[Dịch] Quan Thuật
Chương 202 : Chủ tịch thị trấn mới cũng là một thái tử gia.
Ngày đăng: 20:23 15/09/19
Tuy nhiên Diệp Phàm cảm thấy trong đó có chuyện gì đó, nên vội vàng đáp,
:
- Bí thư Lý, chủ tịch Trương, đối với chuyện này tôi cũng không hi vọng gì, thành phố Mặc Hương chúng ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, ta không có ý kiến gì, xin các ngài cứ yên tâm, tôi sẽ làm rất tốt công tác.
Diệp Phàm tỏ thái độ làm hai vị huyện thái gia cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ sợ thằng ranh này tính cách cương trực, một khi điên lên làm ầm ĩ thì phiền toái, đến tai phó bí thư Tạ hoặc tư lệnh Cố.
Ăn cơm trưa xong , trở lại thị trấn Lâm Tuyền thì đã hai giờ, trong thị trấn tràn ngập một bầu không khí khẩn trương quái dị.
Toàn bộ nhân viên làm việc đều tỏ vẻ tích cực, tất tất tả tả.
Không hề thấy một bóng dáng ai túm tụm nói chuyện phiếm như thường ngày.
Có áp lực a, cũng không biết mình sẽ phải chuyển đi đâu, còn người nào có tâm tình ngồi đó nói chuyện phiếm.
Điều quan trọng là không được thì thầm bàn tán, nếu bị lãnh đạo thị trấn mới tới nhìn thấy phán cho một câu: Đồng chí không an lòng công tác thì coi như mình hoàn toàn xong.
Ở trên hành lang nhìn thấy có một người người trẻ tuổi hết sức đẹp trai, vóc dáng cao chừng 1m8, múi thịt trước ngực y phồng lên, xem ra thường xuyên khổ luyện, nhìn tuổi áng chứng hai sáu, hai bảy tuổi.
Điều kỳ quái là dưới cằm lại để một chòm râu nhỏ, khiến lộ ra một vẻ già dặn hơn tuổi rất nhiều.
Diệp Phàm còn cho là ai tới làm việc, cũng lễ phép gật đầu.
Tuy nhiên người nọ cũng xem Diệp Phàm tới đây làm việc hoặc như một nhân viên bình thường trong ủy ban, nhìn thoáng qua khẽ gật đầu một cái rồi cứ thế lướt qua.
- Người nào mà vênh váo vậy nhỉ? Nhìn hao hao giống bộ dạng công tử như Lô Vỹ, chẳng lẽ lại là một tên thái tử nào đó trên thành phố tới?
Diệp Phàm hơi bực mình, đứng ở hành lang nhìn người kia đi vào phòng làm việc mới hiểu ra.
Vốn người này chính là Chủ tịch thị trấn Mâu Dũng trực tiếp từ thành phố Mặc Hương đổ bộ xuống đây, tiếp quản công việc của Thái Đại Giang.
Nghe nói người này có chút quan hệ với bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Mặc Hương Ngọc Hoài Nhơn, khó trách vênh váo như vậy.
Loại công tử ca này đến cơ sở làm một chủ tịch thị trấn rõ ràng là không thích hợp, làm không tốt còn có thể bị người ta chê cười cho.
Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, tuy nhiên cũng không tính toán gì, thầm nghĩ, “ Anh có làm tốt công việc của mình hay không cũng chẳng liên quan đến tôi , nếu khiêm nhường một chút có lẽ tôi sẽ còn giúp đỡ anh, nếu cứ vác mặt như vậy thì tôi đây cũng cóc cần.”
Diệp Phàm thuận chân đi về phòng làm việc của Tần Chí Minh.
- Ngồi đi! Phó bí thư Diệp, thương thế cậu khỏi hẳn chưa, nếu chưa khỏi hẳn thì cũng nên nghỉ ngơi vài ngày a!
Tần Chí Minh rất thân thiết ra tận cửa đón Diệp Phàm vào phòng làm việc.
- Cũng ổn rồi, nếu không vận động mạnh thì cũng không sao.
Bí thư Tần, việc bầu cử ở Thiên Thủy ra sao rồi?
Diệp Phàm vẫn rất quan tâm chuyện của thôn đập Thiên Thủy.
- Vẫn chưa xong, còn đợi cậu quay về.
Ai! Cậu có thể còn chưa biết, hôm qua chủ tịch Mâu nghe nói sáng sớm thì chạy tới thôn đập Thiên Thủy tự mình chủ trì công tác bầu cử.
Tuy nhiên vẫn chưa thể hoàn thành, không còn cách nào khác là chờ cậu trở lại, hy vọng ngày mai cậu tới đó hoàn cho xong chuyện bầu cử, chuyện này cứ dây dưa mãi cũng không phải hay ho gì.
Sau này còn phải ra sức đẩy mạnh phát triển kinh tế thị trấn và điều chỉnh nhân sự sau khi sáp nhập.
Ai! Nhà máy giấy là một vấn đề nan giải, việc sáp nhập lại càng là một gánh nặng lớn, nhân viên thì nhiều, vị trí thì quá ít.
Tỷ lệ chênh lệch nghiêm trọng như vậy tôi sợ sẽ gây ra mất đoàn kết, gần đây điện thoại của tôi ngày nào cũng nóng rực.
Ngày nào cũng như vậy chắc điên cái đầu ra mất.
Thật sự phiền toái a!, ai.
Tần Chí Minh tâm tình không thế nào tốt, một mực than thở.
Diệp Phàm cảm thấy y còn rất nhiều chuyện chưa nói ra, có lẽ là có liên quan với vị chủ tịch thị trấn mới tới.
Gần đây chắc y cũng chịu đủ thứ áp lực, đủ thứ nhân tình như một cái lưới khổng lồ úp vào đầu y khiến y chịu không nổi.
Những cú điện thoại, thư tay gọi đến hay gửi đến phần lớn đều là của những cán bộ cấp trên của y, ai cũng là những người y chọc không nổi, nếu chọc vào thì chỉ cần bọn họ ngáng chân sẽ làm y không thể triển khai nổi công việc.
Diệp Phàm trở lại phòng làm việc thì thấy tân giám đốc sở tài chính Trịnh Lực Văn vẻ mặt nhăn nhó đi vào.
- Làm sao vậy Lực Văn?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.
Hắn nghĩ chắc gã lại gặp chuyện gì khó khăn rồi, chắc có vấn đề gì đó liên quan vè tài chính.
- Bí thư Diệp, chủ tịch thị trấn mới nói là chúng ta còn nợ lương giáo viên mấy tháng, người ta cũng đã ồn ào lên đến huyện rồi, vừa rồi hiệu trưởng Trương Gia Lâm còn tới đi tìm Chủ tịch Mâu.
Vấn đề là tài chính của thị trấn chúng ta thực sự không còn được mấy tiền.
Chủ tịch Mâu thì cứ thúc dục, bảo là muốn đem trích ra trong khoản tiền sửa đường ra để trả trước lương cho giáo viên.
Tôi nói phải chờ anh trở lại để thu xếp, dù sao tiền này cũng chỉ có anh mới lấy ra được.
Hơn nữa tập đoàn Nam Cung đã có giao hẹn, đâu thể vi phạm.
Chủ tịch Mâu nghe nói xong thì nổi giận đùng đùng, ngay cả chén trà cũng đập nát, sau đó còn chỉ vào tôi bảo là…
Trịnh Lực Văn nói tới đây thì nghẹn giọng, xem ra đã phải chịu ấm ức.
- Nói cái gì? Anh cứ nói đi.
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi, tuy nhiên trong lòng hắn thì không như bề ngoài, xem ra vị chủ tịch mới này cũng chẳng tốt đẹp gì.
- Nói là nếu không xuất tiền thì sẽ cách chức tôi, cho người khác lên thay.
Trịnh Lực Văn rốt cục nói ra, vẻ mặt rất bực bội.
- Y dám nói vậy sao?
Diệp Phàm cũng hơi bực mình, đánh chó phải ngó chủ nhà, ngay cả tên giảo hoạt như Thái Đại Giang trước kia cũng không cuồng vọng như vậy.
Xem ra vị chủ tịch mới này chỉ là một kẻ chỉ biết cậy thế ép người, chắc y xem thị trấn Lâm Tuyền này như nhà mình, nghĩ sao nói vậy.
Một giám đốc Sở Tài chính nói cách chức là cách chức sao, cũng không thèm nhìn nước nông sâu ra sao.
- Ừ!
Trịnh Lực Văn gật đầu.
- Lực Văn, đừng lo lắng. Anh không cần lo lắng gì hết, một thời gian nữa tôi sẽ cắt cái chữ “tạm quyền ” cho anh.
Làm rất tốt, nếu Chủ tịch Mâu hỏi lại chuyện này cứ bảo sang hỏi tôi. Hừ!
Diệp Phàm an ủi, khí giận trong người xông thẳng lên huyệt Bách Hội.
Trịnh Lực Văn vừa đi thì anh trai Trịnh Khinh Vượng của gã gọi điện thoại tới:
- Cậu Diệp, rất xin lỗi, lần trước Ban Tổ chức tỉnh ủy chuẩn bị mở lớp “Anh tài xuyên thế kỷ” ở trường đảng. Tôi đã hỏi chuyện này với bí thư thị ủy Tần.
Ông ấy nói đã gọi điện đến Ban Tổ chức thị ủy điều tra rồi, nói là không có tên cậu, người được chọn ở huyện Ngư Dương là Mâu Dũng.
Chính là người vừa tới thị trấn Lâm Tuyền nhận chức Chủ tịch thị trấn.
Sau đó tôi lại điều tra riêng về Mâu Dũng, thấy thằng ranh này cũng không đơn giản.
Gã tốt nghiệp trường đại học Thủy Châu nổi tiếng của tỉnh, năm nay mới hai lăm tuổi
Trong nhà có tiền có thế, mở công ty tên là “Hồng vận khí mậu hữu hạn công ti”, tài sản chắc là có tới ngàn vạn.
Bí thư ủy ban kỷ luật thành phố Ngọc Hoài Nhơn chính là dượng gã.
Chuyện này không giúp được cậu rồi, bỏ đi, cậu còn trẻ còn nhiều cơ hội mà, hôm nào đi săn thú giải sầu nhé, ha ha.
Diệp Phàm còn cho rằng Trịnh Khinh Vượng gọi tới là bất bình cho em trai y, ai dè là chuyện của hắn.
Xem ra Trịnh Lực Văn cũng không đem chuyện phải chịu ấm ức nói cho anh trai gã, điều này chứng tỏ gã cũng là người rất tự trọng.
Diệp Phàm nghĩ thầm, phân lượng của Trịnh Lực Văn trong lòng lại tăng lên một chút.
Hắn cười sảng khoái:
- Xem ra là bị người khác gánh trách nhiệm rồi, ha ha! Bỏ đi, tôi không quyền không thế sao tranh lại được với y chứ, chuyện này còn phải cảm tạ anh, làm phiền anh quá.
- Có gì phiền đâu, giữa chúng ta mà còn nói vậy thì khách khí rồi.
Trịnh Khinh Vượng nói.
Diệp Phàm để điện thoại xuống, khuôn mặt trở nên nặng nề, thầm mắng, “ Con bà nó, tại sao lúc sáng mình cứ thắc mắc là hai vị huyện thái gia đích thân tới tiễn mình, làm cho mình có cảm giác được yêu mà sợ, suýt nữa thì rớt nước mắt rồi.
Hóa ra là tới trấn an mình, vì mình đã bị hủy danh sách đợt này.
Đường đường quyết định của hội nghị thường vụ lại xem như trò đùa.
Cái con mẹ gì mà cấp bậc không đủ, cần phải cấp phó ban, trưởng phòng, sao không nói toẹt ra là sau lưng người ta có chỗ chống lưng.
Ta nhổ vào! Tưởng là chuyện gì chứ.
Chắc Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung cũng biết tên Mâu Dũng này tâm cao khí ngạo, sợ mình cứng rắn đối chọi với y , lại gây ra chuyện ầm ĩ ở Lâm Tuyền.
Cứ luôn miệng khuyên mình phải nhẫn, cần phối hợp triển khai công tác với chủ tịch mới.
Mẹ kiếp! Có quyền thì xưng cha gọi mẹ, mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi không chỗ dựa mà. Tuy nhiên nghe bí thư Tần nói hôm qua Mâu Dũng tự mình đến thôn đập Thiên Thủy chủ trì việc bầu cử nhưng vẫn chưa hoàn thành.
Chẳng lẽ việc bầu cử ở thôn đập Thiên Thủy lại xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung tựa hồ cũng có chút ẩn ý khó nói, chẳng lẽ có chuyện gì thật, để gọi hỏi Thiết Hải xem thế nào đã.
- Thiết Hải, đi! Đến Xuân Hương tửu lâu.
Diệp Phàm nhìn đồng hồ cũng đến giờ tan việc rồi, vì thế đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau Triệu Thiết Hải đã ồn ào chạy tới:
- Ha ha, đầu tiên phải chúc mừng anh Diệp đã vinh dự trở thành phó bí thư, từ vị trí thứ tư lên tới vị trí thứ ba, tốc độ này còn nhanh hơn cả thỏ đấy.
Triệu Thiết Hải nhìn vậy nhưng rất tinh tế, hiện giờ đã đổi từ thằng em Diệp sang anh Diệp rồi.
Hơn nữa còn nói rất lưu loát, không hề cảm thấy đột ngột.
- Anh Triệu, xem anh nói kìa, cứ gọi em là thằng em Diệp đi.
Diệp Phàm thuận miệng cải chính.
- Không được! Lý Tuyên Thạch cũng lớn hơn cậu đấy, sao gã vẫn gọi cậu là anh đấy thôi.
Thiếu tá tiểu đoàn trưởng Kim Mao Sư Hống Tạ Tốn cũng chẳng phải lớn hơn cậu sao, vẫn cứ gọi cậu là anh Diệp đấy thôi, tôi gọi anh Diệp thì có làm sao? Bỏ đi, tôi cũng không muốn bị họ đánh đâu.
Triệu Thiết Hải nhăn nhó, vẻ mặt trông rất buồn cười.
- Vờ vịt! Thôi thì tùy anh.
Diệp Phàm cười cười, thuận miệng hỏi:
- Ngày hôm qua việc bầu cử ở thôn đập Thiên Thủy, anh có đến không, tình huống như thế nào, nghe nói vẫn chưa bầu ra chủ tịch thôn.
- Chuyện này tôi đang muốn kể với anh, nói ra thì đúng là chê cười rồi, mất mặt mà về đến đây, Ai!
Triệu Thiết Hải thở dài.