[Dịch] Quan Thuật

Chương 207 : Yêu côn Phạm Võng bắt kẻ thông dâm.

Ngày đăng: 20:23 15/09/19

Loại heo sói đầu hồng này nghe nói là tạp chủng kết giao giữa sói vương và heo vương, tính cách cực kỳ hung hãn như sói, mạnh mẽ như heo, chiếc răng nanh sắc bén như kim cương lộ ra dài đến 50 phân, chỉ cần cắn đúng một phát là có thể đứt cổ người. Phẩm chất hoàn mỹ của hai loại hung vật dung hợp lại một chỗ rất hiếm thấy, nếu có may mắn nhìn thấy, một mình ngươi cứ đợi bị nó cắn đứt thành mảnh nhỏ nhắm rượu đi! Phạm Võng cũng là một nhân vật cấp yêu nghiệt, mặc dù nói còn chưa kịp phòng ngự, bàn tay không có gì vẫn dính chặt lấy con heo sói giống như là người yêu. Trang phục trên người trong nháy mắt đã bị heo sói dứt thành những mảnh nhỏ, trước ngực cũng bỗng nhiên hiện ra mấy rãnh máu cực sâu, giống như được choàng lên một chiếc yếm đỏ bị cắt ngang một đường màu vàng. Tuy nhiên Phạm Võng một tiểu đại lão gia, cũng không cam tâm ngay cả sơn động của con gái cũng chưa từng dò xét qua lại anh dũng hi sinh vì nghĩa lớn dưới uy hiếp của heo sói. Gã hét lớn một tiếng - A- , hai tay giống như cái kìm xiết đinh cỡ lớn hung hăng siết chặt cái cổ thô ráp của heo sói, thân hình dứt khoát dính chặt vào cái bụng của heo sói, giống như dung hợp làm một thể với heo sói. Heo sói vương lâu nay vẫn quen thói ngang ngược tuyệt đối cũng không nghĩ rằng lại gặp phải một người bản lĩnh như Phạm Võng, bốn móng vuốt sắc nhọn điên cuồng cào vào lưng gã. Phạm Võng cũng không dám buông tay vì chỉ cần vừa buông lỏng thì miệng của con quái thú này một nhát sẽ táp đứt đôi cổ mình. Nhưng nếu không buông thì cũng không có cách nào giải phóng sói heo, nếu để mặc cho nó túm được lưng mình, đoán chừng không bao lâu nữa, cái lưng của mình cũng sẽ biến thành một khối thịt nhão máu chảy đầm đìa. Vì thế gã dứt khoát cũng bắt đầu hung hăng há to miệng đột nhiên cắn về hướng dưới chỗ cái cổ của heo sói, chỗ dưới cổ này mặc dù nói là chỗ tương đối yếu ớt trên người nó nhưng cũng là nơi da dày thịt béo giống như lá sắt mỏng. Hàm răng của Phạm Võng cũng không phải là răng kim cương? Làm sao có thể cắn đứt cái cổ thô ráp da dầy của nó? Nhưng Phạm Võng cũng hết cách chỉ còn cầu sống trong nguy hiểm. Gã cứ thế liều mạng, một lần không được lại tiến hành lần thứ hai, trực tiếp cắn cho đất trời mờ mịt, nhật nguyệt tối tăm, mắt nổ đom đóm cuối cùng cắn nát chỗ bên ngoài da yết hầu của heo sói, một mùi máu tanh tưởi của sói heo sộc thẳng lên khiến Phạm Võng thiếu chút nữa ngất tại chỗ. Gã gắng gượng chịu đựng nỗi đau nhức tột cùng trên lưng, không thả lỏng, trong miệng giống như có một cây ống hút cường lực liều mạng hút máu tanh thối hoắc, cũng không biết là hút bao nhiêu lâu, Phạm Võng cũng cảm thấy tê dại, ngay cả đau nhức trên lưng cũng không còn cảm thấy gì nữa. Kết quả con heo sói cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà tiêu đời, còn Phạm Võng cũng rơi vào trạng thái hấp hối, máu heo tanh tưởi trong bụng đổ đủ một thùng nước. Khi mơ hồ nhìn thấy chị gái Thái Tây Thi vội vàng chạy tới khóc lóc ầm ĩ, gã vẫn cố mở mắt cười: - Con heo sói này cũng không cần khiêng lên thị trấn Lâm Tuyền để bán, chia cho toàn bộ người trong thôn về hầm miến thịt heo, mùi vị đó nhất định là rất ngon. Người của trại Thạch Bình đều nói đứa bé Phạm Võng này trượng nghĩa, khẳng khái. Một con heo sói nếu khiêng lên quán rượu của huyện Ngư Dương, chí ít cũng phải bán được hơn ngàn tệ, nó là do cậu bé liều mạng đổi lấy, lại tiện nghi cho cả người trong thôn một bữa no say. Đương nhiên miến không có, vì vậy cuối cùng người của trại Thạch Bình hầm khoai lang, ài! Một cậu bé gầy gò mới gần 12 tuổi cắn chết một con heo sói đầu đỏ nặng hơn hai trăm cân, lớn đến mức người lớn trưởng thành cao lớn cường tráng cũng không dám nghĩ đến. Chuyện này đích xác cũng kinh người, từ sau đó mỹ danh ‘Yêu côn’ cứ như vậy đội trên đầu của Phạm Võng. Phạm Võng nghe thấy không những không giận dỗi, ngược lại còn cười hào sảng: - Yêu côn luôn được xem là lợi hại hơn người bình thường, ông mày không mất hứng có lẽ còn nuốt mày gặm mày thành yêu tinh đấy! Cho nên Chủ tịch xã Mã Cái Thiên khi bị bắt quả tang, phản xạ có điều kiện đầu tiên là sờ sờ cái cổ dày dày, thô ráp, nếu thật sự không muốn cho Phạm Võng thể diện thì đầu tiên phải suy nghĩ xem cái cổ của mình, có thể dày dặn hơn cái cổ như lá sắt thô ráp của sói heo không. Cuối cùng tên súc vật Phạm Võng sau khi được xem miễn phí một trận đại chiến đấu võ màu vàng cực độ tươi mới, liền cầm giấy bảo đảm của Chủ tịch thôn cong đít chạy đến phòng tín dụng xã, cuối cùng khoản tiền nhập học mấy ngàn tệ cũng có hi vọng rồi. Mỗi khi nhìn thấy phòng tín dụng xã, Phạm Võng đều nhớ tới cô vợ Thúy Liên của Nhị Quý Tử béo như heo, cái mông núc ních mềm như ghế sa lông, to như tảng đá, ở giữa lại kẹp một cái ống thổi lửa thì thụt. Vì lúc ấy phương pháp tiến vào của Chủ tịch thôn Mã tương đối tiên tiến (^^, doggy), đoán chừng cũng là kiểu đồng tính luyến ái học được từ mấy cô gái Nhật Bản trong bộ phim tên là Ma Tý Linh Tử gì đó. Tuy nhiên Phạm Võng có thể chỉ lên trời thề rằng, tuyệt đối không phải, vì Chủ tịch thôn Mã vẫn chưa tu luyện đến loại cảnh giới có tính thiêu đốt cao thượng này. Dù sao sơn động phía trước vẫn rộng rãi hơn, cũng xem như là chính quy, lại ít tốn sức. - Xem ra tên yêu côn Phạm Võng này rất biết đùa. Tề Thiên vui vẻ liên tục cười ha hả. - Đương nhiên, có tài năng đặc biệt hơn người rồi. Lô Vỹ cũng là liên tục gật đầu bội phục không thôi. - Đúng vậy! Diệp Phàm hừ nói. Lúc ấy Phạm Võng khi nhìn thấy Chủ tịch Mã rút cây gậy dài nhỏ từ trong người của Thúy Liên ra thì lập tức châm chọc: - Không ngờ đấy! Một người đàn ông cao lớn như ngựa lại không bằng cây gậy thô to của con khỉ ốm bố mày! Chủ tịch Mã tức giận đến mức ngay lúc ấy có một loại suy nghĩ muốn kêu Phạm Võng rút gậy ngay tại chỗ để ganh đua dài ngắn, kích động mãnh liệt. Tuy nhiên suy nghĩ một chút lại sợ tên yêu côn Phạm Võng nhất thời thu tay không kịp, nhìn thấy cái mông mập mạp của Thúy Liên, súc vật này lại bỗng nhiên phát xuân, muốn chơi một chút cái động đó thì mình không phải chỉ có thân phận đứng đó giương mắt mà nhìn sao, quá sức thiệt thòi, không hợp lý! Cuối cùng đành phải sầu muộn muốn chết. Thật ra lúc ấy Phạm Võng cũng có một chút mùi vị tống tiền. Suy nghĩ phong lưu bất thình lình chui vào sơn động hoàn toàn không có, mặc dù nói dưới đũng quần đã dựng cao như lều. Nhưng nếu cây gậy của tên gà giò như hắn ngay cả sơn động cũng chưa thám hiểm qua, trực tiếp đánh phá thì đúng là không cam lòng. Muốn đẩy đưa ma sát ít nhất cũng phải đem bột phấn lần đầu tiên của mình rắc vào trong nhà xay bột của người yêu ở trung học mới đúng với bản thân mình, cho nên là Chủ tịch thôn Mã nghĩ sai lệch rồi. Đối với cái động kia của Thuý Liên, Phạm Võng cũng không để ý tới, người ta là học sinh trường chuyên, ở trại Thạch Bình cũng được xem là một trí thức uyên bác, không khác biệt gì so với tú tài thời cổ đại. - Đại ca, những cái khác không nói làm gì, chính là anh nói em trai Phạm Võng của bà chủ quán rượu Xuân Hương mới 12 đã cắn chết một con heo rừng nặng gần hai trăm cân, còn tên là heo sói đầu hồng gì đấy, về điểm này em có chút không tin. Tính cách của con heo sói đầu hồng cực hung bạo, đừng nói gã chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, chính là một người lớn trưởng thành khi gặp phải nó đoán chừng chỉ còn cách chạy trối chết thôi. Lô Vỹ thật sự có chút không tin, Tề Thiên cũng không tin cứ lắc lắc đầu, hiển nhiên cho rằng đồng chí đại ca Diệp Phàm là thổi phồng sự thật rồi. - Ha ha, các cậu chỉ biết một mà không biết hai! Phạm Võng thật ra chính là đệ tử chân truyền của lão gia tử Lý Viêm Đình của Đập nước Thiên Thủy. Hình như bắt đầu từ khi 6 tuổi đã được Lý Viêm Đình để ý, cho nên khi 12 tuổi đã luyện được gần 6 năm rồi, thân thủ đương nhiên là có một chút, đoán chừng là Thuần Hóa nhất đoạn Quốc thuật! Bằng không tại sao có thể cắn chết một con heo sói đầu hồng? Nhưng may mắn và dũng cảm cũng chiếm phần lớn, nghe Lý Tuyên Thạch nói là trình độ hiện tại của Phạm Võng cũng chỉ là mức độ cảnh giới Thuần Hóa nhị đoạn, không khác biệt gì so với Tề Thiên. Diệp Phàm ha ha cười nói, cuối cùng đã giải mối nghi hoặc cho hai người Tề Thiên và Lô Vỹ. - Vậy gã là một nhân tài sao! Đại ca, anh không phải nói gã hiện giờ đang học ở trường cảnh sát Thủy Châu sao? Anh nói với gã tốt nghiệp xong thì tìm em. Lô Vỹ cười nói. - Vậy để xem sao, tôi sẽ nói với bà chủ Phạm một chút, cô ấy nghe thấy nhất định sẽ rất vui mừng, có một Đội trưởng của Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố như cậu che chở, con đường thăng quan không phải cũng nhanh hơn một chút sao? Diệp Phàm cũng rất vui mừng, nói ra Phạm Võng tính ra cũng là em vợ ngầm của mình, vì gã mà bỏ chút lực cũng là chuyện nên làm. Đương nhiên cũng chỉ có thể lén lút, danh bất chính ngôn bất thuận. - Diệp…anh Diệp, có thể tuyển hắn vào Liệp Báo không, ở đó không phải tốt hơn sao? Hai mắt Tề Thiên cũng bắt đầu sáng rực rồi, một hạt giống tốt hắn đương nhiên là không muốn bỏ qua. - Tôi nói chú ba đấy, sao chú cứ tranh đoạt mối làm ăn của anh hai tôi thế, có ý tứ gì hả? Lô Vỹ nóng nảy. - Ha ha ha, tiên hạ thủ vi cường, nhưng em sẽ nghe theo đại ca. Tề Thiên gãi gãi đầu nói, hắn cho rằng Diệp Phàm cũng đã quyết định rồi, danh hiệu cố vấn Liệp Báo cũng nên vì Liệp Báo mà suy nghĩ, cho nên đem chuyện này chuyển lên đầu Diệp Phàm. - Chuyện này sau này hãy nói đi, dù sao hắn cũng mới tốt nghiệp thôi. Diệp Phàm cười nói: - Lái xe đi, đoán chừng sắp đến trại Thạch Bình rồi, tôi thật sự muốn đi nhận thức một chút sự ghê gớm của Chủ tịch thôn Mã có một hàng nhân tình đó. - Đúng vậy! Bọn em cũng muốn gặp mặt, đi học hỏi một chút kinh nghiệm.Đại ca còn là lãnh đạo của Chủ tịch thôn Mã, đoán chừng đồng chí lão Mã đó nhất định rất nhiệt tình., uống mấy chén, kêu hắn đem Thúy Liên 002 tới tiếp khách, Nếu có thể đem tới thêm 003, 004 thì đẹp rồi, càng mở rộng thêm được nhận thức. Lô Vỹ vừa mới nói xong đã bị Diệp Phàm hung hăng gõ cho mấy cái. - Thằng nhóc nhà cậu, học những cái có ích không được sao? Giữa ban ngày ban mặt không phải là muốn đánh sao? Làm cho Nhị Quý Tử người ta xông đến thì chúng ta ngay cả rượu cũng không được uống thì không phải là thảm rồi. Diệp Phàm cười khan không dứt. - Ha ha ha… Trên đường đi ồn ào tiếng la hét của ba con sói. Các thôn dân đang trồng trọt ở hai bên đường đều cảm thấy cơ thể một hồi ớn lạnh muốn ói. Các cô gái lại càng thêm lo lắng, thôn Thạch Bình thật ra vốn được gọi là trại Thạch Bình, vì là nơi tập hợp của người tộc Mãn, cho nên gọi là trại cũng bình thường. Toàn bộ thôn Thạch Bình được xây dựng trên một sườn núi bằng phẳng, hầu hết là nhà đất vì nông thôn đất nhiều, không đáng tiền. Mỗi nhà đều xây cất rất lớn, bên ngoài còn có sân bằng tường đất hoặc trực tiếp dùng rào tre quây xung quanh sân nào cũng lớn tới hơn một ngàn mét vuông, nhỏ thì cũng có hơn một trăm mét vuông. Trong sân trồng rất nhiều hoa cỏ, có nơi còn đào được cả hồ nước, nhìn qua vô cùng tinh khiết, hoàn toàn tự nhiên. Nói con người và tự nhiên hoàn toàn dung hợp với nhau chính là loại tình huống như vậy. Trong thôn có mấy ngôi nhà gạch đỏ, bên ngoài cũng có sân rộng bao phủ, đoán chừng nhà của Chủ tịch thôn Mã cũng chiếm một cái trong số đó. - Ài! Nếu không có mấy ngôi nhà gạch đỏ, chúng ta thật sự có chút cảm giác hoang đường vượt thời gian quay về thời cổ đại, phong cảnh của thôn này, đẹp đến say lòng người, đúng là có chút mùi vị xa xưa Lô Vỹ không kìm được thở dài nói. - Cô gái, Chủ tịch Mã của các cô có ở đây không? Diệp Phàm mỉm cười hỏi một cô gái mười tám mang khăn đội đầu. Thiếu nữ ở đây dùng chỉ thêu màu đỏ bện với mái tóc dệt thành một đuôi sam dài, vòng ở trên đầu. Quần áo trên người có nhiều chỗ có thêu viền hoa, đai lưng cũng là một dây lưng hoa, tươi đẹp rạng rỡ, có một loại cảm giác đẹp khác loại với các cô gái nông thôn. - Tìm chú hai tôi làm gì? Cô gái cũng không sợ hãi, bắt đầu liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hỏi ngược lại. - Chúng tôi tới từ thị trấn, cô tên gì vậy? Lô Vỹ còn học được cái nhăn mặt của cổ nhân hỏi chuyện. - Trúc Muội, họ Lôi. Lôi Trúc Muội đột nhiên hai má ửng hồng: - Mọi người là cán bộ tới từ thị trấn sao? Để tôi dẫn mọi người đi. - Cám ơn. Tề Thiên cũng vội vàng góp vào một câu, ghé sát bên tai Lô Vỹ thì thầm nói: - Anh hai, cô gái họ Lôi trong núi này hình như để ý đến anh rồi. Anh xem, hai má cô ấy bỗng nhiên lại ửng đỏ như vậy. Ài! Vẻ ngoài đẹp trai thật là tốt, em thật đáng thương, không có ai thương cả! - Tặng cho cậu đấy, tôi không có phúc phận ấy đâu, ha ha. Lô Vỹ trêu ghẹo, không lâu sau đã tới trước một ngôi nhà gạch lớn ba tầng đầy khí phách. Ngôi nhà này đoán chừng cũng rộng 200 mét vuông. Bên ngoài còn có một cái sân cực lớn đến 800 mét vuông. Đẩy cửa ra, bên trong còn có một cái đình nhỏ và hồ nước, trồng đủ loại hoa cỏ, cây gỗ nhỏ, có một phong cách tự nhiên của một góc rừng Giang Nam. Lúc này ở trong đình đang đặt một chiếc ghế dựa làm bằng tre, một người đàn ông thân hình giống như Lý Dật đang nằm trên cái ghế đó. Lý Dật được xưng là Hắc Toàn Phong, người này cũng được xưng tụng là trong đen phát vàng, so với dân tị nạn châu Phi cũng đẹp hơn một chút. Y đang híp mắt hát một bài hát loại tự biên ‘Muội Tử Muội Tử chờ chờ ta, anh sẽ ôm em lên trên giường’, đoán chừng là sửa bài ‘Đại kiệu hoa’ lửa gió cực lớn rồi. Bên cạnh còn bày một cái bàn vuông nhỏ, phía trên có hai đĩa thức ăn bao gồm một đĩa lạc, một đĩa đậu xào tương. Còn có một chai rượu xái, phía trước có một cái cần câu, nhà thơ này lại có thể ở trong chính nhà của mình vừa uống rượu vừa câu cá chơi. Ba người Diệp Phàm nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, trong miệng lẩm bẩm nói: - Tài giỏi! Ở trong sân nhà mình lại có thể câu cá, uống rượu, hát hoàng ca. Mẹ kiếp! Thật là ghê gớm mà. Diệp Phàm liếc mắt nhìn thấy trên túi áo của người này còn cắm một cây bút máy Anh Hùng, nghe nói còn là do đích thân Phó chủ tịch huyện Trương đưa. Vừa nhìn thấy cái bút máy đó, trong đầu Diệp Phàm lại hiện ra cảnh tượng diễm tình Thúy Liên dùng nó chọc vào cái động. Tề Thiên và Lô Vỹ đoán chừng cũng đang nghĩ tới loại cảnh tượng kiều diễm đó, cho nên nhất thời ba người đều không nói chuyện, người ngoài nhìn qua còn tưởng ba tên ngốc ngớ ngẩn đứng chơi trước cửa nhà người ta. - Chú Hai, chú lại hát bậy gì đó, khó nghe chết đi được. Đợi dì Lan quay về, nhất định sẽ nói chú cho xem, thật là… Lôi Trúc Muội chạy tới đoạt lấy cái chén trong tay Mã Cái Thiên kêu lên. - Làm gì vậy Trúc Muội Tử, không tới Thủy Châu tìm đại tài tử anh yêu côn Phạm Võng của cháu đi, tới làm phiền ta làm gì. Tránh ra! Tránh ra! Đưa cái chén cho chú, chú Hai đang uống rất cao hứng mà! Mã Cái Thiên thẳng người, đang đùa giỡn thì chợt nhìn thấy ba tên ngốc đang đứng ngoài cửa. Trong đó một người hình như rất là quen mặt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Lúc ấy khi Diệp Phàm đến nhậm chức Phó chủ tịch thị trấn, ở trong phòng học hình thang của trường trung học Ngư Dương, Mã Cái Thiên có nhìn thấy hắn xa xa, nhưng lúc ấy đồng chí Mã cũng chỉ là quan sát mà thôi, đến bây giờ đoán chừng cũng quên luôn hình tượng rồi. Đừng thấy Mã Cái Thiên là một Chủ tịch thôn có vẻ dân dã, thật ra y vẫn là một cán bộ ăn lương quốc gia chính thức.