[Dịch] Quan Thuật
Chương 2352 : Nghệ thuật mơ hồ của các vị lãnh đạo
Ngày đăng: 20:30 15/09/19
Vừa nghe đến đây, Bí thư đảng ủy của địa khu Phong Châu là Thái Lượng đã có chút sốt ruột. Ông ta nói:
- Thứ trưởng Phong, kênh Hồng Hưng của khu Phong Châu chúng tôi đã được xây dựng từ những năm sáu mươi, đến bây giờ đã được hơn bốn mươi năm rồi. Dù năm nào bên hành chính cũng rút vốn ra để tu bổ lại một chút nhưng đường dẫn nước đã hỏng. Chính vì vậy nên nhiều vùng bị lở đất đều bị tắc lại.
Khiến cho đoạn này đoạn kia đều không thông được. Chuyện này thì hôm qua các vị lãnh đạo đi khảo sát thực tế đều nhìn thấy rồi.
Đây là một tổn thất rất lớn với nông dân địa phương. Mặt khác con kênh này cũng đã làm mất đi tác dụng thúc đẩy nền nông nghiệp của khu Phong Châu chúng tôi.
Các vị lãnh đạo cũng biết, tình hình kinh tế ở khu tôi không khả quan cho lắm.
Trước nay, đảng ủy và bên hành chính luôn xem xét đến việc cải tạo lại con kênh Hồng Hưng.
Hơn nữa kinh phí cần thiết cho kênh dẫn nước dài bảy tám kilomet này quá lớn. Đây vốn là một trách nhiệm mà địa khu Phong Châu không thể đảm đương nổi.
Tỉnh cũng rất ủng hộ việc cải tạo con kênh Hồng Hưng nhưng đều dừng bước trước vấn đề tài chính. Kênh dẫn nước mấy kilomet này năm đó đã cứu sống biết bao nhiêu người.
Mà diện tích đất nông nghiệp nó đi qua cũng là con số đáng ngạc nhiên. Nếu có thể cải tạo triệt để được thì coi như đã làm phúc được cho mấy triệu nông dân của khu Phong Châu.
Vì vậy mong rằng các chuyên gia lãnh đạo Bộ tài chính xem xét một chút, hết lòng ủng hộ cho dự án cải tạo kênh dẫn nước Hồng Hưng của khu Phong Châu.
- Ha ha. Không phải chỉ khu Phong Châu các anh gặp phải vấn đề này. Chúng tôi đã đến bảy tám tỉnh rồi, tỉnh nào cũng gặp phải vấn đề tương tự. Làm gì có nơi nào mà không gặp phải vấn đề kênh mương ấy chứ.
Bộ tài chính cũng có cái khó riêng. Sau khi xem xét một cách tổng hợp lại phải cân nhắc đến mọi điều kiện trên mọi phương diện, từ đó mà đầu tư kinh phí vào chỗ cần nhất.
Phong Thanh Lục thản nhiên cười. Những lời đồng chí vừa nãy nói ra tất nhiên là bị ông ta đẩy lại rồi.
Ông ta đang áp dụng chiến thuật rất mơ hồ. Mà có lẽ đi đến tỉnh nào ông ta cũng sẽ nói như vậy.
Diệp Phàm cười thầm trong lòng. Đây chính là chiêu trò của các vị lãnh đạo. Lúc này mà anh muốn có được sự ủng hộ nhiệt tình của họ thì chẳng khác nào nằm mơ nói nhảm.
Nói trắng ra trong tình huống mà hoàn cảnh không khác nhau là mấy thì phải căn cứ vào khả năng vận động của các vị lãnh đạo ở từng địa phương mà quyết định.
Những việc tốt đẹp trên đời này không phải cứ mở mồm ra là có được. Thái Lượng tất nhiên là cũng hiểu được, chỉ có điều cơ hội rất hiếm có.
Mà bên tỉnh ủy cũng có mấy vị lãnh đạo cấp cao đang ở đây. Lúc này cho dù không thể với tới được khoản đầu tư đó thì Thái Lượng cũng phải thể hiện thái độ tích cực kiên quyết tranh giành của mình.
Để cho các vị lãnh đạo thấy Thái Lượng vì công việc mà cố gắng như thế nào, thấy ông ta là một vị quan toàn tâm toàn ý vì nhân dân. Đây dù sao cũng chỉ là thái độ. Thậm chí đến tận Bắc Kinh thì cũng khó mà gặp được cán bộ cao cấp như Phong Thanh Lục. Việc này chắc chắn là một cơ hội, chẳng khác nào mỡ treo miệng mèo.
- Thứ trưởng Phong, lần này Thứ trưởng xuống dưới thị sát, sao lại không đến huyện Ma Khanh hoặc các vùng khó khăn khác của Đồng Lĩnh để quan sát một chút?
Diệp Phàm đưa mắt nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Phong Thanh Lục. Hắn biết Phong Thanh Lục sẽ “ưu tiên” cho hắn, vì thế hắn không để ý nhiều đến thời cơ nữa, vội nói ngay.
- Bí thư Diệp, tôi đang báo cáo với Bộ trưởng Phong về vấn đề kênh dẫn nước Hồng Hưng. Huyện Ma Khanh của các anh có khó khăn hơn nữa thì cũng có bằng vấn đề đường kênh Hồng Hưng của khu Phong Châu chúng tôi không?
Thái Lượng có chút tức giận. Diệp Phàm sao lại ngang nhiên muốn giành giật “miếng ăn” với mình.
- Bí thư Thái, khó khăn hay không khó khăn không phải là do tôi hay ông nói. Cái này phải đợi tổ khảo sát, đánh giá của Bộ tài chính sau quá trình nghiên cứu mới quyết định được.
Chúng ta ngồi đây không cần thiết phải đấu khẩu hơn thua với nhau. Tôi và ông đều là cán bộ của tỉnh Tấn Lĩnh cả.
Khoản đầu tư của Bộ tài chính có rót xuống khu nào thì cũng đều là anh em với nhau cả, tại sao lại phải phân biệt, có đúng vậy không?
Tất nhiên Diệp Phàm cũng phản pháo lại, hơn nữa hắn còn có ý bôi nhọ Thái Lượng.
- Bí thư Diệp, dù thế nào cũng phải phân định trước sau. Nếu không có quy củ thì chẳng phải sẽ loạn hết hay sao?
Thái Lượng cũng không chịu lép vế, hắn cho rằng Diệp Phàm đang cướp miếng ăn trong nồi của hắn.
- Ha ha. Huyện Ma Khanh? Nghe tên huyện tôi đã nghĩ liệu đây có phải là một vùng điều kiện không được tốt.
Dù sao bộ cũng đã cử tôi xuống quan sát, mà chuyện này Bí thư Diệp cũng đã đề cập tới vậy thì tôi phải đi xem sao thôi.
Vốn là định ngày mai sẽ sang tỉnh Cổ Mông nhưng vấn đề đồng chí Diệp Phàm đề cập đến, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú.
Nên ngày mai phải đi một chuyến xem sao mới được.
Tất nhiên nếu quyết định đi Đồng Lĩnh thì sẽ không phải chỉ xem xét huyện Ma Khanh, có đúng không? Lần này chúng tôi được cử xuống là để khảo sát đất nông nghiệp ở các vùng và tình hình cơ bản về đất nông nghiệp thuộc quốc gia.
Miễn là thuộc vào phạm vi đó thì chúng tôi đều có thể xem xét.
Thật không ngờ Phong Thanh Lục lại nói ra những lời ấy. Đó rõ ràng là giữ thể diện cho Diệp Phàm rồi.
Hơn nữa hình như ông ta còn có ý rằng Diệp Phàm không cần phải giữ ý tứ quá, như thể bộ trưởng Phong muốn rót tiền xuống cho thành phố Đồng Lĩnh rồi.
Các đồng chí có mặt ở đó đều ngây người ra. Người nào cũng ngầm quan sát Diệp Phàm và Phong Thanh Lục.
- Thứ trưởng Phong, thành phố Đồng Lĩnh là thành phố lớn thuộc top 3 của tỉnh Tấn Lĩnh, so với các khu vực xa xôi như chúng tôi thì cũng chưa phải là giàu nứt đố đổ vách nhưng điều kiện ít nhất cũng đã tốt hơn mấy lần chỗ chúng tôi rồi. Bọn họ vốn không cần sự hỗ trợ nào cả.
Cuối cùng Thái Lượng cũng lên tiếng tranh giành. Sắc mặt ông ta có chút khó coi.
Đúng lúc này La Khảm Thành ho lên một tiếng. Thái Lượng thấy vậy thì im ngay. Cái này có khác gì Bí thư La không hài lòng với những lời nói của ông ta.
Anh cần tiền, cần được hỗ trợ, được thôi! Nhưng anh không thể nói những nơi mà Thứ trưởng Phong đã hứa sẽ đến thăm như vậy được. Đến lúc đó, khu Phong Châu các anh không được rót kinh phí xuống mà Đồng Lĩnh thì lại không cần, vậy khác nào đem tiền đổ ra ngoài.
Với Bí thư La mà nói, khu vực nào giành được tiền đầu tư thì cũng đều thuộc phạm vi của tỉnh Tấn Lĩnh, tất nhiên là sẽ không có gì khác biệt nhiều cả.
Thái Lượng đỏ mặt lên. Ông ta thấy vô cùng hối hận. Ban nãy không suy nghĩ thấu đáo, không ngờ thái độ tranh giành nhiệt tình của ông ta lại khiến Bí thư La không hài lòng.
Thái Lượng không nói nữa. Diệp Phàm gật gù đáp:
- Chào mừng Bộ trường Phong và các vị lãnh đọa trong đoàn thị sát đến thăm huyện Ma Khanh và các khu lân cận thuộc thành phố Đồng Lĩnh.
Ví như huyện Ma Khanh, tình hình của huyện này đúng như Thứ trưởng Phong vừa đoán. Đó là khu vực kinh tế kém phát triển nhất của thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi.
Các khu vực khác của Đồng Lĩnh ít nhiều gì cũng có tài nguyên khoáng sản. Nhưng huyện Ma Khanh thì vì núi cao, lớp nham thạch dày nên điều kiện khai thác vô cùng khó khăn mà chi phí lại tốn kém.
Vì thế, về cơ bản không có doanh nghiệp khai thác khoáng sản nào trên địa bàn huyện này cả. Hơn nữa huyện này lại là khu vực cao và dốc nhất của Đồng Lĩnh nên các điều kiện như giao thông đều không thuận lợi.
Khiến cho các nhà đầu tư ở đây cũng vô cùng ít ỏi. Trong điều kiện như vậy, nông nghiệp đã trở thành trụ cột kinh tế để phát triển của huyện.
Tuy nhiên huyện này diện tích lớn mà dân số lại ít ỏi nên chỉ dựa vào sự hỗ trợ của chính quyền huyện cũng không thể vực dậy được.
Tỉnh thì năm nào cũng hỗ trợ kinh phí nhưng địa bàn tỉnh cũng rất rộng nên không thể hỗ trợ nhiều cho huyện Ma Khanh được. Về việc này, chúng tôi cũng hiểu được tình hình của tỉnh.
- Ôi, đất nước chúng ta còn có rất nhiều huyện như vậy. Họ đều cần được hỗ trợ. Các anh cứ yên tâm, Bộ sẽ xem xét cẩn thận.
Phong Thanh Lục nói. Điều này giống như là nhắc nhở mọi người, kiến nghị của Diệp Phàm trùng hợp với ý của Phong Thanh Lục.
Phong Thanh Lục còn chưa xuống dưới mà đã có thái độ như vậy. Tất nhiên Thái Lượng không cảm thấy bằng lòng. Còn La Khảm Thành và những người khác thì đều cảm thấy nghi ngờ. Tại sao Phong Thanh Lục lại ưu tiên cho Diệp Phàm như vậy?
Trong chuyện này ắt hẳn phải có nguyên nhân nào đó. Mọi người ở đó đều rất nhạy cảm. Họ tin rằng chẳng có tình yêu vô nguyên vô cớ nào cả.
- Thứ trưởng Chu, đoàn công tác xuống dưới lần này còn có đồng chí Dư Ái Quốc là Vụ trưởng Vụ quy hoạch giao thông. Các đồng chí cũng đã khảo sát khu tự trị Hồi Ninh, tỉnh Tam Tần và tỉnh Tấn Lĩnh chúng tôi.
Nghe nói đợt này chuẩn bị thông đường cao tốc Kinh Long đến tận thành phố Ngân Hà của Hồi Ninh, ở giữa còn đi qua thành phố Tây An của tỉnh Tam Tần nữa.
Nối thẳng đường cao tốc qua địa phận ba tỉnh. Đường cao tốc này sau khi hoàn thành có lẽ sẽ được gọi là đường cao tốc Kinh Ngân.
Phó chủ tịch tỉnh Vi Bá Tiếu- người già nhất, lên tiếng hỏi Thứ trưởng Chu Tiến Phong.
- Chuyện này chắc là do Vụ trưởng Dư đã nói với các ông.
Chu Tiến Phong cười nói.
- Bộ giao thông đangg có ý tưởng đó, tuy nhiên phương án vẫn còn đang trong quá trình bàn bạc. Lần này xuống cùng với Thứ trưởng Chu xuống chỉ là để quan sát trước mà thôi.
Dư Ái Quốc trả lời rất nhẹ nhàng.
Tất nhiên chẳng có ai tin lời ông ta nói, vì lần này đi cùng với Dư Ái Quốc còn có một số chuyên gia của viện khảo sát, thiết kế đường quốc lộ quốc gia. Chỉ là buổi tối các thành viên trong tổ chuyên gia này đã ăn cơm ở một phòng khác mà thôi.
- Nói như vậy tức là Bộ giao thông đã bắt tay vào chuẩn bị rồi.
Phó chủ tịch tỉnh Vi như đang lẩm bẩm một mình. Ông ta nhìn Thái Lượng, Thái Lượng lập tức hiểu ý, vội nói ngay:
- Thứ trưởng Chu, Vụ trưởng Dư, khu Phong Châu nằm ở phía tây nam của tỉnh Tấn Lĩnh. Nếu như đường cao tốc Kinh Long nối liền với thành phố An Tây
Vậy các vị lãnh đạo có thể xem xét để địa khu Phong Châu chúng tôi được nằm trong phạm vi xây dựng của đường cao tốc Kinh Ngân hay không? Các vị lãnh đạo đều biết đó, muốn làm giàu thì phải tu bổ đường xá trước.
Nếu có một đường cao tốc chạy qua khu Phong Châu thì tác dụng thúc đẩy sự phát triển trên mọi phương diện với địa khu Phong Châu chúng tôi rõ ràng sẽ là vô cùng to lớn.
Tôi khẩn thiết xin Thứ trưởng Chu và Vụ trưởng Dư cho khu Phong Châu chúng tôi được nằm trong phạm vi của đường cao tốc Kinh Ngân.
- Ha ha. Bí thư Thái, những lời ông vừa nói đã có chút sai lệch rồi. Nếu nói là góc cuối phía Nam cuả Tấn Lĩnh thì phải là thành phố Diêm Thành chứ.
Còn địa khu Phong Châu các ông nằm ở phía tây của Tấn Lĩnh nhưng còn hơi chếch về phía bắc. Nếu đường cao tốc Kinh Ngân kéo dài đến thành phố Long Giang, rồi từ thành phố Phong Châu của các ông nối tiếp đến thành phố An Tây của tỉnh Tam Tấn thì khác nào phải vặn sang hướng tây rồi mới tiếp xuống phía nam cho đến thành phố An Tây.
Chạy một vòng như vậy thì ít nhất cũng phải thêm một đoạn chừng sáu bảy nghìn mét rồi. Chi phí làm đường cao tốc hết bao nhiêu, như thế căn bản là rải “vàng” trên đất.
Nếu địa khu Phong Châu của các ông có đặc trưng nổi bật thì đường cao tốc Kinh Ngân không thể không xem xét đến việc bẻ sang phía khu vực các ông rồi mới đi tiếp. Điều này thì không cần phải bàn cãi nữa rồi.
Mấu chốt chính là xin hỏi Bí thư Thái có thể lấy lí do gì ra để khiến Bộ chỉ huy phải cân nhắc?
Dư Ái Quốc không còn giữ thể diện cho Thái Lượng nữa.
Hơn nữa các Vụ trưởng phân quản các lĩnh vực thuộc Bộ đều là người leo lên từ tầng đáy của Bộ giao thông nên đều hiểu những chuyện mờ ám trong chuyện này.
Đối với Dư Ái Quốc thì lúc vui vẻ ông ta tán gẫu vài câu với một Bí thư của một vùng khó khăn như anh đã coi như là giữ thể diện cho anh rồi. Những lúc không vui không thèm đoái hoài đến anh cũng là chuyện hết sức bình thường.