[Dịch] Quan Thuật

Chương 2345 : Chỉ một chiêu

Ngày đăng: 20:30 15/09/19

Tiệc vui thật rồi, đối diện với cao thủ thập nhị đẳng, mặc dù bốn người đang dùng hết sức triển khai Thiên Lôi Tứ Tượng trận cũng không có tác dụng gì, tuy nhiên bây giờ cũng đã ngồi trên lưng cọp, chỉ có thể kiên trì đến cùng mà thôi. - Có gì thì các người mang ra sử dụng hết đi, đừng có đứng ở đó khoa tay múa chân, làm ám hiệu cũng vô dụng thôi, thực lực mới là vương đạo chân chính. Tống Thanh ta hôm nay sẽ cho mấy người hậu bối các người biết thế nào gọi là thực lực chí thượng. Tống Thanh bị bọc bên trong bức trướng nhưng vẫn có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của bốn người Diệp Phàm, lại khiến cho Diệp Phàm ngờ vực, không biết làm thế nào mà ông ta cảm thấy được động tác của mình. Nếu nói là ông ta nhìn thấy, vậy thì mắt ông ta rất tốt, chẳng phải là có năng lực nhìn xuyên thấu sao? Từ trước đến giờ chưa nghe thấy mắt của người học võ có thể nhìn xuyên thấu. Tiên Thiên Đại Năng Giả có được như vật không, việc này cũng chưa nghe nói qua. Có thể bức trướng này có thể nhìn thấy bên ngoài từ bên trong, giống như những tấm kính có tấm dán phản xạ. Trong phòng có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn vào bên trong. Bốn người Diệp Phàm đều tự an ủi như vậy. Bốn người nhìn nhau một cái, cổ tay Diệp Phàm cử động và hét lên: - Tiền Bối, hậu bối động thủ đây, ăn phi đao của tôi đi. Phi đao Liễu Diệp thoáng cái đã bắn ra hơn chục cái, ánh đao sáng lòa bay về phía bức trướng. Lúc này dưới nội công thập đẳng, nội công của Diệp Phàm đã có thể khống chế và điều khiển được hướng bay phi đao Liễu Diệp, tiến hoặc lùi đều có thể. Vì thế hơn mười phi đao đang nhảy múa trong không trung, tạo thành một không gian lập thể bao vây tấn công bức trướng. Tây Môn Tân Thông cũng không chậm trễ, hai viên sắt trong tay đang gào thét, phát ra âm thanh chói tai tấn công bức trướng từ phía bên cạnh. Giống như quang ảnh của hai quả bóng, tốc độ rất nhanh. Hơn nữa bóng bay trong không trung còn xoáy rất nhanh, bề ngoài của quả bóng sắt còn nhô ra những lưỡi dao nhỏ. Đây đương nhiên là nghiên cứu của các chuyên gia nhóm khoa học của Tổ đặc nhiệm A, chế tạo ra là để phá bức trướng bên ngoài của Tống Thanh. Quả cầu mang theo dao lúc xoáy này có thể cắt được cả tấm sắt mỏng. Thiên Thông lấy ra bảo bối gia truyền của Tuyết gia, bản nhái của Linh Đang, Linh Đang vừa phát ra, dưới sự điểu khiển của nội lực lập tức phát ra âm thanh chói tai, có tác dụng làm loạn tinh thần của Tống Thanh. Còn Vương Thành Trạch hét lên một tiếng, chân đạp mạnh một cái xuống đất. Lập tức bay lên cao đến 4 mét trên không. Hai chân chạy trên không trung giống như Thiên Mã Hành Không, trong tay là thanh Nhu cực đao, bảo bối trấn công cung của La Phù cung. Thanh đao này vốn là của Vương Kinh Thiên truyền lại cho Vương Nhân Bàng, chỉ có điều bây giờ trước một đối thủ mạnh, Vương Thành Trạch muốn thử thanh đao của con trai. Thanh Nhu cực đao này không hề đơn giản, nó rất lợi hại ở chỗ nó có thể phóng đại nội công. Vốn dựa vào sức mạnh nội công của Vương Thành Trạch cũng không thể làm cho lưỡi đao dài ra. Nhiều nhất là lưỡi đao mỏng hơn một chút. Tuy nhiên, dưới sự phóng đại của Nhu Cực đao. Thanh Nhu Cực đao rõ ràng đã dài ra hơn 10 cm. Thanh đao này lợi hại hơn so với những thanh đao bình thường, bởi vì nó được luyện thành từ nội công thuần túy, giống như một loại nhiệt năng vô hình. Có lẽ có thể chém đứt cả sắt. Trong không trung từ hai phía trước sau, âm thanh Linh Đang của Thiên Thông tấn công. Hình thành thế tấn công lập thể tập trung đánh vào bức trướng ở trung tâm. Dự định của bốn người là trước tiên phải phá được bức trướng thần bí kia, muốn nhìn thấy tướng mạo của Tống Thanh rốt cuộc là như thế nào. Không chừng bức trướng lại chính là một loại vũ khí bảo vệ cho Tống Thanh. Bằng không, người này quá thần bí, muốn bắt được ông ta sẽ có độ khó nhất định. - Ha ha, có chút thú vị đấy. Nhóc con, phi đao của ngươi đẹp mắt chứ không có tác dụng gì. Cục sắt này cũng vậy. Còn Linh Đang của thằng nhóc này cũng hay đấy. Còn thanh đao, ha ha, Nhu Cực đao một trong những bảo bối trấn cung của La Phù cung, tuy nhiên thanh đao cũng là đồ bỏ đi. Tống Thanh đang nói đến những vũ khí của bốn người, giọng điệu bình thản, giống như sư phụ đang chỉ điểm cho các đệ tử luyện công. Keng keng keng... Liễu Diệp phi đao của Diệp Phàm bị một luồng công lực cuốn bay trở lại, tốc độ nhanh hơn lúc mình phi ra gấp n lần. Bất ngờ làm cho Diệp Phàm chân tay luống cuống. giống như một con khỉ đáng thương đang nhảy bên này bên kia để tránh mới may mắn tránh được một trời Liễu Diệp phi đao của mình. Tuy nhiên, Diệp Phàm rất khổ sở, tóc đã bị Liễu Diệp phi đao của mình cắt đi một mảng, nhìn giống như là bị một thợ cắt tóc trình độ rất kém cắt cho rối như tổ chim. Còn ở dưới ống quần, quần áo do Tổ đặc nhiệm A thiết kế đặc biệt có thể chống đạn ở cự ly gần đều bị Liễu Diệp phi đao của mình cắt rách. Trên người cũng bị 7, 8 vết dao nhỏ. Một chút máu tươi chảy ra. Nét mặt Diệp Phàm chợt rất khó coi. Chỉ một chiêu, người ta đã khiến cho mình thiếu chút nữa thì tự ăn quả ác, chút nữa thì khiến cho Liễu Diệp phi đao của mình tự giết mình. Nếu chuyện này xảy ra thì thật là mất mặt. Cùng lúc đó, Thiết Đảm của Tây Môn Tân Thông cũng đang xoáy, đang gào thét, âm thanh còn chói tai hơn lúc tấn công. “Bốp bốp” hai tiếng va đập vào người Tây Môn Tân Thông vang lên. Áo giáp đã bị những lưỡi đao bên ngoài của Thiết Đảm chém rách một đường dài hơn 30cm. Bộ quần áo này, cơ bản đã hỏng mất rồi. Để tránh sự tấn công bởi Thiết Đảm của mình. Tình hình của Tây Môn Thiên Thông cũng chẳng khác gì Diệp Phàm. Cũng phải lộn 7, 8 vòng mới thoát được. Chỉ có điều, lập tức mũi bị chảy máu, đó là kết quả khi bị Thiết Đảm sượt qua. Tây Môn Tân Thông kinh ngạc xoa máu tươi ở dưới mũi, mắt nhìn bức trướng càng sinh lòng kiêng nể. Trong khí đó, Vương Thành Trạch đang trên không trung bổ về phía bức trướng cảm thấy được một luồng rất mạnh chém đến. Y cơ bản không khống chế được bản thân, Nhu Tình đao đã bị cái gì đó đánh bay đi. Chỉ nghe Tống Thanh cười nói: - Nhu Cực đao của La Phù cung và Linh Đang của Tuyết gia đập vào nhau chính là kết cục như thế này. Lão vừa dứt lời thì Thiên Thông hiểu ra, giật mình vội vàng nhảy về phía sau muốn tránh. Tuy nhiên, dù anh ta có nhanh cũng không nhanh bằng Nhu Cực đao mà Tống Thanh đang khống chế. “keng” một tiếng chói tai, Thiên Thông hét lên thảm thiết: - Linh Đang thoáng chốc đã hỏng rồi, trở về sẽ bị Tuyết Hồng đánh chết. Bởi vì chiếc Linh Đang này là của Tuyết Hồng, Thiên Thông mượn dùng tạm. Không ngờ lại bị Nhu Cực đao của La Phù cung đánh vỡ. Nhu Cực đao vẫn không sao, tuy nhiên đao ảnh vừa lóe lên đã quay lại rồi. Đang định né tránh thì Vương Thành Trạch bị chém một nhát vào người. “Toạc” một tiếng, quần áo của Vương Thành Trạch bị xé rách làm hai mảnh lên đến tận ngực. Vương Thành Trạch sợ toàn thân vã mồ hôi lạnh, nhìn ngực mình, phát hiện một nhát đao dài hơn 10cm. Máu tươi chảy ra. Còn Thiên Thông cũng không khá hơn, bởi vì công phu của y yếu nhất. Bị Linh Đang của mình đánh cho lộn mười mấy vòng dưới đất rồi mới dừng lại. Tuy nhiên, hình như thân hình tròn vo của Thiên Thông giờ lại càng tròn hơn. Bởi vì mái tóc dài của y đã bị cạo trọc lóc. Thiên Thông lập tức đã biến thành Thiên Thông đại sư. Việc này đương nhiên là do Tống đại sư lưu tình, nếu không cứ thoải mái chơi đùa với cái đầu của y thì có lẽ Thiên Thông đã xuống âm phủ rồi. - Mẹ ơi, đây là công phu gì, sao lại lợi hại như thế... Thiên Thông thầm hét lên, y rụt cổ lại sờ lên cái đầu trọc của mình. Trận chiến kịch liệt này làm sao có thể tiếp tục được, bốn người trong lòng đều bị bao phủ bởi bóng tối. Mới có một chiêu, bốn người đã thất bại, hơn nữa mỗi người đều khổ sở không chịu nổi. Nhất định là Tống Thanh còn lưu tình, nếu không có lẽ bốn người đã bị thương hết rồi. Bốn người nhìn nhau, gương mặt tự nhiên đần ra. Còn Lý Khiếu Phong và Trương Cường mặt căng ra gần như tấm sắt đen. Lý Cường lo lắng đến mức hai chân run lên, hai hàm răng va đập vào nhau phát ra tiếng “lập cập”. - Chỉ có một chút bản lĩnh như vậy mà đòi tỉ thí với lão phu. Thật không có hứng thú, cút đi, sau này không được đến gây bất kỳ phiền toái nào cho Phượng gia nữa. Nếu không lão phu nhất định không tha cho các ngươi đâu. Hơn nữa, vì có quốc gia ngăn cản, nên lão phu phải giữ tính mạng cho các ngươi. Tống Thanh lạnh lùng nói, giọng nói lạnh thấu xương. - Liên thủ! Diệp Phàm nghiến răng, bốn người nhanh chóng tản ra bốn góc. Tám cánh tay mở ra trong không trung, bốn luồng công lực mạnh mẽ đánh vào bức trướng ở trung tâm. Chỉ vài giây sau, Diệp Phàm phát hiện đóm lửa phát ra ở trung tâm, lập tức hét lên: - Phát lực! Không khí xung quanh đột nhiên tăng lên đến mấy trăm độ, Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi đứng cách đó hơn 100m cũng lo lắng nói: - Tống đại ca, chú ý có lẽ bọn họ tạo thế trận hợp luyện. Nhiệt độ rất cao. - Một chút kỹ thuật như thế cũng đem ra khoe khoang cái gì, đến đi. Lần này lão phu sẽ không lưu tình đâu. Tống Thanh nói. Tuy nhiên khẩu khí của lão ta hơi chút thay đổi. Bức trướng đột nhiên bay lên kỳ lạ, giống như một chiếc diều lập thể rất lớn bay lên cao đến 5 mét. Nhìn tư thế có lẽ còn bay cao hơn nữa. Có lẽ bức trướng có tác dụng trợ đẩy của con diều, có thể lợi dụng lực của gió để bay lên cao. - Được! Diệp Phàm lại hét lên. Ánh điện lóe lên chói mắt. Một tiếng “ầm” rất lớn vang lên, trong đó còn có tiếng thét của con gái. Lập tức xung quanh mờ mịt, có những thứ vỡ vụn, không rõ có vật gì bay xuống giống như mưa đá. - Bức trướng được làm từ băng đá, đã bị chúng ta đánh vỡ một góc rồi. Lại một lần nữa, đánh vỡ bức trướng đi. Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm rất nhạy cảm, vừa nhìn đã nhận ra, thế là hắn hét lên. Bốn người nghe xong liền giật mình, cảm nhận được niềm hy vọng. Thế là nhanh chóng lập lại vị trí chia thành bốn hướng đông, tây, nam, bắc bay lên không trung, mỗi người đều sử dụng nốt phần công lực còn lại của mình hợp lại với nhau. - Làm hỏng Băng Sa của lão phu, các ngươi phải chết hết! đầu tiên chính là người, thằng nhãi! Giọng nói của Tống Thanh hết sức phẫn nộ truyền đến. Trong không trung đột nhiên như bị đóng băng, nguyên nhân là do nhiệt độ tăng cao mấy trăm độ của Thiên Lôi Tứ Tượng trận bất ngờ biến mất. Thay vào đó chính là sự lạnh buốt cực độ, Lý Khiếu Phong và Trương Cường đứng cách đó 200m vội vàng lùi lại mấy chục mét, hai người nhìn xung quanh, bất chợt sắc mặt tương đối khó coi. - Có chuyện gì xảy ra thế, sao đột nhiên lại có tuyết rơi? Trương Cường kêu lên.