuyện của nhà máy thì thiệt hại không thể nào bù đắp được. Còn nói đến chuyện phân xe đến lúc đó hãy nói. Ha ha, một Bí thư như anh, tại sao lại nói phân xe cho tổ công tác mà tiền do chính tôi kiếm, chuyện này có chút khó nói.
Diệp Phàm cũng kêu khổ, bằng không tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn vào 200 vạn của hắn, cả ngày ngay cả lúc ngủ cũng lo lắng tiền bay mất, may mà mật khẩu của thẻ nằm trong tay mình, bằng không thật sự là ngủ không yên.
- Được rồi! Không được thì thôi. Tôi cũng biết là cậu khó khăn, người của thôn đập Thiên Thủy cũng không dễ chọc vào, đoán chừng chuyện 200 vạn đó đã truyền đến trong tai người trong thôn rồi.
Thật sự dùng tiền của công đoán chừng sẽ rất ầm ĩ. Nghĩ đến người ở đó tôi cũng có chút phiền lòng, chuyện này thật sự phải khen ngợi cậu.
Còn về tiền phân xe cũng không có cách nào, xác định phải do cậu tự nghĩ cách rồi. Bất kể cậu kiếm được tiền từ con đường nào tôi cũng ủng hộ cậu. Hơn nữa cậu không phải còn có 200 vạn đó.
Tần Chí Minh đùa giỡn khiến cho Diệp Phàm hết sức buồn bực, thầm nghĩ:
- Toàn là mở ngân phiếu khống, phân xe cái rắm.
Muốn mình kiếm tiền lại có thể nói là trong thị trấn đặc biệt quan tâm đến tổ công tác nên phân xe. Da mặt của ông Bí thư này không hề mỏng hơn mình, lão bỏ ra một cũng kiếm lại một. Mình vẫn lái chiếc xe Mitsubishi của mình được rồi, nhưng tiền xăng phải để thị trấn trả.
Khi gần đến 11 giờ trưa, về chuyện điều Trịnh Lực Văn đến Lâm Tuyền làm Giám đốc Sở Tài chính được ba vị Tần Chí Minh, Tống Ninh Giang cùng với Thái Đại Giang cùng chụm lại một chỗ bàn bạc.
Thái Đại Giang mặc dù nói có chút không cam lòng, nhưng nghĩ đến đây là chuyện Diệp Phàm đề xuất. Nếu khăng khăng muốn ngăn cản chọc vào tên làm việc không có đầu óc này, khối tài chính lại nằm trong tay hắn, sau này hắn tức giận ra sức ngáng chân mình thì phiền phức lớn.
Hơn nữa người ta được trên huyện chỉ đích danh là lãnh đạo quản lý tài chính, đương nhiên là có quyền đề nghị, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gật đầu
Tuy nhiên y cũng ám chỉ sau này sau khi sáp nhập xã vào thị trấn ở phương diện Sở tài chính chí ít phải lưu lại một vị trí Phó Giám đốc sở cho y, điểm này Tần Chí Minh cũng gật đầu. Kỳ thực cũng có chút giống giao dịch mua bán rau, chẳng qua cái mà bọn họ giao dịch là mũ quan mà thôi.
Còn về chuyện điều người từ xã Khanh Hương, trên huyện thật ra đồng ý rất dứt khoát rồi, một cú điện thoại là xong.
Vì hiện tại mặc dù nói vẫn chưa công bố chuyện sáp nhập xã Khanh Hương vào huyện, nhưng thật ra đang âm thầm thẩm thấu trước để tiến hành.
Ngay cả hai đồng chí vừa mới tham gia vào tổ công tác thôn đập Thiên Thủy cũng là từ xã Khanh Hương chuyển tới.
Những đại lão trên huyện cũng không ngốc, lập tức giải tán xã, số người đến quá nhiều nhất định sẽ xảy ra rối loạn. Đến lúc đó làm không tốt không phải sẽ tạo thêm càng nhiều phiền phức sao?
Dạng ồn ào nhỏ như vậy, bên này gõ một cái bên kia kéo một cái, rải rác thẩm thấu vào trong, đối với sau khi tuyên bố sáp nhập vào thị trấn, ảnh hưởng mang tới khẳng định sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Nhiều nhất chính là tạo thành thế cục nghiêm trọng về nhân viên của thị trấn Lâm Tuyền hiện tại, nhưng không có quan hệ gì, chết tiệt là Ủy ban nhân dân thị trấn Lâm Tuyền trên huyện không có nhiều ảnh hưởng lớn lắm. Hơn nữa thời gian cũng sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ là một kết quả mang tính tạm thời.
- Chủ nhiệm Trịnh, nói với Lực Văn, kêu cậu ta ngày mai tới làm việc ở Sở Tài chính Lâm Tuyền, đảm nhiệm chức vụ Giám đốc Sở tạm thời.
Diệp Phàm cướp cơ hội báo tin vui cho Trịnh Khinh Vượng trước. Tình nghĩa của loại người này đương nhiên là chạy trước thì tốt hơn.
- Giám đốc Sở tạm quyền, cám ơn Chủ tịch Diệp, tối nay tôi sẽ đưa Lực Văn đến Lâm Tuyền, mấy anh em chúng ta sẽ uống mấy chai.
Chuyện sửa đường bên tôi cũng biết đầu đuôi sự việc rồi, nghe nói Lâm Tuyền các anh bỏ ra 200 vạn, bên tôi cũng không thể bỏ ra quá ít.
Mấy ngày trước tôi đã chạy lên tỉnh một chuyến, kiếm được 60 vạn, thành phố cũng đồng ý cấp cho 30 vạn, một mình tôi góp vào 60 vạn, vậy là có 150 vạn. Đến lúc đó sẽ đưa toàn bộ cho cậu xử lý, ha ha.
Trịnh Khinh Vượng vừa nghe nói trong lòng khẽ run lên, thở ra một hơi thật dài.
Phải biết rằng gần đây em trai Trịnh Lực Văn không ít lần lải nhải bên tai y, thiếu chút nữa là mọc kén trong đó rồi. Giới thiệu bạn gái cho cậu ta thì cũng giận dỗi không gặp, cha mẹ già nhìn thấy mà trong mắt đầy sự lo lắng.
Cho nên làm ầm ĩ càng nhiều hơn, cả ngày gọi điện thoại tới thúc giục, ép anh trai Trịnh Khinh Vượng phải cướp cơ hội xuống tay trước, sắp xếp chuyện của Lực Văn cho tốt.
Thiếu chút nữa truyền ra chiều hướng mẹ già muốn tuyệt thực, bởi vì cục diện gần đây của xã Khanh Hương càng ngày càng loạn, lòng người không yên, hoang mang chuyện xã sắp giải tán rồi.
Trịnh Lực Văn đương nhiên cũng ngồi không yên, nhưng lại không dám đi tìm Diệp Phàm, hơn nữa cũng tìm không được, hắn còn tưởng Diệp Phàm sợ phiền phức nên trốn đi.
Trịnh Khinh Vượng dù sao cũng là một cán bộ cấp Trưởng ban, có sự vững vàng của một đại tướng, cho nên chuyện này y nhìn tương đối rõ ràng, đoán chừng bộ phận quan trọng vẫn là nằm trên tay Diệp Phàm, điều này đã được thường vụ huyện ủy phân công cho nên quyền lợi xác định rất lớn.
Vì vậy Trịnh Khinh Vượng gần đây cũng dũng cảm không đi tìm một số lãnh đạo của Ngư Dương, mà chỉ chuyên tâm đợi Diệp Phàm báo tin vui.
Hôm nay thật sự là y đã đợi được, hơn nữa càng khiến người ta vui sướng là lại có thể giá trị hơn ngoài dự đoán. Vốn chỉ là tính toán kiếm được một chức Phó giám đốc sở là xem như rất tốt rồi, sau này Lực Văn sẽ được Diệp Phàm từ từ cất nhắc lên.
Không ngờ lập tức đã được đề bạt lên làm Giám đốc Sở tạm quyền, chữ tạm này mặc dù nói vẫn đặt ở đầu chức, nhưng chuyện này nếu em trai Trịnh Lực Văn không có phạm phải sai lầm gì lớn thì trên cơ sở đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Đường đi bên trong Trịnh Khinh Vượng làm sao không hiểu rõ được.
Lần này xem như y đã mắc nợ Diệp Phàm một món nợ nhân tình cực lớn, cho nên Trịnh Khinh Vượng lập tức đáp lại, nếu Diệp Phàm quăng cho mình một số lợi ích thì mình cũng trả lại cho cậu ta một số lợi ích.
Lấy con số lớn 150 vạn để báo đáp, điểm này cũng chưa thể hiện được chữ ‘Báo’, quan trọng là một câu ở phía sau: Số tiền này toàn bộ do anh xử lý.
Câu này có ý tứ gì?
Cũng chính là đem tất cả quyền lợi về quyền quyết sách, quyền sở hữu tài sản của lâm trường Cảnh Dương đối với con đường của thôn đập Thiên Thủy, toàn bộ giao lại cho Diệp Phàm, đây là một việc lễ nghĩa cực lớn.
Nếu đưa cho người cầm lái một ít tiền khẳng định là không được rồi, 150 vạn này chí ít có thể mò lại được 10 vạn tiền hoa hồng. Trịnh Khinh Vượng là một người thông minh, dày dặn kinh nghiệm. Đưa thế này so với đưa trực tiếp 10 vạn cho Diệp Phàm càng khiến người ta vui mừng hơn.
- Vậy tôi phải cám ơn sự ủng hộ cực lớn của anh Trịnh rồi, tối nay gặp nhé.
Diệp Phàm cười nói, thầm nghĩ, “ Kết bạn với Trịnh Khinh Vượng cũng tốt, ài! Nếu cha của Nhược Mộng không phải hắn âm thầm ra tay sát hại thì tốt rồi”
- Sao lại khách khí thế chú Diệp, lâm trường chúng tôi cũng phải đi trên con đường ấy. Giống như chú nói vậy, có lẽ lâm trường chúng tôi đi còn nhiều hơn, bỏ ra chút tiền thế này, tôi còn có chút xấu hổ nữa là.
Đúng rồi, chú lúc nào có thời gian thì kêu Thiết Hải lên, mấy anh em chúng ta cùng tới Lang Đang Cốc săn heo rừng đem về ăn mặn.
Trịnh Khinh Vượng vẻ mặt nhẹ nhõm, chuyện của em trai được giải quyết khiến y không thể không vui mừng.
- Được rồi! Hôm nào rảnh nhé, cám ơn.
Diệp Phàm sau khi nói xong cúp điện thoại, trong lòng lại càng nghi hoặc, nếu nói Trịnh Khinh Vượng thật sự là chủ mưu trong chuyện sát hại Diệp Thủy Căn, tại sao khi nhắc đến Lang Đang Cốc lại không có chút sợ hãi nào, rất là thoải mái.
Phải biết rằng Diệp Thủy Căn chính là chết ở sườn núi Lang Đang của Lang Đang Cốc. Một hung thủ giết người có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy đối với nơi mình đã sát hại người khác thì chỉ có ba tình huống xảy ra.
Một là người này xác định là kẻ điên, còn có một tình huống chính là giết người như ngóe, đã đạt đến trình độ coi mạng người như cỏ rác, cho nên không có cảm giác gì cả.
Cái cuối cùng chính là người này không giết người, từ phỏng đoán của Diệp Phàm mà nhìn Trịnh Khinh Vượng có lẽ thuộc về loại người thứ ba.
Nếu hắn không phải là chủ mưu sát hại Diệp Thủy Căn cha của Diệp Nhược Mộng vậy thì là ai. Chuyện này thật sự là khó bề phân biệt, càng ngày càng thần bí, rối loạn. Diệp Phàm luôn cảm thấy bên trong giống như khoác lên một tầng vải dày mịt mờ, khiến người ta nhìn thấy nhưng lại không thể nào nhìn thấy rõ hoàn toàn, không hiểu ra sao.
- Mẹ kiếp! Lưới trời lồng lộng, con cá nhà ngươi làm sao có thể thóat được, ông mày thề phải lôi mày ra.
Diệp Phàm hung hăng siết chặt nắm tay, nghĩ đến cuộc sống cô đơn lạnh lẽo của người mẹ nuôi Diệp Kim Liên ở thôn đập Thiên Thủy bây giờ, trong lòng lại buồn phiền.
Hắn quyết định buổi chiều đi tới nhà máy giấy Ngư Dương, lại nhớ ra tối hôm Trịnh Khinh Vượng mời khách âm thầm phân cao thấp với giám đốc nhà máy giấy Hoàng Hải Bằng trong phòng hát, cũng xem là kỳ phùng địch thủ.
Khóe miệng Diệp Phàm theo thói quen nhếch lên mơ hồ lạnh lùng mỉm cười:
- Hoàng Hải Bằng, chúng ta cùng nhau so tài nào
Con người sống cả đời không có lấy một đối thủ cũng không có chút thú vị nào, cao thủ tĩnh mịch chính là người của cảnh giới này, cùng so đấu với người khác thật sự vô cùng vui mừng, quá tịch mịch thật ra không có gì thú vị.
Trong khi đó thì Bí thư Ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà và Huyện đội trưởng Tạ Cường dẫn theo mấy cảnh sát tới căn cứ Lôi Đạt ở Dương Đầu Phong.
Khi tới nơi, họ bị ngăn lại ở bên ngoài lưới sắt khu vực cấm, một Thượng úy Đại đội trưởng nói cho bọn họ biết nơi này là khu vực cấm quân sự, ngoài những binh lính trong căn cứ ra, tất cả những người đến đều phải có giấy thông hành của đại quân khu Lĩnh Nam