[Dịch] Quan Thuật

Chương 2007 : Mặt xám, mày tro

Ngày đăng: 20:29 15/09/19

Vì Lang Phá Thiên từ trước đến nay tính “Thổ phỉ”, nên ở văn phòng trung ương không có bằng hữu, luôn cô độc làm việc. “mọi người đều rõ cả” Hơn nữa tính cách cổ quái, muốn mắng thì mắng, những lão già ở văn phòng trung ương, ai cũng hiểu, cũng biết Cục cảnh vệ là nơi như thế nào Người ta mới là người thân thiết gẫn gũi nhất với“Cửu Thường”, nếu đắc tội với những người này,anh ta mang những chuyên này ra thì anh phiền to rồi. Huống chi ,Lang Phá Thiên vẫn là lãnh đạo của những người này, cho nên mọi người trong văn phòng trung ương tỏ thái độ gần mà như xa với Lang Phá Thiên, tuyệt đối không làm sứt mẻ tình cảm Song Lang Phá Thiên rất ít khi trách mắng ngay tại trận như vậy. Thường thì nói rất hững hờ. Việc như hôm nay thuộc trường hợp đặc biệt hiếm gặp - Cục trưởng Lang, anh nói như thế hơi quá rồi.Văn phòng trung ương là nơi như nào cơ chứ , chúng ta nên ăn nói có văn minh một chút, có phải không? Vu Qúy Phát vốn không dám tranh luận, thế nhưng vì có Phó bộ trưởng Trần Thiên Thạch ở đây , chí ít thì cũng có lãnh đạo. Hơn nữa ,việc này vốn đã có sự sắp đặt từ trước. Sao có thể để lão già Lang Phá Thiên làm hỏng việc. Cho nên anh ta cũng là đụng phải tên lá gan để trên miệng rồi. Hiển nhiên cũng là cơ hội để tiếp tục kéo quan hệ lại gần hơn thứ trưởng Trần. Tuy nhiên, khẩu khí của Vu Qúy Phát còn yếu ,không dám làm cục trương Lang nổi giận. - Cái gì,văn phòng trung ương là nơi nào ,Lang Phá Thiên tôi phải cần tời một người chẳng ra gì như anh đến dạy đời? Người văn minh, ý gì vậy, hôm nay anh phải giải thích rõ ràng. Lang Phá Thiên đã nắm bắt được điểm yếu của ai đó, đôi mắt trừng to, liền nổi giận. Mà Diệp Lão Đại tự nhiên lại ngồi nghiêm trang xem cảnh tượng náo nhiệt này. Vì Diệp Lão Đại đã nhìn ra cách giải quyết cho sự việc Vu Qúy Phát là phó chủ nhiệm thường trực Phòng đốc tra. Thực ra anh ta rất có hy vọng ngồi vào vị trí này của mình. Nhưng bị mình lấy mất vị trí này, Vu Qúy Phát nhất định trong lòng bất mãn. Mà xét từ thái độ của anh ta và Trần Thiên Thạch, gười này đích thị là con cháu của Trần Thiên Thạch Từ chỗ bố vợ biết được Trần Thiên Thạch và Yên Xuân là bằng hữu, trò chơi ngày hôm nay là do Yên Xuân đứng đằng sau sắp đặt. Qúy Phát chỉ là một quân cờ mà Trần Thiên Thạch xuất ra diễn trò mà thôi. - Ý tôi chỉ là nói chuyện phải văn minh một chút, chứ không phải nói người ta thế này thế kia, anh đừng hiểu lầm. Vu Qúy Phát còn chút rụt rè Bởi, Lang Phá Thiên là Cục trưởng cục cảnh vệ thì thân thủ khẳng định rất cao, chọc giận người như thế thì một cái tát cũng khiến mặt mình tách hai rồi Hơn nữa, chỉ sợ đến lúc đó nhiều nhất là cấp trên phê bình hai người kia vài câu liền xong việc . Muốn cho người đó bị trừng phạt một chút, quả là rất khó Dù sao thì lãnh đạo văn phòng trung ương cũng vì “Cửu thường” phục vụ. Sao có thể không thể nhìn mặt lãnh đạo mà làm việc được - Muốn thành thổ phỉ như Lang Phá Thiên tôi phải không, Vu Qúy Phát anh là người văn minh, tôi là thổ phỉ, được, được , được, thổ phỉ thì bảo vệ được ai cơ chứ? Đương nhiên là ‘Sơn Đại Vương’, không nói nữa, không nói nữa, tôi đi! Lang phá Thiên nói rồi định đi. Lão Lang đúng là điên mất rồi ,đem “Cửu thường” ví với “Sơn Đại Vương” Đồng chí Qúy Phát vừa nghe, trên trán mồ hồi tứa ra. Sắc mặt của người này chuyển sang nhợt nhạt, Lang Phá Thiên nói ra những lời này, chính lão cũng không sợ. Bởi Lang Phá Thiên tính cách là vậy, lãnh đạo có thể kết tội là vì tính cách, nhưng những lời này mà đến tai lãnh đạo cấp cao thì mình xác định là xong đời rồi. - Cục trưởng Lang ,tôi không có ý đó. Vu Qúy Phát nói to như thể sắp khóc, hai chân thì run rẩy, trông đáng thương vô cùng. Lúc đó ngay cả những đồng chí đang vui vẻ cũng bị dọa cho một phen. Tiếng chuyển ghế nhựa truyền đến. Chưa đến mười giây, vốn phòng họp của văn phòng trung ương còn lại gần mười người, giờ phút này còn lại vài người đám Diệp lão đại. Bởi vì, ví von của Lang Phá Thiên khiến người ta rất sợ. Tới tai lãnh đạo, các đồng chí có mặt tại hiện trường đều không tránh khỏi can hệ. Các lãnh đạo của văn phòng trung ương này, có người nào không lăn lộn trên quan trường mấy chục năm rồi - Đồng chí Qúy Phát , anh hét cái gì? Có việc gì buổi chiều chờ Chủ nhiệm Diệp tới rồi nói với anh ấy. Ở trong này nói thì con ra thể thống gì? Về , về thôi! Trần Thiên Hòa nói xong sa sầm mặt mày lại, vội vàng đứng dậy, đi mà như đang chạy vậy. Cái đồ ngu ngốc này! Trần Thên Hòa thiếu chút nữa là chửi ra miệng. Không thể tưởng tượng được thiếu chút nữa thì anh ta đã lật tẩy bí mật lớn như vậy. Đồng chí Lão Trần giờ vô cùng hối hận mang ngọn lửa này đốt chính mình. Nếu cấp trên điều tra thì nhất định sẽ điều tra mình đầu tiên. - Ha ha ,Chủ nhiệm Qúy Phát, anh nói với các đồng chí phòng khác, chiều tôi qua gặp mặt mọi người. Các đồng chí,chiều gặp lại nha Diệp Lão còn đưa tay vỗ nhẹ bả vai Qúy Phát, cười hai tiếng haha rồi đi mất. - Ngu xuẩn! Đồng chí Yến Xuân Lai thiếu chut nữa thi đập vỡ chén trà cầm trong tay - Kỳ thật Qúy Phát bình thường không phải là chưa từng trải nhiều,chẳng qua hôm nay hôm nay thật xui xẻo gặp phải Lang Phá Thiên Lang Phá Thiên người này có thể anh không hiểu được, người này rất cổ quái. Đối nhân xử thế quái gở, ở văn phòng trung ương, lão ngay một người bằng hữu cũng không có. Từ trước đến nay chỉ làm việc của mình. Hơn nữa, lãnh đạo văn phòng trung ương mở cuộc họp anh ta chưa bao giờ đến. Song việc hôm này thật kỳ lạ,người này sao có thể cùng phe với Diệp Phàm. Hai người họ nói chuyện có vẻ rất thân mật, lẽ nào trước kia từng quen biết nhau, chắc không phải thế. Đây là lần đàu tiên Diệp Phàm trở lại thủ đô làm việc, ở văn phòng trung ương Lang Phá Thiên không có bằng hữu,chứ đừng nói ở các địa phương. Trần Thiên Hòa có rất nhiều nghi hoặc không lí giải được. - Một cục trưởng cục cảnh vệ thì như lên trời? Chẳng qua chỉ là một vệ sĩ. Yến Xuân Lai tức không chịu được, ông ta hừ một tiếng. Tuy nhiên, khi lão Yến nói lời này thì có chút gì lo lắng. Bởi vì, ông ta căn bản là hiểu được sức ảnh hưởng của cục trưởng cục cảnh vệ của văn phòng trung ương - Ai , người ta là siêu vệ sĩ. Không có cách nào sao? Chúng ta còn có thể làm thế nào với anh ấy? Cục cảnh vệ bên ngoài văn phòng trung ương là do Phó chủ nhiệm thường trực Khâu Hoa quản lí. Nhưng trên thực tế, tôi hiểu rõ nhất, Lang Phá Thiên, chỉ có Cửu thường mới có thể sai khiến được .Ngay đồng chí Điền Giang chủ nhiệm văn phòng trung ương tìm anh ta làm việc còn phải dùng giọng thương lượng. Tuy nói anh ta chỉ là một vệ sĩ. Thế nhưng những người vậy tuyệt đối không thể thiếu. Ở bên cạnh lãnh đạo rất lâu rồi, lãnh đạo chắc cũng sẽ nể mặt anh ta một chút phải không? Người như thế chúng ta không nên trêu đùa. Trần Thiên Hòa cũng là bất đắc dĩ phải nói. - Thôi vậy,thôi vậy. Lang Phá Thiên chúng ta không có cách nào làm khó dễ anh ta. Thế nhưng có cơ hội cũng phải cho anh ta một trận . Tôi và anh không có năng lực đánh anh ta, nếu anh trai tôi cảnh cáo anh ta đôi câu không phải là ổn rồi sao. Yên Xuân Lai lấy lại bình tĩnh liếc nhìn Trần Thiên Hòa một cái,nói: - Việc của Tam Nông Giang Đô anh phải dăn dò Vu Qúy Phát phải đổ cái mớ rối rắm này lên đầu Diệp Phàm. Nhất định phải khiến được Diệp Phàm đích thân đi xử lý. Cứ như vậy chúng ta có có trò đễ diễn rồi. - Bố trí việc này cho tốt. Chiều có kịch hay để xem rồi. Trần Thiên Hòa cười đắc ý. - Nghe nói tiểu tử kia đánh người của ban tổ chức trung ương, gan cũng không nhỏ đâu. Lúc này,những nếp nhăn trên khuôn mặt Yên Xuân Lai dãn ra, cười nói - Đúng vậy, cùng tay sai đắc lực của Thứ trưởng Thái chống đỡ được một hồi. Thế nhưng sau đó Ninh Chí Hoa đột nhiên xuất hiện giải quyết ổn thỏa. Trần Thiên Hòa nói. - Cũng không phải Ninh Chí Hòa nói vài câu đã khiến Lão Thái hạ hỏa, thế nhưng qua ngôn từ của lão thể hiện sự khuất phục. Nhưng tôi quá hiểu tính tình của tên tiểu tử kia. Tuyệt sẽ không để yên đâu. Lúc này, tên tiểu tử kia nhất định ở chỗ Từ Lão thêm mắm thêm muối rồi. Trên khóe miệng Yên Xuân Lai thản nhiên nở một nụ cười. - Từ Lão, anh nói từ chỗ anh ta có thể tạo ra chút chuyên? Trần Thiên Hòa hơi sửng sốt lập tức nở một nụ cười. - Người tuy rằng già rồi nhưng biết tận dụng người mới là kỳ tài. Người già đều là vật báu,, là của cải quý giá của quốc gia chúng ta, chúng ta phải để ông ta phát huy nhiệt lượng thừa mới đúng. Đồng chí Yến Xuân Lai không ngờ giọng lại dẻo đến vậy, đùa khiến bộ trưởng Trần cười haha: - Đúng đúng đúng! Phát huy nhiệt thừa, lượng nhiệt thừa này phát huy tốt Buổi chiều, Diệp Phàm đến văn phòng Đốc tra đung giờ. Phòng Đốc tra cũng là một phòng rất lớn, bao gồm văn phòng, Phòng Nhân sự, phòng Tổng hợp, phòng điều tra nghiên cứu, phòng đốc tra một,đốc tra hai ,ba, đến đốc tra bốn.. Diệp Phàm tìm hiểu sơ qua, số nhân viên lên tới hàng trăm. Mà đối tượng Đốc tra của tám phòng này lần lượtlà Hoa Đông, Hoa Nam, Hoa Trung, Hoa Bắc, Tây Nam, Đông Nam,Tây Bắc và khu vực Hongkong, Macao. Đương nhiên phía sau của Hongkong, Macao, Đài Loan chỉ là ý tương trưng lớn hơn thực tế. Hongkong va Macao đều là đặc khu hành chính, đâu có thể do văn phòng trung ương đi xuống đốc tra. Đương nhiên có vài việc đặc biệt, đôi bên vẫn có thể thương lượng giải quyết. Mà mấy phó chủ nhiệm của phòng đốc tra phân công quan lý mấy phòng này. Về chủ nhiệm phòng Bát Đại không nhất định là người cấp Cục, cũng có đồng chí cấp giám đốc sở. Chính là một vàihưng chuyên viên đốc tra đều có cấp giám đốc sở. Chủ nhiệm văn phòng thuộc Phòng đốc tra tên Phong Nhất Tú, nữ. Khoảng 30 tuổi, cắt tóc ngắn, khuôn mặt tròn tròn hình quả táo, điểm một lớp phấn mỏng. Người phụ nữ này nhan sắc thuộc bậc trung, tuy nhiên , ngực ru xuống đồ sộ, hơn nữa trông có vẻ là người chăm chỉ Diệp Phàm mới đến cửa cầu thang toàn nhà phòng đốc tra của mình, Phong Nhất Tú đã sớm đứng ở lối đi nhỏ của hành lang. Vừa thấy Diệp Phàm đến, cô mỉm cười, hơi hơi cung kính hạ hạ mình. Bởi vì mặc áo khoác, cho nên, không nhìn thấy bộ ngực mời gọi, chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng. - Chào chủ nhiệm Diệp. - Giọng của Phong Nhất Tú khá dễ nghe. Nghe nói Phong Nhất Tú xuất thân ở Tô Châu, cũng mang theo giọng điệu của người đẹp Tô Châu. - Xin chào. Diệp Phàm khách khí nói. Dĩ nhiên biết cô chính là Phong Nhất Tú, vì Diệp lão đại đã điều tra qua tư liệu của phòng Đốc Tra - Buổi sáng nhận được thông báo của phó nhiệm Vu, cho nên tất cả thành viên của phòng Đốc tra đều dến đông đủ, gồm cả chủ nhiệm của của các phòng cấp cao. Phong Nhất Tú cười nóingười phụ nữ này ngay cả cười cũng dịu dàng. Cười không lộ răng, mà trên mặt nở một nụ cười nhợt nhạt. Diệp lão đại âm thầm nói, sao nụ cười như lại có thể giữ được lâu vậy, khẳng định là ở nhà luyện tập rồi . - Bọn họ giờ ở đâu Diệp Phàm hỏi