[Dịch] Quan Thuật
Chương 2117 : Tư lệnh viên Tôn kinh hãi
Ngày đăng: 20:29 15/09/19
Rốt cuộc là ai, lão Tương, việc này, có chút nghiêm trọng, anh phải nói thật.
Mấy lời này của Tôn Lực nói ra, chính là biểu thị chút bất mãn với Tương Huy.
- Không dấu gì anh, là Hứa Chính Phong của Hứa gia cửa Đông nói với tôi. Anh ta hiện nay là người cầm lái của Hứa gia, Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Quốc Đông.
Mà anh ấy lại là bạn học cũ của tôi. Từ đó tới nay, quan hệ của chúng tôi khá tốt. Hơn nữa, tư lệnh Tôn, anh cũng biết đấy, Hứa gia cũng là một trong những gia tộc có tầm ảnh hưởng khá lớn trong nước.
Bằng không, tôi sẽ không lo việc không đâu thế này. Cái chính là việc này không phải chuyện lớn gì, cho nên tôi mới ra tay.
Tương Huy nhấn mạnh việc này không phải việc lớn, đương nhiên có ý trốn tránh trách nhiệm.
- Anh không được hưởng lợi ích gì từ anh ta?
Đôi mắt Tôn Lực có chút khí lạnh nhìn chằm chằm Tương Huy.
- Tuyệt đối không có. Chúng tôi còn không gặp mặt. Chỉ là anh ta gọi điện cho tôi lúc đêm khuya. Sau đó tôi tìm hiểu rõ tình hình rồi mới tìm anh.
Tương Huy vội nói, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Thậm chí, bụng chân có chút cảm giác co giật.
- Tìm anh cũng là dễ hiểu. Bởi vì Hứa Tam Cường là bị cảnh vệ khu chúng ta bắt về, không phải lãnh đạo quân đội thì không thể ra tay.
Tôn Lực gật gật đầu, sắc mặt có vẻ nhẹ nhàng, nhìn nhìn Tương Huy, lại hỏi:
- Vậy Hứa Chính Phong sao lại chiếu cố Hứa Tam Cường như vậy, bọn họ đều họ Hứa, chắc là có quan hệ gì, hay là cái gì?
- Tôi cũng không rõ lắm, Hứa Chính Phong chưa từng nói gì. Tuy nhiên, tôi âm thầm quan sát, nhưng cũng không phát hiện điều gì. Chỉ có điều, bằng trực giác, tôi cảm thấy giữa hai người bọn họ hẳn có quan hệ gì đó. Bởi vì, Hứa Tam Cường hơi giống Hứa Chính Phong.
Tương Huy nói.
- Con riêng.
Tôn Lực bộ dạng hoảng hốt hiểu ra, gật gật đầu:
- Tuy nhiên, việc này vẫn rất lạ.
- Lạ?
Tương Huy thì thầm một câu, nhìn Tôn Lực không dám hỏi, giả bộ lầm bầm tự nói.
- Đương nhiên là lạ, anh có biết vừa rồi ai gọi điện thoại cho tôi không?
Tôn Lực nói.
- Cái này, tôi không rõ lắm.
Tương Huy thành thật lắc đầu.
- Triệu Quát.
Tôn Lực vừa nói, Tương Huy vô tình bất ngờ đứng dậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, miệng ấp úng nói:
- Sao có thể thế? Tư lệnh viên Triệu sao lại hỏi đến chuyện nhỏ nhặt như vậy. Hơn nữa, sự việc cũng qua rồi, phòng công an khu Ngũ Mã đã xử lý xong rồi.
- Triệu Quát hỏi tôi mấy câu, nói khu cảnh vệ bắt người có ý định phá hỏng sở Khoa học quân sự, sao lại giao cho cơ quan công an địa phương?
Đây là phạm trù thuộc quân đội, là phạm vi quản lý của khu cảnh vệ. Nếu đều bị coi như trò đùa, vậy cơ mật quân sự quốc gia còn muốn bảo mật hay không?
Thiết bị quân sự ai cũng có thể đập phá, vậy còn có thể duy trì tính quyền uy của thiết bị quân sự sao? Quân đội của nước cộng hòa còn có thể bảo vệ Tổ quốc được sao?
Tôn Lực sắc mặt có chút khó coi nói.
- Sở Khoa học quân sự? Đó là một tòa biệt thự cổ mang phong cách Châu Âu, lúc nào lại thành sở Khoa học quân sự vậy, không thể. Tư lệnh, có phải Triệu tướng quân nói bừa, làm vỏ bọc cho việc đòi món nợ ân tình không. Triệu tướng quân cũng quá ức hiếp người ta đúng không?
Tương Huy có chút phẫn nộ, bởi vì ông ta biết Tôn Lực cũng không phải thuộc phe của Triệu gia. Trước kia còn từng đụng độ, còn Tương Huy là thân tín đắc lực của Tôn Lực.
- Tôi đã điều tra, đúng là sở Khoa học quân sự, một sở Khoa học quân sự bí mật thuộc bộ Quốc Phòng. Nghe nói còn treo một tấm biển, đoán chừng Hứa Tam Cường cũng không thèm nhìn tấm biển đã đi đập phá.
Tôn Lực nói.
- Việc này làm sao bây giờ?
Tương Huy đau đầu, không ngờ việc cưỡng chế phá dỡ lại thành ra phá dỡ cả sở Khoa học quân sự, gay go rồi.
Đương nhiên, nếu là một sở Khoa học quân sự bình thường, tin là với năng lực của Tôn Lực, có thể tìm một lý do cho việc phá dỡ. Mấu chốt việc lần này lại là Triệu Quát ra mặt, sở Khoa học quân sự này chắc cũng có lai lịch lớn.
- Làm sao bây giờ, tôi đang chuẩn bị hạ lệnh bắt Hứa Tam Cường và mấy phần tử nòng cốt trong việc phá dỡ lần này lại. Chẳng phải là gọi anh tới thương lượng việc này sao. Lão Tưởng, giữa chúng ta là quan hệ gì, đúng không?
Tôn Lực hừ nói.
- Việc này, nếu là một sở Khoa học quân sự bình thường thì cũng dễ thương lượng đúng không? Sở Khoa học quân sự có thể dọa chết người ngoài, nhưng sao dọa được tôi và anh? Triệu Quát không nói hai lời, liền ép anh như vậy, có phải ông ta hơi quá đáng không. Tôi phỏng chừng, ông ta cũng là nói tình. Hơn nữa, có phải Triệu gia muốn mượn chuyện này để động vào anh không, đúng là ức hiếp người ta.
Tương Huy có chút tức giận nói.
- Anh nói tôi có gánh được không. Thứ nhất, Triệu Quát vẫn là lãnh đạo trực tiếp của tôi. Thứ hai, nếu họ thực sự muốn mượn chuyện này để gây sự, chúng ta chẳng phải là trúng bẫy của họ rồi sao.
Sở Khoa học quân sự tuy không đáng sợ gì, nhưng có người lấy việc này gây sự, hơn nữa lại là một đồng chí khá có phân lựơng, việc này chính là đại sự.
Cho nên, không quan hệ tới cấp bậc lớn nhỏ của Sở Khoa học quân sự, mà là phân lượng của người mượn chuyện này để gây sự. Anh hiểu không?
Tôn Lực lạnh lùng hừ nói, nhìn Tương Huy liếc mắt một cái nói:
- Tuy nhiên, tôi vẫn phát hiện ra một manh mối.
- Manh mối? Chẳng lẽ Sở Khoa học quân sự kia là giả mạo?
Tương Huy hai mắt sáng ngời, hỏi.
- Tôi thấy anh đúng là nhất thời hồ đồ rồi, giả mạo mà Triệu Quát lại lấy ra để gây sự sao? Đương nhiên là thật, tuy nhiên, vừa mới sai người điều tra, cũng là vừa mới lập. Thế nào, anh nghĩ sao?
Tôn Lực có vẻ nhẹ nhàng, duỗi lưng ngồi trên ghế. Nhất thời có vẻ thoái mái hơn.
- Chuyện Triệu Quát làm, vậy hẳn là ông ta muốn mượn chuyện đó ‘chỉnh’ chúng ta. Sau đó lấy một cái bẫy bắt chúng ta.
Mẹ nó…quá nham hiểm. Không ngờ ra tay với chúng ta như vậy. Tư lệnh, anh phải phản kích. Phải điều tra thì điều tra tới cùng. Nếu có thể điều tra ra việc Triệu Quát giả mạo, haha, vậy ông ta không chết cũng phải bị lột da.
Chẳng phải nghe nói gần đây Triệu gia đang có những hoạt động thúc đẩy việc thăng tướng của Triệu Quát sao. Trong lúc mấu chốt này, có thể diệt được một người sẽ ít đi một đối thủ.
Bằng không, chúng ta thành quả hồng nhũn rồi. Anh xem, việc này, có phải thương lượng với những người trong phe mình một chút không. Hoặc là truyền việc này ra ngoài, tự sẽ có người ra tay.
Tương Huy tức giận nói.
- Không vội, Triệu Quát dám làm như thế, chứng minh ông ta đã có cách giải quyết. Có lão hồ ly Triệu Bảo Cương ở đây, Triệu Quát không thể phạm sai lầm như vậy.
Tôi nghĩ, trong chuyện này còn có ý đồ khác. Về chuyện bắt người, cũng không phải chúng ta nói một tiếng là được.
Có bản lĩnh thì Triệu Quát dẫn người đi bắt người. Việc này, tôi vẫn đang nghĩ. Tuy nhiên, anh cân nhắc một chút, có phát hiện ra điểm nào kỳ lạ không?
Tôn Lực nói.
- Uẩn khúc, tư lệnh, anh nói đến đây tôi cũng có điểm nghi ngờ.
Tương Huy ngẫm nghĩ một chút nói.
- Mau nói.
Tôn Lực thúc giục.
- Theo Hứa Chính Phong nói, đã điều tra tòa nhà đó, cũng chính là lai lịch của chủ nhân biệt thự Lá Đỏ. Tên là Diệp Phàm, một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi.
Tương Huy vừa nói đến đây.
Tôn Lực lơ đãng xen vào cười nói:
- Diệp Phàm, cùng tên với Phó chủ nhiệm văn phòng Chủ tịch, tuổi tác cũng tương đương. Không phải là cậu ta chứ, hẳn là không phải. Một cán bộ chính phủ, sao có thể có biệt thự cao cấp như thế. Đó chính là biệt thự cổ đáng giá mấy chục triệu. Nếu đúng như vậy, vậy đồng chí Diệp Phàm đáng để cân nhắc.
Tôn Lực trêu đùa nói.
- Chủ tịch Hứa nói người đó là doanh nhân, tuy nhiên, rất ít khi nhìn thấy người, cũng không biết kinh doanh ở đâu. Cho nên, vừa nghe vậy, tôi liền phái người đi điều tra người này. Lạ lùng là tài liệu cho thấy đúng là như vậy. Tôi nghĩ không biết có điểm gì uẩn khúc không, vì thế điều tra kĩ hơn, vị đồng chí kia nói phát hiện không ngờ là quyền hạn không đủ.
Tương Huy nói.
- Không đủ quyền hạn?
Tôn Lực thì thầm một câu, không ngờ từ trên ghế đứng lên.
- Hay là tư lệnh dùng mật mã của anh điều tra một chút.
Tương Huy nói.
- Tôi thử xem.
Tôn Lực sắc mặt cũng có chút thâm trầm, cầm lấy điện thoại mã hóa màu đỏ đánh, không lâu sau, thứ hiện lên trong đó cũng khiến Tôn Lực đặt mông ngồi lên ghế.
- Sao…sao thế? Chẳng lẽ cũng là không đủ quyền hạn?
Tương Huy phát hiện âm thanh của lời nói này rõ ràng có chút run rẩy.
- Người này rốt cuộc là sao vậy?
Tôn Tử đập tay lên bàn làm việc, sau đó tỉnh ra, lập tức nghiêm mặt nói:
- Tương Huy, anh lập tức đưa người bắt Hứa Tam Cường và mấy phần tử nòng cốt lại. Buổi tối bắt, nếu chạy mất, tôi sẽ hỏi tội anh.
- Vâng.
Tương Huy sắc mặt đen như Bao Công.
- Lão Tương, đừng trách tôi lòng dạ ác độc, tôi đây cũng là muốn tốt cho anh, lấy công chuộc tội.
Tôn Lực giơ tay ra vỗ vỗ bả vai Tương Huy.
- Tôi biết rồi tư lệnh. Tôi lập tức đi ngay, chắc chắn bắt lại.
Tương Huy lại đứng nghiêm, đi nhanh ra cửa.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Tôn Lực ấp úng nói:
- Có phải hỏi cấp trên một chút không, thôi vậy, một chút chuyện nhỏ…
Hai tiếng sau, Hứa Tam Cường đại thiếu gia đang ngồi ở phòng hát riêng ôm mỹ nữ, hôn môi thì bị nhóm lính mà Tương Huy dẫn theo, bắt tại hiện trường.
- Ông chủ, cậu Tam bị Tương Huy dẫn người tới bắt đi.
Trương Chấn Lưu nói.
- Cái gì, Tương Huy dẫn người bắt đi, có lầm hay không, không thể nào.
Hứa Chính Phong bị cuộc điện thoại của tên cấp dưới thân tín làm tỉnh mộng.
- Đã muộn thế này còn xảy ra chuyện gì thế, ầm ĩ chết đi.
Vợ Hứa Chính Phong, Liễu Phương có chút không bằng lòng hừ một câu, nhìn chằm chằm Hứa Chính Phong.
- Không có gì, chuyện của công tay, tôi ra một một lát.
Hứa Chính Phong vừa vội vã mặc quần áo xong, ra khỏi phòng ngủ rồi đi ra cửa nhà.
Bởi vì, chuyện của Hứa Tam Cường, Hứa Chính Phong không dám cho vợ biết. Bằng không, ít nhất phải dằn vặt dày vò đến hơn nửa năm. Trương Chấn Lưu cũng đang ở bên ngoài đợi rồi.
- Là thật, ông chủ, chính xác là Tương Huy dẫn người đích thân bắt đi. Hơn nữa, lúc ấy cậu Tam đang ôm hôn một cô gái, rống lên một câu với mấy cảnh sát hung hăng đó.
Bị một tên thượng úy tát cho mấy cái. Tương Huy nhìn thấy cũng không ngăn lại. Không ngờ cái lão Tương Huy này ăn của chúng ta, dùng của chúng ta, lại làm ra cái việc như vậy.
Tôi nghĩ, có phải tên Diệp Phàm, chủ biệt thự Lá Đỏ kia đã mua chuộc Tương Huy không.
Trương Chấn Lưu cả giận nói.
- Mua chuộc, hẳn là không dễ như vậy. Anh xem, đã qua bao nhiêu thời gian, chúng tôi giao tình mấy chục năm. Con người là động vật có tình cảm, trở mặt thì cũng phải có lý do rất chính đáng.
Mà trong chuyện này, phỏng chừng có uẩn khúc khác. Hơn nữa, lúc trước Tương Huy nói đã làm công tác tư tưởng với thủ trưởng cao nhất của khu cảnh vệ, Tôn Lực.
Nhất định là Tôn Lực giở quẻ rồi, buộc Tương Huy đi bắt người. Còn Tương Huy không có cách nào, đành phải dẫn người đi.
Việc này, chắc chắn là Tương Huy tự cảm thấy ngại không nói với tôi. Điều này giải thích cái gì, chứng tỏ đứa nhỏTam Cường này, Tương Huy phải bắt.
Hứa Chính Phong nói.