[Dịch] Quan Thuật
Chương 1861 : Diệp, Lam liên thủ ép họ Đới
Ngày đăng: 20:28 15/09/19
Tám mươi triệu, Phó chủ tịch Lam, con số này mà anh cũng dám đưa ra sao. . Tổng thu tài chính của thành phố Dương Xuân trong một năm cũng chỉ xấp xỉ ba bốn trăm triệu. Các anh đòi mượn đi tám mươi triệu, tức là một nửa, liệu các anh có định để cho Dương Xuân chúng tôi sống nữa hay không?
- Đới Trung Cường như con mèo bỗng nhiên bị người ta giẫm phải đuôi, sém chút nữa là nhảy dựng lên trên ghế sô pha.
-Nếu không chịu chi thì chúng tôi đành tiếp quản luôn vậy?
Lam Tồn Quân lạnh lùng bồi thêm, mặt không một chút rúng động.
-Đồng chí Tồn Quân, có một số việc có thể thương lượng giải quyết mà!
Lúc này, lão già Lôi Chí Phong mới bắt đầu trổ tài ba phải.
-Bí thư Lôi, kia rõ ràng là bắt Ủy ban nhân dân thành phố bù lỗ thất thoát đến vài trăm triệu, việc này thử hỏi còn thương lượng cái gì nữa?
Người ta đem gánh nặng to đùng như vậy gán lên lưng chúng ta, không đáp lễ chút thù lao nho nhỏ thì đâu có được?
Lam Tồn Quân vẻ mặt đã dịu đi đôi chút.
-Chúng tôi không có tiền, bảo chịu nợ thay thì cũng được thôi nhưng nhiều nhất cũng chỉ năm mươi triệu là cùng, tuyệt đối không thể vượt quá.
Hơn nữa, nhà máy đường Dương Xuân vốn dĩ là chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố. Cho dù sau này nhà máy có đổ bể đi nữa, chẳng lẽ Ủy ban nhân dân thành phố có thể trơ mắt làm ngơ. Nếu các anh mặc kệ thật, tôi cũng không quản nữa.
Đới Trung Cường thấy Diệp Phàm không hé răng, nhất thời cũng sốt ruột đến nóng nảy, phút chốc y bỗng dưng giở thói bàng quan.
-Ha ha, đây nghiễm nhiên là chuyện trên tỉnh tán thành quyết định của Thành ủy bổ nhiệm các anh lên tiếp nhiệm quản lý. Lúc ấy thấy anh cũng không đề xuất ý kiến gì khác, nay bỗng dưng lại muốn khoanh tay mặc kệ, Lam Tồn Quân tôi rất muốn xem xem anh mặc kệ kiều gì được?
Lam Tồn Quân tỏ ra không e ngại gì thái dộ cù nhầy của họ Đới.
-Như vậy đi, quyết định là năm mươi triệu. Đồng chí Tồn Quân cũng không phải nhiều lời thêm nữa.
Y Cao Vân bắt đầu điều đình giữa hai bên.
-Cái này...
Trên mặt Lam Tồn Quân lộ rõ vẻ khó xử.
-Thôi vậy, Phó chủ tịch Lam, cứ quyết là năm mươi triệu đi. Nhà máy đường Dương Xuân có nói gì thì cũng là do Ủy ban nhân dân thành phố đảm trách, bát canh này dù có nóng đến phỏng tay cũng không thể vất đi.
Đã thế tuy nói nhà máy đường Dương Xuân là do Ủy ban Kinh tế Thương mại quản lý, nhưng đa số công nhân, viên chức cho đến cán bộ nhà máy đường lại là công đan Đông Cống chúng ta.
Không nói chuyện ai sắm vai quản lý nữa. Vả lại, tôi cũng tin tưởng rằng Phó chủ tịch Lam có thể đem lại cho nhà máy đường Dương Xuân một bộ mặt mới.
Nếu nguyên Bí thư Đảng ủy của nhà máy đường Lý Khê Mãn đã được thuyên chuyển lên ban nhân sự tỉnh. Như vậy tức là đồng nghĩa với việc nhà máy đường Dương Xuân còn thiếu một Bí thư Đảng ủy phải không nào.
Ta nhận thấy, đồng chí Tồn Quân có thể gánh vác thêm trọng trách trên cương vị Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân.
Diệp Phàm tranh thủ cơ hội bắt đầu việc tranh đoạt quyền lực.
-Chủ tịch Diệp, đây là chính miệng anh nói đấy nhé. Chúng tôi quyết chi ra năm mươi triệu. Dương Xuân có cháy ngân khố cũng phải gom đủ con số đó cho các anh. Nhưng tạm thời chúng tôi quả thật không có đủ tiền mặt, như vậy đi, chúng ta thương lượng một chút. Bên tôi đưa trước mười triệu, chỗ bốn mươi triệu còn lại sẽ chia ra trong vòng hai năm. Cứ cuối mỗi năm sẽ cấp đủ hai mươi triệu, anh thấy thế nào?
Đới Trung Cường tiếc rẻ đến đứt ruột, khóe miệng co giật liền mấy cái nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ thoải mái lắm.
Rũ bỏ được gánh nặng này, trong lòng Đới Trung Cường vui không kể xiết. Tuy phải chi tiền, nhưng cứ coi như là của đi thay người. Hơn nữa, cũng chỉ vì nhà máy đường Dương Xuân lâu nay luôn là vấn đề làm họ Đới nhức đầu nhất.
Hắn vẫn một lòng muốn tạo nên chút thành tích nổi trội ở cái đất Dương Xuân này. Nhưng cũng vì gánh nợ trầm trọng của nhà máy đường Dương Xuân, tổng thu tài chính trong năm của Dương Xuân có đến một phần tư là để bù cho chỗ thất thoát này.
Hơn nữa, mấy ngàn công nhân cán bộ thường xuyên sẽ gây sức ép bằng vô số vụ việc đến là phiền toái. Quẳng được gánh nặng này, y thấy nhẹ cả người.
Đới Trung Cường tin rằng chỉ cần cho y quãng thời gian ngắn ngủi hai năm thôi, y có thể giúp Dương Xuân phát triển ngày một vượt xa Đông Cống. Hơn nữa, sẽ ngẩng cao đầu mà tiến vào tp 10 thị xã trong toàn tỉnh. Có được những cơ sở này, sau này có muốn được cất nhắc, đề bạt cũng sẽ thêm phần chắc chắn. Hiện tại tuy việc đề bạt là hệ trọng nhất, nhưng anh không có lấy một chút nổi trội thì bảo người ta căn cứ vào cái gì mà nói giúp cho.
-Các anh không có tiền, ha ha ha.
Diệp Phàm đột nhiên cười cười quỷ dị khiến Đới Trung Cường hơi chột dạ.
-Nghe nói tháng trước Ủy ban nhân dân thành phố Dương Xuân đã đem bán một khối bất động sản thuộc quyền sở hữu, cũng chính mảnh đất tựa lưng vào triền núi kia. Mảnh đất đó vốn là chuẩn bị để xây nhà tập thể, sau đó chính sách có chút thay đổi, hiện tại ngoại trừ các cán bộ có đủ chỉ tiêu về cấp bậc, vấn đề nhà ở đa số đều phải tự thân lo liệu. Chủ tịch Diệp, nghe đâu bán với cái giá hai trăm triệu. Dương Xuân vừa khéo lại là thị xã trực thuộc của Đông Cống, phải chăng cũng nên nộp lên trên một ít coi như bổ sung ngân sách thành phố.
Lam Tồn Quân phối hợp Diệp Phàm “song ca hợp xướng” khiến Đới Trung Cường xém chút nữa là tức đến vẹo cả lỗ mũi.
-Đó là tiền của Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi sao? Tuy chúng tôi trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố quản hạt nhưng cũng không thể trong túi đơn vị cấp dưới có chút đồ gì là các anh đều dòm dỏ được?
Đới Trung Cường tức đến đỏ mặt tía tai.
-Thôi vậy, không cần nộp lên trên nữa. Nhưng ngân sách năm nay ngân sách từ Ủy ban nhân dân thành phố cấp xuống cho Dương Xuân tất sẽ ít đi đôi chút. Dương Xuân vì cấp trên Đông Cống mà gánh vác một phần cũng là chuyện phải chăng hợp lẽ?
Diệp Phàm càng mạnh tay, hắn tuy biến chiêu nhưng mục đích vẫn cứ là đòi tiền người ta cho kỳ được.
-Như vậy sao được?
Đới Trung Cường không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng phản đối.
-Không đúng sao? Bí thư Đới, nội quy thể chế như vậy mà chẳng lẽ anh cũng không hiểu hay sao?
Diệp Phàm chỉ hỏi lại một câu khiến Đới Trung Cường chỉ biết câm lặng, y quay sang nhìn Y Cao Vân như con thú bị thương đang cầu cứu.
Còn về phần Lôi Chí Đỉnh, Đới Trung Cường biết không thể trông cậy gì hơn nên căn bản là không thèm nhìn đến lão già này.
Đồng chí tiểu Đới này cũng là bị Diệp Lam, hai chánh phó Chủ tịch thành phố ép cho đến độ muốn nhảy lầu.
-Đồng chí Diệp Phàm, tôi thấy Dương Xuân họ cũng không dễ dàng gì. Mấy năm nay bọn họ đã giúp Ủy ban nhân dân thành phố giải quyết nhà máy đường Dương Xuân, một khối vấn đề lớn như vậy cũng thực đã khó cho người ta lắm lắm, tôi thấy chi bằng cứ như vậy đi, bọn họ sẽ thanh toán trước cho ủy ban nhân dân thành phố khoản trợ cấp năm mươi triệu của nhà máy đường Dương Xuân bằng khoản tiền bán đất.
Y Cao Vân lại bắt đầu dụng chiêu giật gấu vá vai.
-Vậy cũng được thôi!
Thấy Y Cao Vân lên tiếng, Đới Trung Cường bất đắc dĩ cũng phải gật đầu, y liếc nhìn Diệp Phàm mà rằng:
-Khoản tiền này tôi sẽ lập tức chuyển qua sau khi chính thức quyết định tại hội nghị thường vụ thành phố. Nhưng không rõ là khoản tiền này là chuyển tới quỹ Chủ tịch thành phố hay sở Tài chính thành phố?
Đương nhiên, thoạt tiên tôi cũng đã nói rõ, khoản tiền này chỉ dùng để cải tổ tái thiết nhà máy đường Dương Xuân. Nếu được dùng vào việc nào khác, Đới Trung Cường này sẽ không ngán việc làm ầm ĩ lên tận Tỉnh ủy đâu.
Đới Trung Cường bỗng dưng kiên quyết hẳn lên.
Hắn là y đang ép Diệp Phàm tiếp nhận nhà máy đường Dương Xuân. Bởi vì, tối qua y đã cùng Y Cao Vân sớm thương lượng kỹ càng lắm. Nhà máy đường Dương Xuân rõ ràng là không xong đến nơi, mà trên tỉnh lại cứ mặc kệ.
Ai tiếp nhận cái cục diện rối rắm này thì kẻ đó khẳng định là gặp xui xẻo. Một khi nhà xưởng đóng cửa, mấy ngàn công nhân mất việc thì sẽ rắc rối to.
Đến lúc đó, ai làm phụ trách thì khẳng định xui xẻo là cái chắc. Mất mũ ô sa mới chỉ là chuyện nhỏ. Đới Y hai người đơn giản chỉ là muốn đẩy Diệp Phàm vào cái bẫy do bọn họ đã thiết kế sẵn mà thôi.
Diệp Phàm thoáng suy luận qua là đã biết tỏng.
-Lần này tiếp quản nhà máy đường Dương Xuân, tôi nghĩ nhất định sẽ kéo theo vô khối chuyện lớn nhỏ. Tôi muốn đề bạt đồng chí Lam Tồn Quân kiêm nhiệm vị trí Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân. Mà sau khi tiếp quản, nhà máy đường Dương Xuân sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố trực tiếp quản hạt. Để đổi mới một cách toàn diện, khoản tiền năm mươi triệu này trước mắt sẽ chuyển đến quỹ Chủ tịch thành phố, hai đồng chí Bí thư Y Lôi các anh xem xem như thế có được hay không?
Diệp Phàm cất tiếng hỏi.
-Xem ra, Chủ tịch Diệp của chúng ta rất tích cực lo liệu. Tốt lắm! Y Cao Vân tôi rất kết những cán bộ quyết đoán như thế. Đồng ý!
Y Cao Vân mặt mày giãn hẳn ra, nhìn Diệp Phàm cười cười mà rằng:
-Còn về vị trí Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân, thiết nghĩ, đó là một chức vụ cấp giám đốc sở, không phải Đông Cống ta có thể quyết định được. Giả như Thành ủy Đông Cống có quyền hạn này, Thành ủy cũng phải suy xét thật kỹ càng.
“Bố chỉ cần mày nói ra những lời này” Diệp Phàm thầm cười khẩy trong bụng, hắn nói:
-Vậy được, nếu Bí thư Y đã ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố, ủng hộ tôi cũng như phó chủ tịch Tồn Quân như vậy, chúng tôi cứ một mực từ chối thì quả thật là không phải. Việc này cứ thế mà quyết, Bí thư Lôi, Phó chủ tịch Lam thấy thế nào?
-Vậy được thôi.
Lam Tồn Quân vờ như bị người ta ép buộc mà gật đầu. Y liếc qua Diệp Phàm một cái rồi bỗng nhiên nói thêm:
-Ấy thế nhưng tôi nắm giữ ấn soái thật không bằng để Chủ tịch Diệp đích thân xuất trận. Như vậy đi, nếu thật sự muốn vực dậy nhà máy đường Dương Xuân, chức Bí thư Đảng ủy nhà máy tốt hơn hết vẫn là để Chủ tịch Diệp đảm nhiệm. Còn tôi sẽ sắm vai trợ thủ. . . .
Những lời này của Lam Tồn Quân càng tạo cho đám Y Cao Vân cảm giác có người đang thoái thác trách nhiệm.
Y Cao Vân và Đới Trung Cường tự nhiên là thầm đánh trống mở cờ trong bụng.
-Ha ha ha
Diệp Phàm bỗng cười to sảng khoái mà rằng:
-Thật sự một ngày nào đó, nhà máy đường Dương Xuân tiến hành cải cách cổ phần hóa, tôi sẽ lên làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, anh thì đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy. Đến lúc đó, mong là sẽ được hội nghị thường vụ Thành ủy thông qua.
-Tôi sẽ xem xét.
Y Cao Vân thận trọng gật đầu.
-Nếu Chủ tịch Diệp và Phó chủ tịch Lam đều tin tưởng sắt đá như vậy, tôi cũng xin ủng hộ các anh hết mình.
Phó Bí thư Lôi cũng giống như bị cuốn hút mà lần đầu tiên nói ra một câu kiên quyết đến thế.
Đới Trung Cường bỗng dưng có chút nghi hoặc nhìn quét qua Diệp Phàm và Lam Tồn Quân mà rằng:
-Tôi cũng hy vọng nhà máy đường Dương Xuân có thể thay đổi diện mạo, tôi ủng hộ quyết định của các anh.
Cũng cần phải nói thêm, Y Cao Vân rắp tâm nhanh chóng đẩy mục tiêu vào vũng bùn giăng sẵn. Ngay sáng hôm sau liền triệu tập hội nghị thường vụ, thảo luận về việc chuyển giao quyền quản hạt nhà máy đường Dương Xuân từ tay thành phố Dương Xuân cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống trực tiếp quản lý.
Hội nghị thường vụ thông qua hết sức thuận lợi, những ai đang ngồi đều hiểu rằng đó là một vũng bùn, tự nhiên, ai cũng không muốn can thiệp vào chuyện này cả. Nếu Chủ tịch Diệp và Phó chủ tịch Lam đã có lòng tự chui vào bẫy thì mọi người sẽ hết lòng “vun vén tác thành cho”.
Còn Đới Trung Cường cắn răng tiếc đứt ruột ra lệnh đem năm mươi triệu chuyển vào quỹ Chủ tịch thành phố cho Diệp Phàm.
Tuy nhiên, y đã cẩn thận ghi chép các điều khoản vào trong biên bản hội nghị Thành ủy. Tin rằng Diệp Phàm có hoành tráng đến mấy cũng không dám tham ô khoản tiền này.
Còn về chức vụ Bí thư Đảng ủy nhà máy đường thì Y Cao Vân vẫn một mực xua tay bảo là việc này phải được Ủy ban Kinh tế Thương mại quyết định sau đó mới thảo luận việc có cho phép đề cử hay không. Diệp Phàm cũng tạm thời dừng tay, tự biết rằng không nên tiến hành gấp gáp quá.
Chiều hôm đó, Diệp Phàm mở hội nghị các ban ngành của Ủy ban nhân dân thành phố. Trước tiên là bàn một số tình hình sau đó mới đề xuất ra việc này.
-E là không ổn, làm như vậy các lãnh đạo trên Ủy ban nhân dân tỉnh có cho rằng Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta có ý đối đầu với họ hay không. Chuyện trước kia đã quyết định rồi mà chúng ta lại muốn lật lại, thì hơi có vẻ cố tình kiếm chuyện.
Phó Chủ tịch thành phố Lưu Chuyển Kim liền nhảy ra phản đối đầu tiên.
-Đúng vậy, đúng vậy, mấy năm trước vì việc này mà đã làm ầm ĩ hết cả lên. Kết quả vẫn là bị trên tỉnh ém nhẹm hết cả. Giờ lại lôi chuyện cũ ra nhất định sẽ làm người ta chán ghét.
Y Tiền Sâm cũng hấp tấp tán thành.
-Lẽ nào chúng ta không tự nhận thức được là đến lúc nhà máy mà phá sản, tôi chỉ nói là nếu thôi đấy.
Cục diện rối như tơ vò này các vị có thể chịu đựng được sao?
Lam Tồn Quân nhìn hai người kia rồi lạnh lùng hừ một tiếng.
-Chúng ta chỉ có thể tự đối mặt với chuyện xui xẻo, bằng không, thử hỏi có cách gì cơ chứ? Chẳng lẽ thật sự là vén tay áo lên tính sổ với Ủy ban nhân dân tỉnh. Trong lòng các vị lãnh đạo ngồi đây chắc cũng hiểu, chắc là không có chuyện bị ẩm IC đúng không?
Lưu Chuyển Kim nhìn hết mọi người một lượt, bụng muốn lấy sức mạnh của thể chế ra ép Diệp Phàm.