[Dịch] Quan Thuật
Chương 2070 : Tài sắc vẹn toàn
Ngày đăng: 20:29 15/09/19
Cô nàng nhìn qua tuổi tác không lớn lắm, phỏng chừng chưa đến 20. Khuôn mặt mượt mà như thảo quả, trên trán có một nốt ruồi màu đỏ xinh xắn to bằng hạt đậu tương.
Tóc búi ngược lên trên cao buộc ngang bằng một vòng bạch kim ngân quang lóng lánh bên trên có khắc họa tiết cổ quái, hai bên vành tai có hai bím tóc nhỏ, kết hợp với hoa tai thật to theo phong cách cổ xưa có khắc hoa văn, thân mang một bộ Tạng phục trên có thêu những đường viền hoa rực rỡ kiểu dân tộc.
Làn da cũng không trắng trẻo rõ ràng như gái thành thị, mà nửa trắng nửa ngắm ngăm, tuy nhiên, với kẻ ngắm gái thành phố trắng như trứng gà bóc lâu năm kiểu Diệp Phàm thì cảm giác được cô gái này có vẻ gì đó đặc biệt xinh tươi, có một loại mỹ cảm khác lạ.
- Ừ!
Võ Ba Đế gật gật đầu, chỉ vào mấy người bọn Diệp Phàm nói:
- Nhu Nhu, ở đây có mấy tên kiêu ngạo, ngông cuồng, không ngờ lại dám khiêu chiến Võ gia ta. Đang là dịp sang năm mới, vì thanh danh bên ngoài, nhà chúng ta dù sao cũng phải nghênh chiến có phải không nào...
Cô này tên là Võ Nhu Nhu, là con gái Võ Ba Đế. Nghe nói cô này mới 19 tuổi, đã là bậc cao thủ lục đẳng Khai Nguyên. Có thể nói là tuyệt đỉnh thiên tài trong giới võ thuật Trung Hoa, so với Diệp Phàm còn hứa hẹn hơn nhiều lắm.
Hết thẩy các ngành các nghề đều có một số ít hạng người tài sắc vẹn toàn, những người này đều là cục cưng của ông trời sinh ra. Tỷ như Võ Nhu Nhu chính là một trong số đó.
Cô chẳng những có tư chất tốt mà khi luyện võ lại tiến triển thần tốc. Người khác cần vài năm mới có thể đột phá một bậc nhỏ, cô chỉ dùng một đến hai năm là có thể đạt tới.
Hơn nữa, Võ Nhu Nhu là được người nhà họ Võ sủng ái cho cả đời, được người xưng tụng là Công chúa nhà họ Võ. Nghe nóivijvij tổ tiên thân bí của Võ gia được xưng là Dương cực đạo thuận kia, khi Võ Nhu Nhu mới sinh ra không lâu đã dùng Tinh tức thuật kiểm tra đo lường lướt qua thân thể cho cô.
Cái gì gọi là Tinh tức thuật?
Thật ra, cơ thể con người đều tồn tại khí lực. Mà người luyện võ chỉ là đem khí lực thân mình vốn có được qua quá trình rèn luyện kết hợp lại cùng một chỗ mà khai thác, phát triển đi ra thôi.
Giống như là một mảnh đất hoang, không ai khai thác, phát triển thì trước sau vẫn là đất hoang. Nhưng, nếu có người khai thác, phát triển thì có lẽ đất hoang sẽ biến thành bất động sản phồn hoa nơi mỗi mét vuông đáng giá ngàn vàng.
Cùng sống trên trái đất nhưng người cổ đại liệu có thể nghĩ đến trình độ thông minh của con người hiện nay. Đây là kết quả của việc khai thác, phát triển, luyện võ cũng không khác gì, người luyện võ kích hoạt toàn diện tiềm năng cơ thể, khai thác, phát triển thể năng cảu bản thân đến cực hạn, mà công lực từ đó có thể đột phá, đó là bởi vì trình độ khai thác, phát triển nhân thể ở tăng mạnh và tiến triển theo cả chiều sâu, nói trắng ra là cũng không có gì thần bí cả.
Võ Nhu Nhu trời sinh cân cốt, hơn nữa lại được Dương cực Đạo Thuận sủng ái. Dùng'Tinh tức' thuần khiết trong chính cơ thể ông khai thác, phát triển ra tinh hoa để tiến hành tẩy tủy.
Lại được trời phú cho là thiên tài bẩm sinh, cho nên, luyện công tiến triển so với người thường phải nhanh đến n lần.
Còn cân cốt của Diệp Phàm cũng không phải tốt gì cho lắm, chỉ là hắn may mắn chút thôi. Trên cơ bản mỗi lần đột phá đều là chịu tác dụng của ngoại lực. Đây chỉ là do vận khí chế ngự. Hoàn toàn khác với Võ Nhu Nhu khi đột phá.
- Chỉ có mấy đứa đây thôi hử?
Võ Nhu Nhu liếc xéo đám Diệp Phàm một cái, vẻ mặt nhạt như nước ốc, có vẻ căn bản là không có chút hứng thú, dường như đám Diệp Phàm không hề tồn tại. Qua đó cũng đủ biết tính khí cô nàng Võ Nhu Nhu này thế nào rồi.
Cô bé bày vốn xưa nay không cảm thấy hứng thú với bất cứ chuyện gì. Dù sao ở Võ gia cũng không thiếu ăn thiếu mặc. Bình thường ngoại trừ luyện công ở ngoài thì chỉ có cắm chốt trong nhà.
Còn hiện cô nàng đang học đại học, tết âm lịch nhà trường cho nghỉ nên mới về đây. Khi ở trường cũng vì nhan sắc độc đáo của cô mà đám công tử nhà giàu theo đuổi có thể xếp thành một hàng dài đến cả dặm.
Tuy nhiên, Võ Nhu Nhu tính cách độc đáo, thích thì thích, không thích mà lại muốn theo đuổi cô thì thường thường cuối cùng đều sẽ tự rước lấy xui xẻo. Tự nhiên không phải bị giã thành đầu heo thì cũng không biết sẽ thành cái giống gì.
Cho nên, ở trường cô có một nhã danh là 'Băng liên'. Vị chi cũng là có thể khiến người ta cảm thấy ý tứ lạnh lẽo của một bông 'Tuyết liên'.
- Nhu Nhu, đừng xem thường mấy tên đó, bản lĩnh rất đáng gờm đó.
Võ Ba Đế sợ con gái khinh địch mà chịu thiệt, khẩn trương thận trọng giải thích một chút.
- Con biết rồi ạ.
Võ Nhu Nhu gật gật đầu ngồi lên ghế, điềm tĩnh nhấm một ngụm trà.
Hai bên tiến hành tỷ đấu, lần này bên Diệp Phàm vận khí không tốt, phải báo danh trước. Rút thăm quyết định ai là người đánh đầu tiên, bên ra sau đương nhiên là chiếm lợi thế. Tỷ như, Diệp Phàm cử Lam Tồn Quân ra, bên Võ gia lại cử Võ Ba Đế thì bên Diệp Phàm không thể không thua.
- Lý Cường, cậu lên trước!
Diệp Phàm nói.
Về phần Lý Cường, bởi vì vẫn chưa triển lộ quyền cước. Võ gia khẳng định không biết cụ thể thế nào nên Diệp Phàm muốn quan sát Võ gia có thể phái ai ra ứng chiến. Nếu là kêu cô nàng Võ Nhu Nhu, Diệp Phàm tin rằng Lý Cường có thể vật ngửa cô nàng.
Bởi vì, Võ Nhu Nhu rất trẻ tuổi, phỏng chừng không đến 20, Diệp Phàm tin tưởng vào Khí ba chi thuật và ưng nhãn của mình nhìn người vẫn khá là chính xác.
Hơn nữa, Diệp Phàm đã từng làm công tác trinh thám, cảm thấy Võ gia cũng rất có khả năng sẽ cử Võ Nhu Nhu ra, bởi vì, về Võ Nhu Nhu, đám Diệp Phàm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đương nhiên không biết chi tiết về cô ta.
Nếu Võ gia không phái Võ Nhu Nhu thì có thể phái ai xuất chiến? Không có khả năng là Võ Ba Đế và Võ Mã Đỉnh. Võ Ba Đế khẳng định phải lưu lại đối phó với Vương Nhân Bàng, Võ Mã Đỉnh khẳng định là để cự lại Diệp Phàm.
Mà Lam Tồn Quân đã từng đánh bại Võ Tác Vượng, phỏng chừng ván này cho dù là Giang Đại Phát xuất chiến cũng vẫn là tất bại chi cục.
Diệp Phàm nhẩm tính qua, Nhân Bàng cùng Võ Ba Đế thành ra ngang tay. Lam Tồn Quân thì có chiếm phần lợi thế. Giang Đại Phát và Võ Nhu Nhu khẳng định không phải đối thủ của họ Lam. Bên hắn khẳng định sẽ thắng một ván, về phần Lý Cường thì thắng bại còn chưa biết.
Chính hắn cùng Võ Mã Đỉnh, cũng là năm mươi năm mươi. Trong tổng số bốn người tham chiến mà nói, tuyệt đối là bên hắn chiếm tiện nghi.
Tuy nhiên, Võ gia đã lưu riêng ra một danh ngạch “dự bị” khiến lần này đánh nhau kịch liệt gia tăng thêm tính khó đoán định trước.
Mà Diệp Phàm trong lòng không thế nào tự tin được, người dự bị bên mình chính là Trần Khiếu Thiên. Trần Khiếu Thiên đến bây giờ vẫn chưa đột phá lên bát đẳng. Đối phương đã lưu ra một người làm dự bị cơ động, người này cấp độ tuyệt đối không thể thấp hơn tầm bát đẳng.
Cho nên, Diệp Phàm muốn tranh thủ bắt lấy Võ Mã Đỉnh để phòng khi Trần lão bị đánh bại hắn sẽ tái chiến với quân bài dự bị cảu Võ gia.
Bởi vì, theo quy tắc trận đấu, ai nở nụ cười đến cuối cùng mới là anh hùng. Tỷ như, trận đầu có thắng mà tái chiến, cho đến khi chiến bại lui ra mới thôi. Nếu lấy thực lực một người có thể đem đối phương toàn bộ tiêu diệt, thì đó cũng tính là kẻ cười anh hùng cười chung cuộc.
Tuy nhiên, phỏng chừng hai bên cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn này. Bởi vì, thể lực con người dù sao cũng là hữu hạn. Mặc dù Diệp Phàm vô cùng... muốn bắt lấy Giang Đại Phát, nhưng ít ra cũng phải trả giá bằng khí lực.
Nếu sau đó gặp phải địch thủ có thực lực ngang ngửa thì coi như đã để đối phương chiếm lợi thế. Cho nên, nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo tồn thể năng là việc mà các chủ soái nhất định phải tính đến.
- Nhu Nhu, con vẫn chưa khởi động quyền cước, đi lên thử xem.
Võ Mã Đỉnh liếc nhìn Võ Nhu Nhu một cái, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
- Vâng thưa bác cả!
Võ Nhu Nhu cũng không có động thái gì, tĩnh lặng như nước đáp lời rồi nhẹ nhàng bước tới giữa sân đấu.
- Đã chuẩn bị xong chưa?
Võ Nhu Nhu liếc nhìn Lý Cường một cái, thuận miệng hỏi, xem ra, cô nàng này tâm địa không ác, còn có thể hảo tâm mà hỏi han một câu.
- Cô là nữ, lady first?
Lý Cường cho tới bây giờ vẫn chưa từng cảm nắng cô gái nào, lần này cũng là khách khí ôm quyền mời. Đây gọi là người kính ta một thước thì ta phải kính lại người một trượng thôi!
- Vậy được, tôi ra tay đây.
Võ Nhu Nhu cũng không tỏ ra tức giận, vừa nói vừa đột nhiên tung ra quyền cước, hai tay vuốt nhẹ qua eo lưng, hai sợi băng bất chợt liền hiện ra trên không trung.
Một đỏ một trắng trên không trung khiến cho người ta hoa cả mắt như đang triền miên quấn về phía Lý Cường.
Diệp Phàm dụng ưng nhãn quan sát hai dải băng kia, phát hiện chính là tơ lụa bình thường. Không khỏi nhủ thầm trong lòng, tơ lụa thường sao có thể chống lại lực lôi kéo, e rằng giao phong vài cái là sẽ bị xé đứt ngay. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng tin rằng, Võ gia dụng binh khí tuyệt không có thấp kém như vậy.
Dải băng này có lẽ phải là dùng loại vật liệu có tính dai đặc biệt như tơ nhện tơ tằm gì đó đông chế thành. Tương tự như cái túi lưới mà vị khách người Việt Nam kia đưa cho hắn, có thể thu nhỏ phóng to, quả nhiên là thứ đồ tốt.
Tuy nhiên, Lý Cường cũng không khinh địch. Hắn cho tới bây giờ làm một chuyện gì cũng đều rất tập trung.
Chỉ thấy vút một tiếng, Lý Cường cũng rút nơi hông ra một sợi roi đặc chế mà hướng về phía Võ Nhu Nhu.
Tuy miệng nói khách khí đôi chút, nhưng Lý Cường xuống tay tuyệt đối là nghiêm túc, nếu rắp tâm muốn dụng mỹ nhân kế với y thì tám phần là đối phương sẽ tiền mất tật mang.
Sợi roi kia theo chiêu Phá không tiên khí độc lệ địa từ không trung rút ra nhằm về phía Võ Nhu Nhu.
Tuy nhiên, sợi băng một đen một trắng của Võ Nhu Nhu giống như mọc thêm mắt mà chuẩn xác cuốn lấy roi của Lý Cường, khiến cho người này hơi sửng sốt rồi lập tức thu roi xé gió trở về. Thầm nhủ đáng ra tỷ đấu về khí lực, cô ta đáng ra sẽ kém hơn nhưng sao lại chiếm lợi thế như vậy.
Tuy nhiên, dù Lý Cường ra sức xé ra, sợi roi không ngờ không hề động, giống như đối phương dụng khí biến tơ lụa dạng đông thành xích sắt mà cuốn lấy vô cùng vững chắc!
Lý Cường cả giận, mười thành kình lực dồn vào mà xé ra. Lần này thật ra là có hơi giật giật, tuy nhiên, Lý Cường giờ phút này mới cảnh giác thực sự, bởi vì, một sợi dây lưng bằng tơ lụa khác màu trắng đã tới trước mắt.
Lý Cường khẩn trương muốn bứt ra nghiêng người né tránh, tuy nhiên, dải băng sống động như linh xà, đuổi sát Lý Cường mà quấn tới.
Lý Cường hiểu rằng, tuyệt không thể để dải băng này cuốn lấy, phỏng chừng, nếu bị cuốn lấy thì không thể thoát ra nổi mất.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Cường có vẻ hơi chật vật. Một bàn tay phải vẫn cầm giữ sợi roi, một bên thân mình vừa phải giằng co né tránh sợi băng màu trắng, cứ như con chuột túi nhảy long tong.
Mới mấy chục giây qua đi, Lý Cường đã vã mồ hôi ho sù sụ, xem ra, hao phí không ít thể lực.
- Con bà nó, ra!
Lý Cường phẫn nộ vì cảm thấy rất mất mặt. Toàn bộ khí lực dồn lên sợi roi mà xé ra. Roạt một tiếng rốt cuộc cũng giành lại được.
Chỉ có điều, cảm giác trước mắt hoa ảnh chợt lóe, Võ Nhu Nhu không phải âm hiểm loại thường. Cả người lẫn sợi băng cùng nhau vồ lên. Tư thế như Thiên nữ trên không trung dạo bước.
Không ngờ dải băng gần như dung hợp với cơ thể, sự kết hợp này cũng quá là quỷ dị, thân pháp vô cùng khéo léo, ngay cả Diệp Phàm cũng thầm giật mình thán phục Khinh Thân Đề Túng Thuật của cô ta thiệt là cao minh.
Hơn nữa, lúc này không khí bên trong dải băng màu trắng không ngờ đa hóa thành cứng rắn như tiểu thiết côn quét qua phía Lý Cường.
Lý Cường khẩn trương lùi lại, tuy nhiên, không còn kịp nữa rồi. Bộp một tiếng, ngang hông Lý Cường bị quét ngang qua một nhát.
Cậu chàng oe oe chạy một vòng trở về, trong thanh âm hô hào kịch liệt của người nhà họ võ mới nổi giận, sợi roi trong tay múa tít như màn xiếc ảo thuật, mỗi một roi đánh ra đều mang theo toàn bộ kình khí nhắm về phía Võ Nhu Nhu.
Thủ đoạn của Lý Cường càng độc, Võ Nhu Nhu cũng rối loạn thêm một ít. Tuy nhiên, hai sợi băng hắc bạch kia vẫn múa tít trên không, Lý Cường tạm thời cũng công kích không vào.