[Dịch] Quan Thuật
Chương 190 : Chín lão đại tụ tập.
Ngày đăng: 20:23 15/09/19
- Không sao, chẳng qua là thuận tiện xuống thôi. Tiểu Diệp có thể đem tinh lực dồn vào chuyện cải cách nhà máy giấy là rất tốt, làm sống lại nhà máy phải tính công cậu. Giới thiệu với cậu đây là bí thư ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà.
Trong lời nói của Tiếu Tuấn Thần có mùi là lạ, Diệp Phàm nghĩ một chút rồi hoảng hốt nghĩ thầm, “ Hỏng bét! Bí thư Chu không phải là cha của Chu Tiểu Đào sao? Lúc ấy anh Vu đã nhắc nhở mình, giờ lão tìm đến cửa, chẳng lẽ là để hỏi tội mình. Hôm trước Chu Tiểu Đào quả thật rất thảm, mình cũng góp một tay, sau đó bị anh Tạ Tốn bắt đi nhưng chắc cũng trả về rồi chứ nhỉ.”
- Đồng chí Tiểu Diệp không tệ lắm!
Diệp Phàm đang suy nghĩ miên man thì Chu Trường Hà đã lên tiếng trước, y liếc mắt nhìn hắn, cái nhìn kèm theo cả một chút quan uy bén nhọn.
Diệp Phàm thầm nghĩ, “ Khó trách mấy cán bộ đều sợ bí thư ủy ban kỷ luật, bọn họ tựa hồ đều mang trên người sát khí, tương tự với khí thế thiết huyết của quân nhân, tuy nhiên lại có điểm không giống.”
- Hoan nghênh Bí thư Chu trong lúc bận rộn lại bớt chút thời gian đến thăm Lâm Tuyền chỉ đạo công tác, các vị lãnh đạo, mời ngồi uống trà.
Diệp Phàm ngây người vài giây rồi khôi phục bình tĩnh, cũng không lộ ra vẻ bối rối, cùng với Thái Đại Giang gật đầu chào hỏi.
Trong lòng của Chu Trường Hà trong lòng cũng tư vị, vốn y sau khi tìm hiểu mọi chuyện thì biết chuyện của con y có quan hệ với một người họ Diệp làm phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền.
Lúc ấy thằng ranh họ Diệp này chính là một thủ phạm đặc lực, còn mình tựa hồ còn bị hắn đánh qua nên trong lòng rất tức giận, chỉ là tạm thời không thể phát tiết.
Tại sao y lại phải như vậy, đường đường một Chu Trường Hà là bí thư ủy ban kỷ luật huyện, các cán bộ khác thấy y như chuột thấy mèo, tại sao lại phải khách khí với một cán bộ thị trấn?
Điều này thì phải nói qua chuyện cứu Chu Tiểu Đào, lúc ấy Tiếu Tuấn Thần bị bà vợ Tiếu Hoài Nguyệt của Chu Trường Hà cũng là bà con xa của mình đến nhà khóc lóc thảm thiết.
Sau đó bà xã y là Tào Trân Lệ dưới sự thúc dục của Tiếu Hoài Nguyệt đã gọi điện thoại cho chú út Tiếu Kính Tùng của y, cũng chính là thượng tá cố vấn trưởng phân khu quân sự của đại quân khu Lĩnh Nam tại thành phố Mặc Hương.
Tào Trân Lệ kể hết chuyện Chu Tiểu Đào tiểu đoàn trưởng Tạ Tốn của tiểu đoàn radar có trụ sở ở Dương Đầu Phong huyện Ngư Dương Dương bắt đi, lúc ấy Tiếu Kính Tùng im lặng một hồi rồi mới nói:
- Trân Lệ. Không phải là chú út không giúp cháu, Tạ Tốn thì chú biết, tính cách cực kỳ nóng nảy, người khác vẫn gọi là Kim Mao Hống Sư Tạ Tốn.
Lần trước chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà tư lệnh phân khu chúng ta còn bị gã quát cho mấy câu, quan trọng hơn là trụ sở Dương Đầu Phong không thuộc quản lý của phân khu thành phố Mặc Hương chúng ta mà trực thuộc thành phố Hoa Châu tỉnh Việt Đông.
Vì thế người ta chưa chắc sẽ nể mặt một thượng tá cố vấn trưởng như chú đây, chuyện này đúng là không có cách. Chú nghĩ cháu nên trực tiếp tìm cô em gái Tạ Mị Nhi của Tạ Tốn để thương lượng giải quyết, Tiểu Đào lần này đúng là làm quá rồi.
Thủy Vân Cư đó chú cũng biết, là một cơ sở kinh doanh do một số sĩ quan ở Dương Đầu Phong hùn vốn mở ra, là một công ty kinh doanh chính quy.
Tiểu Đào chọc phải người ta, lại còn buộc Mị Nhi hầu rượu, đập phá đồ đạc. Hừ! Nếu gặp phải chú thì chú cũng bắt lại.
Tiếu Kính Tùng nói xong cúp điện thoại, đã không trợ giúp lại còn mắng cho một trận làm Tiếu Hoài nguyệt tý nữa thì ngất xỉu, bởi vì lúc Tào Trân Lệ rất thông minh mở loa ngoài, ra ý bảo tôi đã hết sức nhưng không thể giúp được, là con cô quá hỗn lão rồi.
Thật ra thì Tiếu Kính Tùng cũng không phải là không giúp được, y là một thượng tá cố vấn trưởng,tuy không phải là thủ trưởng trực tiếp nhưng trong quân đội có rất nhiều mối quan hệ .
Chỉ là Tiếu Kính Tùng khi nghe kể là Chu Tiểu Đào đi ép người nhà sĩ quan hầu rượu thì trong lòng nổi điên bởi y cũng có lòng tự trọng của quân nhân, cũng có gia đình, nếu cứ dày mặt gọi cho Tạ Tốn thì chắc là lại thiếu gã một cái nhân tình không đáng.
Chu Trường Hà sau khi xuất viện, nghĩ đi nghĩ lại nếu mình trực tiếp đi gặp Tạ Mị Nhi thì quá mất mặt, dù sao mình cũng là một bí thư ủy ban kỷ luật, nếu làm vậy thì sau này còn ăn nói sao với cán bộ trong huyện.
Vì thế y chọn chiến thuật vu hồi, muốn tác động qua cậu em nuôi Diệp Phàm của Tạ Mị Nhi.
Tạ Mị Nhi không thuộc về công chức nhà nước, cho dù Chu Trường Hà tìm tới nhà chưa chắc đã có tác dụng, hơn nữa phụ nữ thường thù dai, biết đâu lại làm toáng lên thì đúng là mất hết thể diện.
Diệp Phàm thì khác, hắn dù sao cũng coi như là cấp dưới mình, dù sao cũng phải nể mặt.
Làm người phải biết co được dãn được, không phải lúc nào cũng có thể oai phong. Hiện giờ cứ tạm thời cúi đầu, sau này nếu có cơ hội sẽ thu thập thằng ranh này, đây chính là ý nghĩ của Chu Trường Hà.
Vì thế khi hôm nay Tiếu Tuấn Thần đến thị trấn Lâm Tuyền để kiểm tra công tác, Chu Trường Hà liền bảo đi cùng, nói là để triển khai công tác ủy ban kỷ luật.
Tiếu Tuấn Thần là ai, là một tên quá giảo hoạt trên quan trường, y vừa liếc mắt một cái thì đã biết tỏng chút tâm ý trong lòng anh vợ.
Dĩ nhiên là y cũng sẽ không nói toạc ra, vờ như không biết cứ thế đi cùng Chu Trường Hà xuống thị trấn Lâm Tuyền. Chu Trường Hà vốn định sẽ đợi đến buổi chiều mới gặp Diệp Phàm nói chuyện một chút, ai ngờ hắn lại tự mình dẫn đến cửa.
Tiếu Tuấn Thần kéo Diệp Phàm ra một góc nhỏ nói mấy câu.
- Tiểu Diệp, có một tôi phải nói với cậu. Người trẻ tuổi đừng quá bồng bột sẽ không tốt, cậu bây giờ dù gì cũng là một Phó Chủ tịch thị trấn rồi, còn là đảng ủy viên nữa.
Mỗi cử chỉ lời nói của cậu đều đại biểu cho thị trấn Lâm Tuyền, đại biểu cho hình tượng người cán bộ của Đảng. Gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh giải quyết, dĩ nhiên người trẻ tuổi nóng tính một chút cũng là điều bình thường, có nóng tính thì mới có nhiệt tình chứ.
- Đúng vậy thưa Phó Chủ tịch Tiếu, sau này tôi sẽ chú ý hơn, ngài nói rất đúng.
Diệp Phàm gật đầu, hiểu rõ đây là Tiếu Tuấn Thần ám chỉ việc mình đánh người ở Thủy Vân Cư.
- Hiểu rõ là tốt rồi, có câu nói oan gia nên giải không nên kết. Vì thế chuyện đã qua rồi thì cũng bỏ đi.
Tiếu Tuấn Thần nói gần hơn.
- Tôi hiểu rồi Phó Chủ tịch Tiếu, chuyện này tôi đã bỏ qua lâu rồi.
Diệp Phàm vội vàng tỏ thái độ.
- Tốt! Tốt! Quên được là tốt!
Tiếu Tuấn Thần luôn miệng khen, ánh mắt nhìn Diệp Phàm cũng dịu đi rất nhiều:
- Tuy nhiên Tiểu Đào giờ vẫn còn bị giữ ở căn cứ Dương Đầu Phong, chuyện này có chút phiền toái. Tạ Mị Nhi chẳng phải là chị gái kết nghĩa của cậu sao? ha ha, không nói nữa, không nói nữa.
“ Thì ra là làm thuyết khách cho thằng con mất dạy của Chu Trường Hà.”, Diệp Phàm bừng tỉnh.
Hắn cũng hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ Chu Tiểu Đào còn bị nhốt tại trụ sở Dương Đầu Phong, vậy thì e là thằng ranh đó bị Tạ Tốn hành cho thảm rồi. Bỏ đi, để lúc Mị Nhi tới ăn cơm thì nói với cô ấy một câu thì giải quyết xong.
Mọi người hàn huyên gần nửa mấy giờ, Tần Chí Minh vui vẻ:
- Phó chủ tịch Diệp, có thức ăn gì mang lên đi, đã năm giờ rồi, bụng chúng tôi cũng muốn tạo phản hết cả rồi.
- Thật xin lỗi a các vị lãnh đạo, còn có ba vị khách nữa, chờ thêm mười mấy phút nữa chưa tới thì chúng ta sẽ ăn trước vậy.
Diệp Phàm nói.
- A! Còn có khách nữa à, là ai vậy anh Diệp??
Tề Thiên nôn nóng.
- Tạm thời giữ bí mật.
Diệp Phàm thần bí nói.
- Ha ha ha, người anh em họ Diệp, anh tới rồi đây!
Từ rất xa nhưng vẫn nghe rõ giọng của thần tài Triệu Bính Kiện.
Diệp Phàm vội vàng tiến ra chào hỏi:
- Anh Triệu đến rồi à, mời vào!
Bởi vì cửa phòng mở hé nên mọi người đều nghe được tiếng của Triệu Bính Kiện. Y mở cửa cái “két” một cái, đang định nói tiếp thì nhìn thấy hai vị thường vụ là Tiếu Tuấn Thần và Chu Trường Hà thì ngẩn cả ra, cái miệng đang há to nhưng không hề nói ra một tiếng trông rất tức cười.
- Anh…anh nói thằng em này quá thất trách rồi. Phó Chủ tịch Tiếu, Bí thư Chu, các ngài cũng đến a!
Triệu Bính Kiện bình tĩnh lại thì vội vàng tiến đến chào hỏi, vẻ mặt hơi nhăn nhó.
- Ha ha ha.
Diệp Phàm cười vang:
- Không có chuyện gì đâu anh Triệu, đã có người giống như anh rồi, là anh Triệu Thiết Hải ấy, cùng một họ. Xem ra họ Triệu là ưu điểm, ha ha.
- Tốt! Tốt! Cũng coi như là mình có người lót đường là được rồi.
Triệu Bính Kiện thở phào, sau đó vội vàng tiến lên chào hỏi mấy người kia, Phó Chủ tịch huyện Trương Tân Huy cũng ra mắt mọi người.
Sau đó lại có thêm mấy người khách, là Vu Kiến Thần mang theo mấy người đi vào, trong đó Diệp Phàm chỉ quen người em vợ Phạm Hồng Võng là Phó Cục trưởng cục an ninh thành phố, còn lại đều là người lạ.
Tuy nhiên Tiếu Tuấn Thần, Chu Trường Hà và Trịnh Khinh Vượng thì đã sớm bước ra cửa nghênh đón, Trương Tân Huy thì chậm hơn một chút, còn Diệp Phàm thì đã bị bọn họ chen bật ra một góc.
Diệp Phàm ngơ ngác thầm nghĩ, “Đây rốt cuộc là sao, mình là chủ mà?”
Vu Kiến Thần sau khi bắt tay hết lượt thì cười híp mắt kéo Diệp Phàm ra:
- Tới đây thằng em. Giới thiệu cho cậu mấy người bạn của anh, vị này là Phó trưởng ban tổ chức Tào thành phố Mặc Hương của chúng ta, cũng ở trong thường vụ, còn vị này là phó chủ nhiệm Cố của phòng thương mại.
Thái Đại Giang kinh ngạc, không chỉ có y mà ngay cả Tần Chí Minh, Tiếu Tuấn Thần, Chu Trường Hà, Trịnh Khinh Vượng đều âm thầm đánh giá lại Diệp Phàm.
Trong lòng bọn họ đều buồn bực, “ Thằng ranh này chỉ là một Phó Chủ tịch thị trấn, tại sao lại có quan hệ nhiều như vậy, hơn nữa đều là người có thực quyền”
- Trưởng ban Tào, chủ nhiệm Cố, các vị mạnh khỏe.
Diệp Phàm khiêm tốn chào hỏi, dĩ nhiên đây là ý tốt của Vu Kiến Thần cố gắng tạo quan hệ cho hắn.
- Đồng chí Tiểu Diệp, nghe cục trưởng Vu nói cậu là một anh em rất tốt! Lúc ăn cơm trưa cứ ra sức tán dương a! Ha ha, có phải cậu đưa cho y mấy bao thuốc xịn và mấy bình rượu ngon không.
Phó Trưởng ban Tào nói đùa.
- Thế thì không có đâu, ngược lại tôi còn ăn chực mấy bữa cơm của anh Vu đấy, hắc hắc!
Diệp Phàm cười nhẹ.
- A! Cậu có thể còn chưa biết, sáng nay anh Vu của cậu đã đi nhận chức cục trưởng cục công an thành phố Mặc Hương chúng ta rồi đấy, đường đường một vị quan to cấp sở, làm sao còn sợ cậu ăn chực?
Phó Trưởng ban Tào tiếp tục nói đùa.
- Anh Vu, chúc mừng a! Thăng quan rồi cũng không nói một câu, có phải sợ thằng em tới đòi cơm không, đại cục trưởng?
Diệp Phàm vui vẻ, thuận tay kéo Lô Vỹ và Tề Thiên tới giới thiệu:
- Anh Vu, đây cũng là hai anh em của em. Lô Vỹ thì là thủ hạ của anh, còn đây là Tề Thiên, chắc anh biết.
- Đội trưởng Lô thì dĩ nhiên là anh biết rồi, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố, còn cậu em Tề Thiên, chào mừng cậu nhé.
Vu Kiến Thần rất khách khí, y biết là hai người anh em này của Diệp Phàm cũng không đơn giản.
Những người trong phòng cũng đều âm thầm suy đoán thân phận của Tề Thiên thân phận. Đối với Lô Vỹ nhìn trẻ như vậy đã có thể ngồi ở vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố cũng rất giật mình. Ở trong quan trường Hoa Hạ, người có thể làm được như vậy thì bối cảnh phía sau là sâu không thể lường được.
Chu Trường Hà vừa rồi còn cảm thấy mình xuống đây là cho Diệp Phàm chút mặt mũi, giờ lại thấy hắn xưng huynh gọi đệ với cục trưởng cục công an thành phố, hơn nữa phó trưởng ban tổ chức Tào cũng tỏ vẻ thân thiết với hắn, còn y đường đường là một bí thư ủy ban kỷ luật thì lờ đi, trong lòng vừa chấn động lại vừa buồn bực.
- Mọi người, xin mời ngồi. Cảm ơn vì đã đến Lâm Tuyền.
Diệp Phàm chào hỏi xong thì mời tất cả vào bàn..
Mọi người còn chưa kịp động đũa thì cửa phòng lại mở ra, Tạ Mị Nhi cười khanh khách bước vào, cô liếc mắt một cái thì cũng ngây cả người.
Những người trong phòng bao gồm Tiếu Tuấn Thần, Chu Trường Hà, Chu Bá Thành, và phó chủ nhiệm Cốc đều quen với cô, không ngờ đều ngồi cả đây làm gương mặt khả ái của Mị Nhi bỗng nhiên đỏ lên.
Hôm nay Tạ Mị Nhi mặc một bộ váy hồng, tóc búi cao ra dáng một người trưởng thành, khuôn mặt đỏ hồng làm lộ ra vẻ mê người.
Diệp Phàm đứng ở cách cô ba mét cũng ngây cả ra, khẽ nuốt nước miếng đánh ực một cái, một luồng hơi nóng bốc lên ngùn ngụt từ đan điền.
Hai bên cứ thế trong ngoài đứng nhìn nhau, người trong phòng nhìn bọn họ quái lạ, kẻ ngu cũng biết bọn họ nghĩ gì.
- Tiểu nha đầu, đứng đó làm gì? Không cho chú vào ăn cơm phải không?
Một giọng nam trung hùng hậu bỗng nhiên từ phía sau vang lên, làm tất cả mọi người trong phòng không một ai ngoại lệ đứng hết cả lên.
Nói chính xác là phải nhảy lên mới đúng, tốc độ hết sức nhanh chóng.
Tần Chí Minh, Thái Đại Giang cũng là đứng dậy theo mọi người, cũng không biết người ở phía sau là ai nhưng xác định là một lão đại, nếu không Vu Kiến Thần và phó trưởng ban Tào lại khiêm cung như vậy.
Vu Kiến Thần đang là cục trưởng cục công an thành phố, làm vài năm nếu có thành tích biết đâu lại lên bí thư tư pháp tiến vào thường vụ .
Còn Tào Vạn Niên lại càng trâu bò hơn, y là phó trưởng ban tổ chức thành phố kiêm thường vụ, quản cái mũ của mấy vạn quan viên, hai người đều là nhân vật cầm quyền một phương.
- Chú út, cháu chính là không muốn cho chú ăn cơm đấy. Hừ!
Tạ Mị Nhi giận dỗi đứng sang một bên cho người đàn ông kia bước vào.
- Mị Nhi, vị này là.
Diệp Phàm nhìn người đàn ông khá cao lớn, lên tiếng hỏi.
- Chú út chị, có gì giỏi đâu, chỉ là một phó bí thư thôi, hừm, hừ!
Tạ Mị Nhi bỗng nhiên tức giận hừ mấy tiếng làm đám người trong phòng đều buồn cười, tuy nhiên không ai dám cười thành tiếng, da mặt đều giật giật trông hết sức quái dị.
Ngay cả anh trai Tạ Tốn phía sau cũng thầm cười trộm, vốn người trong nhà họ Tạ nhìn thấy chú út đều sợ hãi, chỉ có em gái gã là bướng bỉnh không sợ.
- Ha ha ha, tiểu cô nương Mị Nhi của chúng ta giận rồi kìa, chú út chịu thua rồi có được chưa?
Người đàn ông trung niên kia rốt cuộc cũng lên tiếng cười.
Sau đó y nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Cậu chính là đứa em kết nghĩa mà Mị Nhi thường xuyên nhắc tới có phải không, a! Không đúng, hình như gần đây Mị Nhi đã đổi giọng gọi cậu là gì nhỉ, để tôi suy nghĩ xem nào.
Ừ! Anh Phàm, thằng ranh cậu giỏi a, Mị Nhi nhà chúng tôi là tiểu tiên nữ, tiểu công chúa, từ nhỏ đến lớn ngay cả tôi cũng bị nó coi thường, cậu quả là không đơn giản.
Có thể làm cho tiểu nha đầu cuồng ngạo này gọi một tiếng anh, ngoài anh ruột của nó thì cậu là người đầu tiên đấy. Ha ha ha.
- Phó…Phó bí thứ Tạ nói gì vậy, cháu chỉ là may mắn chó ngáp phải ruồi thôi.
Diệp Phàm cảm thấy đầu mình hôm nay loạn rồi, ngay cả một câu thô tục như vậy cũng có thể nói ra được.
- Cái gì mà chó với ruồi, thế anh nói em là ruồi có đúng không.
Tạ Mị Nhi lại nổi giận nhìn Diệp Phàm chằm chằm làm hắn nổi cả da gà.
Vội vàng biện hộ:
- Mị Nhi, không phải là em, ài, bỏ đi, mời vào ngồi!
Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi dứt khoát bỏ qua, việc này càng giải thích càng rối, kéo Tạ Mị Nhi vào rồi mời mọi người ngồi xuống. Đám người Vu Kiến Thần sau khi chào hỏi phó bí thư Tạ xong thì thiếu tá Kim Mao Sư Hống Tạ Tốn bỗng nhiên vọt tới trước mặt Tề Thiên rồi dập gót chân đứng nghiêm chào một cái theo tiêu chuẩn quân đội:
- Báo cáo, thiếu tá tiểu đoàn trưởng căn cứ Dương Đầu Phong Tạ Tốn vấn an thủ trưởng.