[Dịch] Quan Thuật
Chương 216 : Đánh cho tàn phế một chân là được.
Ngày đăng: 20:23 15/09/19
Diệp Phàm vừa nói xong thì Phạm Bằng lại càng khẩn trương, cơ thể thậm chí khẽ run, hơi giống với một phạm nhân tử hình chờ thi hành án.
Ngay cả phó chủ tịch Phạm cũng gõ gõ tay xuống bàn liên tục, dĩ nhiên cũng sẽ hết sức lo lắng cho tiền đồ của con trai.
- Phạm Bằng! Để anh lập tức hỏi đã, năm phút sau sẽ trả lời chắc chắn cho em.
Thiết Chiêm Hùng nói xong cúp điện thoại.
- Bí thư Diệp, như thế nào?
Phạm Bằng không nhịn được, vọt tới mời Diệp Phàm một điếu Trung Hoa , cung kính châm lửa rồi vội vàng hỏi.
- Chuyện này thì đoàn trưởng Thiết nói là phải để xem một chút, dù sao Liệp Báo cũng không phải bộ đội bình thường, không thể tùy tiện nhận một người không rõ ràng vào, ha ha......
Diệp Phàm cười nhạt, phun ra hai vòng khói, cũng không nói rõ là năm phút sau sẽ có câu trả lời, dĩ nhiên là tranh thủ làm giá một chút để kiếm được chút lợi gì không.
Hai phút đồng hồ sau.
Lão hồ ly Phạm Trọng Dương rốt cục nhịn không được mở miệng:
- Bí thư Diệp, tôi nhắc lại lần nữa, chỉ cần chuyện của con trai tôi thành công thì tôi sẽ ra sức ủng hộ đặt trụ sở trạm điện ở trụ sở chính quyền xã Khanh Hương.
Còn về mảnh đất kia và trụ sở mới thì chưa dám nói hoàn toàn nắm chắc nhưng phải tới tám phần. Chuyện con đường nối thông toàn bộ Lâm Tuyền thì tập đoàn điện lực Mặc Hương chúng tôi có thể xuất ra 200 vạn, đây là ít nhất, biết đâu còn có thể được nhiều hơn.
Khoản tiền này sau khi xuất ra sẽ để cho bí thư Diệp thống nhất quản lý, trạm phát điện chúng tôi không nhúng tay vào, chỉ cần có thể sửa đường tốt là được, trực tiếp chuyển luôn cho anh.
- Ừ! Bí thư Diệp, anh đã ra mặt giúp Phạm Bằng rồi! Nếu như chuyện này có thể thành thì tôi sẽ động viên đoàn ca múa chúng tôi tới biểu diễn ở buổi lễ hoàn thành con đường, còn là miễn phí phục vụ, anh thấy thế nào?
Hồ Tinh Tinh cũng vì tình nhân Phạm Bằng trợ uy, hơn nữa còn liếc mắt với Tạ Vưu Liên để cô cũng lên tiếng.
Tạ Vưu Liên thật ra thì đã sớm muốn nói xin lỗi Diệp Phàm, cảm thấy vừa rồi mình hơi quá nên ngượng ngùng:
- Anh Diệp, chuyện vừa rồi xin lỗi anh lần nữa nhé, nếu như anh không tha thứ thì em sợ rằng sẽ bị chị Mị Nhi mắng chết mất, chị họ em hung dữ lắm.
Nhìn bộ dạng áy náy của Tạ Vưu Liên, lửa giận của Diệp Phàm cũng đã bay hết, thầm nghĩ, “Ai! Chuyện khó nhất trên đời này là chịu ơn mỹ nhân a!”, liền nói:
- Không có chuyện gì, đây chỉ là hiểu lầm, bỏ qua là được.
- Anh Diệp có thể không biết, cha Tinh Tinh Cổ Vĩnh Khâm là cục trưởng cục giao thông thành phố, sau này Lâm Tuyền các anh muốn làm đường xuyên suốt thì ông ấy có thể giúp đỡ rất nhiều, khanh khách...... Tinh Tinh và Phạm Bằng là......
Tạ Vưu Liên mới nói tới đây đã bị Hồ Tinh Tinh lấy tay bịt miệng cười mắng:
- Con ranh này, còn dám ba họa thì chị đánh chết em.
- Ha ha...... Giữa nam nữ nói chuyện yêu thương rất bình thường.
Diệp Phàm một câu đã nói trúng bảng cửu chương trong lòng Hồ Tinh Tinh làm cô đỏ bừng mặt nhưng lại không thể nói gì với Diệp Phàm, mình bây giờ còn cầu người ta, chỉ còn cách cúi mặt xấu hổ.
Năm phút đồng hồ sau, Thiết Chiêm Hùng gọi điện thoại tới:
- Cậu em, chuyện này thành rồi. Em bảo Phạm Bằng ngày mai chuẩn bị một chút, đem toàn bộ tài liệu cá nhân của chuẩn bị đầy đủ mang hết lên trụ sở vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu.
Tuy nhiên còn phải gọi cho chính ủy sư đoàn dã chiến cấp cho một tài liệu chứng nhận. Coi như là điều ngang cấp, đáng lẽ bên kia là thượng úy thì điều sang bên này chỉ là trung úy thôi, tuy nhiên là nể mặt thằng em nên giữ nguyên.
Về chuyện dược liệu anh sẽ chuẩn bị đầy đủ rồi đặc biệt đưa tới cho em, không cần lo lắng, chuyện này chỉ có anh và em biết, đại ca cũng không tham lam như vậy, lúc cần giữ bí mật sẽ giữ bí mật.
- Ha ha ha...... Vậy thì không nói cám ơn rồi, chờ sau khi chế luyện xong thuốc lại mừng vậy.
Diệp Phàm cười ha hả rất hài lòng, biết anh Thiết bảo mình đích thân nói cho Phạm Bằng là cấp cho mình một cái nhân tình.
Hắn thầm nghĩ không hổ danh là con cáo già binh đoàn trưởng Liệp Báo, định cúp điện thoại nhưng cuối cùng vẫn cố với vát:
- Lão Đại, năm ngàn tiền điện thoại vẫn phải nhớ đấy!
- Hừ! Ai! Anh xem cậu chắc sắp thành kẻ mê tiền rồi.
Thiết Chiêm Hùng hừ một câu rồi cúp điện thoại.
- Phạm Bằng, chuyện của anh đã xong rồi, đoàn trưởng Thiết đặc biệt đồng ý, bảo anh ngày mai mang hết tài liệu lên cho chính ủy sư đoàn chứng nhận rồi đến thẳng căn cứ vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu báo cáo. Phó chủ tịch Phạm, chúc mừng ông.
Diệp Phàm cười ha ha quay sang Hồ Tinh Tinh:
- Cô Hồ, cha cô là cục trưởng cục giao thông thành phố, nếu tôi rảnh sẽ đến bái phỏng một chút, khi đó mong cô đừng đuổi tôi ra khỏi cửa, ha ha.
- Vậy cũng nói không chừng, khanh khách......
Hồ Tinh Tinh cười vang cả phòng làm việc, thấy tâm nguyện của bạn trai chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn thành thì rất vui vẻ.
Hơn nữa lần này chỉ một cú điện thoại của Diệp Phàm đã giải quyết xong chuyện mà Phạm Bằng nghĩ đến điên đầu cũng không làm được, điều này làm cho đám người Phạm Trọng Dương, Hạ Nhã Trinh cũng thầm kinh ngạc, không ngờ chỉ một phó bí thư thị trấn lại có khả năng như vậy, người này kết giao chắc chắc sẽ có lợi ích lớn về sau.
- Bí thư Diệp, đi, uống vài chén, thật cao hứng, ha ha ha......
Phạm Trọng Dương sảng khoái kéo mấy người đến phòng ăn của trạm phát điện, dĩ nhiên ở đây không thể so sánh với mấy quán ở thị trấn có lắp điều hòa, tầng lầu.
- Bí thư Diệp, tôi mời anh ba chén, lúc trước thất kính rồi, xin hãy tha thứ.
Phạm Bằng lúc này đã đem Diệp Phàm tôn sùng là thần minh.
Gã nghĩ sau này vào Liệp Báo còn phải làm tốt quan hệ với người anh em của đoàn trưởng Thiết, đoàn trưởng vốn cao cao tại thượng chắc mình khó tiếp xúc vì thế lời nói hết sức chân thành với Diệp Phàm.
- Tốt! Ba chén nhé, chúc mừng anh thăng chức vào Liệp Báo.
Diệp Phàm cũng hào sảng nâng chén tương khánh, sau khi ăn cơm nghỉ ngơi một chút thì phó chủ tịch Phạm đề nghị đi đến phòng khiêu vũ San hô đỏ của xã Khanh Hương giải trí một chút.
Cả đoàn người đi bộ đến chỗ San hô đỏ.
Xã Khanh Hương tuy nghèo nhưng trong phòng khiêu vũ này thiết bị lại rất tốt, khi tới thì bên trong đã có không ít người.
Lúc đám người Diệp Phàm vừa đi vào thì có một thanh niên tóc húi cua đã đi ra ngoài gọi điện thoại, nói:
- Anh Phí, tiểu tử họ Diệp kia đến cùng bí thư Hạ, còn có giám đốc Phạm ở trạm phát điện, đi vào phòng rất vui vẻ, xem ra còn rất thân thiết với bí thư Hạ như tình nhân vậy, hắc hắc hắc.
- Hừ! Thân tình cái rắm, mồm chó mày đâu mọc được ngà voi, tiểu tử kia sao xứng đôi với bí thư Hạ.
Phí Vũ Vân sau khi nghe điện thoại thì cảm giác cục tức nghẹn ứ lên cổ, hung hăng mắng một câu chỉ thị cho tên thanh niên kia:
- Ba mặt rỗ, mày chơi đòn âm cho tao, đánh gãy chân hắn đi, nếu vào đồn cảnh sát thì an Phí đây sẽ bảo lãnh cho mày, sau khi ra ngoài sẽ có chỗ tốt.
Phí Vũ Vân vốn định qua một thời gian ngắn nữa mới động thủ, tuy nhiên thấy Hạ Nhã Trinh và Diệp Phàm thân thiết như vậy thì lửa ghen đã bốc lên đùng đùng.
Thực ra Phí Vũ Vân cũng là bất đắc dĩ, vì theo đuổi Hạ Nhã Trinh đã tốn không ít tinh lực .
Cứ cách ba đến năm ngày lại sai người đưa một bó hoa tươi đến, ở chỗ hẻo lánh này của Ngư Dương, chơi như vậy là rất tay trên.
Tuy nhiên Phí Vũ Vân cuối cùng cũng chỉ là lao động không công, Hạ Nhã Trinh sớm đã nghe danh tiếng Sở Khanh của gã.
Nghe nói Phí Vũ Vân ở Ngư Dương được người ta gọi là ‘Ngọc diện lang quân’, chắc là có liên quan đến nhân vật nổi tiếng phong lưu trong truyện của Cổ Long.
Phí Vũ Vân dựa vào quan hệ của nhà họ Phí để tung hoành ở Ngư Dương, chưa lúc nào gặp phải ai dám cự tuyệt.
Tuy nhiên hoa của gã đem tặng chưa bao giờ được Hạ Nhã Trinh đem về nhà, toàn ném vào sọt rác. Cũng không phải bởi vì gã không đủ đẹp trai, danh xưng Ngọc diện lang quân không phải để nói suông, Phí Vũ Vân so với Diệp Phàm chỉ có hơn chứ không kém.
Tuy nhiên Diệp Phàm lại có phong phạm của một cao thủ, tác phong mạnh mẽ, lại thêm có nét cười tà quái trên mặt, toát ra một vẻ nhàn tản tự do khó bắt chước.
Phí Vũ Vân ỷ vào thế lực của nhà họ Phí đã chơi đùa không ít cô gái, gã nổi tiếng phũ phàng, đem con gái nhà người ta lên giường được vài tháng xong là vất bỏ không thương tiếc.
Nếu như các cô gái muốn gây chuyện thì Phí Vũ Vân dĩ nhiên là có phương pháp xử lý. Tuy nhiên Phí Vũ Vân ra tay cũng khá hào phóng, sau khi chơi chán cô nào cũng sẽ vất cho một cục tiền, đoán chừng một vạn đồng rồi mới rũ bỏ.
Tiền lương hiện giờ của một nhân viên chính quyền ở Ngư Dương mỗi năm cũng chỉ khoảng 3, 4 ngàn đồng, lập tức có ngay một vạn đồng thì các cô gái cũng coi như là giàu có, có thể làm được rất nhiều chuyện ví dụ như mở các cửa hàng nhỏ…, vì thế cũng không còn ai tìm Phí Vũ Vân gây phiền toái.
Giới ăn chơi ở Ngư Dương huyện có một câu truyền tụng về Phí Vũ Vân như sau:
Ngày ngày vào động phòng, hàng đêm đều là lang sói!
Ngọc diện phong lưu thiên hạ, các cô nương gom hết vào vòng!
Tuy nhiên Ngọc diện lang quân ở trước mặt Hạ Nhã Trinh cũng chỉ biết than thở nho còn xanh lắm. Người đời chính là như vậy
Càng không chiếm được thì càng khao khát, đặc biệt là đàn ông đối với phụ nữ. Tại sao lại có người si tình phát điên hay nhảy lầu có lẽ là do khao khát muốn chiếm lấy mà không được, còn khi thực sự trở thành vợ rồi thì có khi nhìn mãi chẳng có chút ham muốn nào.
Tục ngữ không phải nói: Vuốt ve tay vợ cũng giống như tay trái sờ tay phải, chính là loại cảm giác này, đúng ra là không có cảm giác, có cảm giác mới là lạ.
- Tốt, anh Phí, em bảo đảm sẽ cho hắn gãy một chân, dám đoạt phụ nữ của anh Phí, còn bí thư Hạ kia thì làm sao?
Ba mặt rỗ hỏi.
- Ngu đần! Quản gì đến bí thư Hạ, không được làm bị thương cô ấy, anh mày còn phải chơi nữa.
Phí Vũ Vân mắng.
Sau khi cúp điện thoại thì gã gọi tiếp cho đồn trưởng Lôi Câu của đồn công an xã Khanh Hương:
- Lôi Câu, nếu bí thư Hạ có gọi điện thoại tới thì anh bảo cảnh sát khác nghe điện thoại, hơn nữa điện thoại đồn các anh có phải bị hỏng không?
- Đước rồi, để tôi lập tức báo là điện thoại đồn cảnh sát bị hỏng, anh Phí nói hỏng thì sẽ là hỏng mà. Anh Phí, có phải người nào mù mắt dám chọc vào anh để em cho cả đồn tới bắt hắn đùa một chút cho anh hả giận nhé.
Lôi Câu cười nịnh nọt.
- Cái này...... để anh suy nghĩ xem......cũng được đấy. Vậy thì không cần báo hỏng nữa, cứ chờ có tin báo rồi chuẩn bị đi vui đùa, chơi trò mèo vờn chuột một chút. Ha ha......
Phí Vũ Vân cười cười cúp điện thoại, chuyện đánh gãy chân một người khác tronng miệng gã dễ dàn như ăn một bát cháo vậy, căn bản không để trong lòng, cũng đã từng làm không ít lần .
Trong vũ trường, Diệp Phàm và Hạ Nhã Trinh vừa ôm nhau nhảy vừa trao đổi một số ý tưởng!