[Dịch] Quan Thuật

Chương 2418 : Dũng mãnh phi thường

Ngày đăng: 20:30 15/09/19

Nếu đã bại lộ rồi, Diệp Phàm không phải bận tâm nữa. Nội tức đẩy vào phần chân trong nước, giậm mạnh một cái, bởi vì muốn tung người lên không trung thì cần một lực đẩy thật lớn mới được, cho nên, chân Diệp Phàm vốn chỉ chìm 5cm vào nước giờ phút này nước đã ngập tới mắt cá chân. Tuy nhiên, phi tiêu vừa bắn đến lúc này cảm giác dưới lòng bàn chân chặt lại như bị cái gì đó quấn lấy, chẳng những không bay lên được mà ngược lại còn chìm vào trong đầm. Trong nước có người, suy nghĩ này chợt dâng lên trong đầu Diệp Phàm. Vội vàng giãy hai chân muốn đá vật gì gì đó ra. Tuy nhiên, thứ đó bám chặt lấy như kẹo kéo không chịu buông. Mà trên hòn non bộ bên cạnh tòa lầu trên bờ lúc này có một bà lão tóc bạc, da mặt nhăn nheo đang đứng trong không trung. Hai tay huơ loạn trong không khí, mười mấy chiếc phi tiêu to bằng đầu ngón tay xé gió, mang theo những tiếng roẹt roẹt kinh người lao về Diệp Phàm. Diệp phàm vươn tay bắn một cái, mười mấy tấm phi đao lá liễu nháy mắt bay ra, thủ pháp còn thành thục, tốc độ còn nhanh hơn cả bà lão kia. Dù sao, Tiểu Lý Đao cũng là một trong những tuyệt kỹ Diệp Phàm luyện từ nhỏ đến lớn. Đinh đinh đinh đinh… Một chuỗi âm thanh chói tai vang lên, phi tiêu màu đen của bà lão đều bị đánh rớt. Hơn nữa, một chiếc phi đao vút một cái, nháy mắt đã bay đến trước mặt bà lão. Khiến bà lão đó hoảng sợ vội vàng thuận tay gạt, sợ hãi kêu lên một tiếng, không ngờ bị phi đao của Diệp Phàm tấn công ngã khỏi hòn non bộ. Tranh thủ được chút thời gian Diệp Phàm dùng khóe mắt quét vào trong nước một cái, mới phát hiện là một con rắn không lớn lắm. Toàn thân mọc ra vẩy màu vàng. Toàn bộ con rắn như một đoạn dây thừng quấn quanh chân mình. May rằng đôi giày phòng lôi này quá cứng rắn, răng nanh sắc nhọn của con rắn nhỏ kia không thể xuyên qua. Tuy nhiên, Diệp Phàm không hiểu. Một con rắn chỉ to hơn ngón tay cái một chút sao lại có sức lực lớn đến vậy, khiến cho toàn bộ sức lực của mình đều không còn. Vậy ít nhất lực này cũng phải đến chục ngàn cân, hắn không tin được điều này. Bắn một phi đao vào trong nước, xoáy về phía con rắn. Bụp… Chuyện khiến Diệp Phàm thiếu chút nữa chấn động rớt cả tròng mắt đã xảy ra, Tiểu Lý Đao mà mình đã dồn nội tức vào cho dù là đá cũng xuyên qua được. Không ngờ chạm đến người con rắn nhỏ kia liền trượt khỏi, không xuyên qua mà chìm xuống đáy đầm. Con rắn nhỏ đó không hề hấn gì, đúng là kỳ quái. Còn bà lão bờ bên đối diện phỏng chừng cũng thấy được Diệp Phàm là một đối thủ mạnh. Cho nên, lần này không dùng phi tiêu nữa. Mà lấy ra một chiếc cung lớn. Dây cung vang lên vụt một tiếng, hai mũi tên gắn móc câu, mũi tên đen đến phát sáng, gào rít phân biệt lao vào phần đầu và bụng của Diệp Phàm. - Cái thứ quái quỷ gì thế? Phi đao của Diệp Phàm bắn ra chỉ xẹt qua bên cạnh mũi tên một chút, mũi tên vẫn lao về phía mình. - Hạt gạo cũng sáng rực rỡ! Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, nội tức tuôn ra, lập tức túm lấy mũi tên độc trong không trung. Mũi tên kia đổi hướng, hung hăng lao về phía chủ nhân mình. Hơn nữa, nội tức của Diệp Phàm còn thêm vào một phần sức mạnh, tốc độ của mũi tên còn nhanh gấp đôi lúc đến. Trong chớp mắt đã đến trước mặt bà lão. Bà lão sợ tới mức vội vàng né. Tuy nhiên, mái tóc trắng dài xõa vai kia vẫn bị mũi tên độc của chính mình cuốn lấy, phập một tiếng cắm vào cây cột bên ngoài hành lang lầu. Diệp Phàm phóng tay ra, một con dao găm lao về phía thân con rắn. Lại bị trượt đi, con rắn nhỏ không ngờ không hề bị xây xát chút nào, Diệp Phàm hoàn toàn sửng sốt, luôn tự hỏi đây là rắn quỷ gì không biết, mạnh mẽ như vậy. Đột nhiên, Diệp Phàm nhìn vào sâu trong nước. Lập tức hoảng hốt, con dao găm hung hăng xoay tròn dưới sự khống chế của nội tức. Leng keng một tiếng vang dội, cảm giác chân đã được buông lỏng, cả người bay lên không trung. Mà con rắn nhỏ kia vẫn quấn quanh chân hắn, cùng bay lên trên không. Tuy nhiên, con rắn nhỏ kia dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn quấn chặt không chịu buông. Con rắn này tuy nói chỉ to hơn ngón tay cái một chút nhưng chiều dài cũng không ngắn. Co lại trên không trung, thân rắn dài hơn 3m quấn đến đầu gối Diệp Phàm. Mà sau đó, nó ngóc đầu lên nhắm thẳng vào đầu gối hắn mà cắn. Diệp Phàm biết, loại rắn nhỏ quỷ dị thế này, nếu bị cắn trúng, phỏng chừng ngay cả áo phòng hộ có thể phòng được súng đạn ở cự ly gần của Tổ đặc nhiệm A cũng chưa chắc đã chịu được. Tên này lại đâm một đao nữa xuống, tuy rằng không đâm chét được con rắn nhỏ kia, nhưng có thể khiến đầu của nó ngoặt về một bên. Một cái đâm mạnh mẽ này của Diệp Phàm không dưới hai chục nghìn cân. Con rắn nhỏ nhất thời cũng bị đâm choáng. Tạm thời vẫn chưa thể phát động đợt tấn công thứ hai. Đúng lúc hai chân Diệp Phàm sắp đáp xuống bờ, chạy về phía bà lão bên cạnh hòn non bộ, phía sau đột nhiên có động tĩnh kỳ lạ. Diệp Phàm đột ngột quay người trên không trung. Phát hiện cũng là một người phụ nữ, cô ta đứng ở bờ đối diện, luồng nội tức đen xám phóng ra từ lòng bàn tay cô ta mang theo vài viên đạn lao về phía hắn. Chắc hẳn là “Pháo Động” cao thủ dùng độc, một trong Tứ đại kim cang, Diệp Phàm trong lòng hừ một tiếng. Trên không trung vỗ một cái, nội tức tuôn chảy, cuốn lấy những quả cầu màu đen xám mà Pháo Động bắn tới quay ngược trở lại. Đương nhiên, tốc độ còn nhanh hơn lúc đến. Dù sao, đẳng cấp của Diệp Phàm là thế nào chứ, Pháo Động không thể nào đạt tới thập đẳng được. Pháo Động vừa thấy tốc độ của thứ đó quá nhanh, vội vàng né sang bên, có điều, lúc cuối quả cầu màu đen không ngờ tăng tốc độ đột ngột, nổ tung ở chỗ cách người không xa. Sau một tiếng ầm vang dội, màn sương màu đen dâng lên. Pháo Động khá chật vật. Cả người bị nổ bay vào không trung xoay một vòng mới rơi xuống đất, mà mái tóc xoăn dài trở nên rối tung. Cô ta hoảng hốt vội vàng lấy từ túi áo ra một viên thuốc giải độc nhét vào miệng mình. - Đại ca, có phải bị phát hiện rồi hay không? Lúc này giọng nói của Vương Nhân Bảng truyền đến, bởi vì thiết bị liên lạc của Diệp Phàm vẫn đang mở. - Ừ, chưa đi vào lầu đã bị phát hiện rồi. Cậu lập tức rút khỏi đó, nhập bọn với Thiên Thông, mang theo người mình rời khỏi thôn Tam Nguyên với tốc độ nhanh nhất, các cậu trước tiên hãy về thành phố Ba Chiêm, lúc sau chúng ta sẽ liên lạc lại. Diệp Phàm khẩn trương nói. - Phải chết cùng nhau, rút cái đầu anh! Vương Nhân Bảng hừ nói. - Mau đi đi, bằng không không kịp nữa đâu. Một khi Tông Vô Thu chạy đến, chúng ta phỏng chừng toàn bộ đều phải ở lại nơi này rồi. Bọn chúng có quá nhiều cao thủ, Tứ đại kim cang phỏng chừng đều có thân thủ cửu đẳng. Mà trong lầu này còn một bà lão thực lực không chỉ dừng ở đó đâu. Dựa vào phán đoán đáng tin cậy, Tông Vô Thu ít nhất cũng đạt tới thập nhất đẳng rồi. Tôi một người còn dễ thoát thân, thêm các cậu nữa thì chẳng còn hy vọng đâu. Hiện tại bọn chúng phỏng chừng cũng đã biết được tình hình đang chạy đến chỗ này, các cậu vừa hay có thể thoát thân, đi mau! Đi mau đi! Diệp Phàm đã rất sốt ruột rồi. Một cái tát mạnh mẽ đập tới, lập tức đập cho đầu con rắn lớn Tha Hồng vừa từ bên ngoài bò vào đập mạnh vào tảng đá bên cạnh. Đau đến nỗi con súc sinh kia lăn lộn cả người. Tuy nhiên, rõ ràng Tha Hồng đã bị chọc giận. Con rắn này bắt đầu trở nên hung hãn, đuôi vung mạnh vào tảng đá, toàn thân con rắn không ngờ vươn dài tung vào không trung chừng 20m. Trên không trung Tha Hồng há rộng miệng phun thẳng về phía Diệp Phàm. Mà bà lão trước mặt đã chạy vào trong phòng đóng chặt cửa vào từ lâu. - Đại ca, chúng tôi không đi, phải chết thì chết cùng nhau, anh yên tâm, những tên trong hội nghị đã bị tôi cùng đám Thiên Thông bắt đầu giải quyết rồi. Giết! Giết… Vương Nhân Bảng hô to, Nhuyễn Cực đao của La Phù Cung dưới sự tác động của nội tức bắt đầu lao vào bốn mươi người trong hội nghị. Xoẹt một tiếng, một đường cong như cầu vồng nhoáng qua. Đám người đang chuẩn bị chạy về phía Bắc tiếp viện Pháo Động lập tức có năm người kêu thảm ngã xuống. Đao thứ nhất này của Vương Nhân Bảng quá mạnh, hơn nữa bọn người đó không ngờ có người núp trong hội trường. Lật tay một cái lại quét qua, xoay tròn, lại có ba tên toàn thân phun máu ngã xuống. - Bọn khốn kiếp! Thân thể vạm vỡ của Tượng Sơn một trong Tứ đại kim cang lúc này không ngờ nhanh nhẹn như thỏ. Hơn nữa thân hình hắn to cao, bước vài bước đã đến trước mặt Vương Nhân Bảng, tên này một đánh ra một quyền Hắc Hổ Đào Tâm. - Đối thủ của ngươi là Tiểu Thiên ông đây! Đồng chí Thiên Thông tung một quyền tới. Bốp một tiếng giòn vang, Thiên Thông mặc dù không lùi bước, nhưng mặt không ngờ hơi hơi đỏ lên. Bởi vì, hắn phát hiện nắm đấm của Tượng Sơn không khác nào một cục sắt, nặng như núi Thái Sơn. Nắm tay của Thiên Thông tê dại đau đớn. Biết đọ sức mạnh với loại người này tuyệt đối không ăn thua, cho nên, vội vàng lui sang bên, một cước đá cho giáo chúng Tam Độc giáo bay đập vào đám người. Tiểu Thiên xoay tròn, tốc độ đương nhiên nhanh hơn Tượng Sơn, đằng sau chuông vuột ra khỏi tay vừa rung vừa đập. Tượng Sơn bị chuông có thể phát ra âm thanh công kích của Tuyết gia chấn động lập tức ngây ngẩn cả người. Vì vậy hành động dĩ nhiên chậm mất nửa nhịp. Nửa nhịp này cũng đã đủ, chuông của Thiên Thông chuẩn xác đập vào lưng của Tượng Sơn. - A… Một tiếng kêu sắc nhọn như phẫn nộ cất lên thảm thiết vang dội, tất nhiên là phát ra từ tên to con Tượng Sơn. Tấm lưng như lưng gấu của tên này lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc. Cơ thể to con bị chiếc móc câu trên chuông của Thiên Thông xé đi mất hơn mười cân. Máu tươi cùng da thịt bay ra văng lên người một giáo đồ, người này sợ tới mức hai mắt sửng sốt đi xuống địa phủ báo cáo cùng miếng da thịt kia rồi. - Ê to con, chỉ có sức mạnh thì làm được gì? Thiên Thông kiêu ngạo giơ ngón tay cái lên. Cũng không quên tặng cho một tên đang định đánh lén một cước đập thẳng đầu vào vách đá. Loảng xoảng… Một quả tạ lớn mang theo dây xích được Lam Tồn Quân ném tới từ đằng xa, chuẩn xác đập trúng một tên giáo đồ, đầu tên đó lập tức nở hoa phun máu và tủy não, ngã xuống đất chết thảm. Loảng xoảng… Lam Tồn Quân kéo dây tạ lại, điên cuồng đập, trong chốc lát đập ngã năm tên. Đối với giáo chúng Tam Độc giáo mà nói cũng khá buồn bực, bởi vì trong sảnh đang có hỗn chiến. Những tay súng bắn tỉa được điều đến cũng không dám nổ súng, trời mới biết, bao nhiêu người nhảy tới nhảy lui thế này biết đâu bắn chết người bên mình. Hơn nữa, biện pháp dùng độc cũng không thực hiện được, bởi vì, toàn bộ đang hỗn chiến tại một chỗ. Độc này lại không nhận biết được đâu là người nhà đâu là kẻ địch. Giáo đồ trong sảnh đại đa số đều chỉ có thân thủ từ nhị đẳng đến tứ đẳng, kém quá xa so với đám người Lam Tồn Quân, căn bản không cùng đẳng cấp. Tất nhiên, ngay cả đồng chí Lâm Yếu Phong ngũ đẳng tầng cao nhất cũng giải quyết được đám người đó như thái rau thái dưa.