[Dịch] Quan Thuật

Chương 2439 : Không nhìn thấy, không sờ thấy

Ngày đăng: 20:30 15/09/19

Diệp Phàm vừa nghe lại suy nghĩ ra gì đó, thì ra lão già này đã ở nơi này mấy chục năm rồi. Rốt cuộc là ai, sao lại ở dưới Xà Quật này, thật đúng là tà môn. Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, bất kể thi triển cặp mắt chim ưng thế nào cũng không nhìn thấy lão già kia. Nếu như nói ông ta không ở trong động này, giống mà cũng không giống. Nếu như nói ông ta ở trong động này, tại sao lại không thấy bóng dáng? - Anh còn có thể chiến đấu hay không? Chỉ ba chiêu? Liên quan đến việc chết như thế nào, hiện tại dù gì cũng đều là chết, tất nhiên phải lựa chọn các giải quyết dễ chịu hơn rồi. Còn về chuyện chạy trốn, Diệp Phàm trên cơ bản đã mất hy vọng, cho nên, Diệp Phàm cũng hỏi Xa Thiên. - Tôi dốc hết sức, ba chiêu có lẽ vẫn được. Xa Thiên cử động thân thể ngồi dậy, còn cử động tay, thử co rụt đôi cánh, phát hiện vẫn còn có thể rụt vào. Tâm lý Xa Thiên cũng yên tâm hơn, ít nhất, đôi cánh giả mà sư phụ để lại vẫn chưa bị rách. - Tiền bối, ngài cho chúng tôi ba phút chuẩn bị một chút. Diệp Phàm nói. - Ít lải nhải đi, không cho! Người nọ hừ nói. - Tiền bối, ngài vốn là tiền bối, là đại cao thủ. Có khi đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết rồi ấy chứ, đã vậy còn so đo với hai hậu bối chúng tôi như vậy làm gì, trừ phi trong lòng tiền bối thiếu tự tin. Muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Diệp Phàm to gan nói. - Trong truyền thuyết, ranh con, cảnh giới kia không dễ dàng đạt được như vậy đâu. Về phần nói lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lão phu giết các ngươi dễ dang cũng như giết một con gián. Cần thiết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Ranh con đừng hòng giở trò lừa gạt lão già ta. Mau chóng tấn công đi. Nếu không tấn công lão phu sẽ ra tay đấy. Người ta căn bản cũng không mắc mưu, không để cho hai người Diệp Phàm có cơ hội được thở. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, tuy rằng toàn thân ngã xuống khá đau. Nhưng kỳ lạ là dường như không hề bị thương quá nặng. - Xa Thiên chúng ta lên! Diệp Phàm bật đứng dậy, Xa Thiên cũng mạnh mẽ cà nhắc, thân người nhào về phía trước, cánh khẽ vỗ liền bay vào không trung đen kịt. Song chưởng của Diệp Phàm vỗ một cái, thi triển thủy công của Bức vương Nam Lăng Hậu. Mà cánh của Xa Thiên khẽ vỗ, một luồng sức mạnh to lớn cắt qua không khí ào ào vang lên, xông thẳng về phía trước. - Nhóc con, mạnh hơn nữa đi, sao mà chẳng có chút sức gì thế hả? Bên trong truyền đến một luồng gió lạnh, Xa Thiên bị luồng gió lạnh này thổi lung la lung lay, ngay cả cánh cũng không khống chế vững, bay mấy chục mét về phía bên cạnh mới miễn cưỡng ổn định người. Mà Diệp Phàm bị luồng gió lạnh này cuốn lấy ném thẳng lên vách tường bên cạnh, song chưởng của Diệp Phàm vẫn không ngừng, kêu lên: - Chưởng thứ hai đến! - Lần này còn được chút. Giọng nói kia dường như có chút khen ngợi. Còn Xa Thiên lại khẽ vỗ cánh bay đến trên đầu Diệp Phàm, hai tay cũng vỗ một cái truyền đến một luồng sức mạnh to lớn. Chẳng qua Xa Thiên còn chưa đột phá thập đẳng, cho nên, nội tức bức ra chỉ là trò trẻ con, tư thế coi như cũng được, chỉ hù dọa được dân chúng, chứ lực công kích không đáng kể. Một quả cầu nước to bằng quả bóng bàn trong đêm tối vọt đến trước mặt Diệp Phàm. Ầm… Quả bóng nước nổ tung, tuyệt đối không kém uy lực của ba trái lựu đạn. Thành động nghiêng ngả, giọng nói bên trong dường như có chút kinh ngạc kêu lên: - Nhóc con, ngươi sử dụng ám khí gì vậy? - Ngài cũng không nói không thể dùng ám khí. Diệp Phàm hừ một tiếng, đột nhiên kêu lên: - Chiêu thứ ba đến! Chỉ thấy tay Diệp Phàm nhoáng lên một cái, một luồng ánh sáng nhàn nhạt mặt thường khó nhìn thấy chợt lóe. “Can tướng” không tiếng động xoẹt một cái về phía trước. Can tướng là phi kiếm trải qua rèn luyện đặc biệt, chuyên dùng cho thuật ném kiếm, khống chế tốt hơn đao kiếm thông thường. Không những thế còn nhẹ nhàng, tốc độ nhanh, khiến kẻ địch muốn phòng cũng không kịp. Xoẹt… Dường như có gì đó bị làm rách, Diệp Phàm biết đã có hiệu quả, vội vàng dùng lực, kéo can tướng bay trở lại bên người. - Còn muốn trở về, quay lại đây cho ông. Giọng nói kia hét lên, can tướng khẽ run rẩy trong không trung, không ngờ không bay lại. Diệp Phàm dồn hết sức khống chế can tướng muốn thu hồi lại, tuy nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua. Tay Diệp Phàm run lên, can tướng rốt cuộc cũng bị luồng gió lạnh hung hãn này cuốn đi mất. Diệp Phàm và Xa Thiên hai người đáp xuống đất, ngơ ngác ngồi xuống đất đợi quái nhân kia tuyên bố. Đương nhiên hai người cũng khẩn trương ngồi xếp bằng bắt đầu điều tức. Biết rõ không thể đối địch, nhưng có phải chết cũng phải giãy giụa một chút. Sau mười mấy phút, giọng nói kia vang lên: - Ngươi tên là Xa Thiên? - Vâng thưa tiền bối? Xa Thiên đứng lên cung kính khom người nói. - Cánh này là của ai? Ông ta hỏi. - Là của sư phụ tôi, Hồ Bát Đao. Xa Thiên thành thực trả lời. - Hồ Bát Đao, có phải huynh đệ của Tông Vô Thu hay không? Giọng nói kia không ngờ dồn dập hơn, hơi mang theo chút phẫn nộ. Diệp Phàm âm thầm hoảng sợ, lão già này dường như có chút liên quan đến Tông Vô Thu. Không chừng đây là một tín hiệu tự cứu. - Không rõ lắm, tuy nhiên, Sư phụ Hồ trấn thủ trong tổ miếu của Tam Độc giáo. Chỉ có điều, sư phụ của tôi cuối cùng cũng bị Tông Vô Thu sát hại. Xa Thiên nói. - Tạp chủng, đáng giết! Không ngờ lão già kia đột nhiên mắng, Diệp Phàm nghe không hiểu gì nữa. Vừa rồi cho rằng lão già này đối địch với Tông Vô Thu, hiện tại lại dường như không phải. - Lời này của tiền bối chúng tôi không hiểu. Diệp Phàm thử hỏi. - Ngươi đương nhiên không hiểu rồi, Hồ Bát Đao và Tông Vô Thu là cá mè một lứa cả. Lão già này giận dữ nói. - Tiền bối, Xa Thiên tuy rằng trước kia là một trong Tứ đại hộ pháp của Tam Độc giáo. Kỳ thực, sau đó Xa Thiên đã điều tra rõ ràng, cả nhà của anh ta đều bị Tông Vô Thu sát hại. Cho nên, vào thời khắc mấu chốt, Xa Thiên đã chém cho Tông Vô Thu một đao. Diệp Phàm bổ sung giải thích. - Nói láo, muốn lừa trẻ lên ba hay sao? Người thanh niên này, ta hỏi ngươi. Lão già này giận dữ, dường như có thứ gì đó bị ông ta vỗ một cái phát ra tiếng “bốp” vang dội. - Tiên bối xin cứ hỏi. Diệp Phàm nói. - Xa Thiên có phải là đồ đệ của Hồ Bát Đao hay không? Lão già hỏi. - Vâng! Diệp Phàm nói. - Hồ Bát Đao lại kết bái huynh đệ với Tông Vô Thu, ngươi nói thử xem, Xa Thiên dựa vào cái gì mà chém Tông Vô Thu. Hơn nữa, Xa Thiên làm sao biết được cả nhà mình bị hại? Lão già này bức hỏi. - Xa Thiên, anh đến nói đi. Diệp Phàm nói, Xa Thiên kể hết mọi việc về nhà mình ra. - Hừ, tên tặc tử Hồ Bát Đao đó nói chuyện nhà của ngươi cho ngươi biết, nực cười. Lão già này hừ nói. - Cái này, có lẽ Hồ Bát Đao trước kia đồng lòng với Tông Vô Thu. Sau đó lương tâm Hồ Bát Đao phát hiện ra, cho nên muốn cải tà quy chính. Cũng đến tổ miếu làm người quét dọn. Lấy đó để cầu nguyện cho những tội ác mình từng phạm phải. Hơn nữa, có thể giải thích sau đó tại sao Hồ Bát Đao lại nói hết chuyện nhà của Xa Thiên cho anh ấy. Hơn nữa, còn để lại tín vật năm đó. Diệp Phàm nói. - Người thanh niên, trước tiên có một điều không thực tế. Lão già này nói. - Vãn bối xin lắng nghe. Diệp Phàm nói. - Đôi cánh hiện tại ở trên người Xa Thiên gọi là gì các ngươi có biết không? Lão già này hừ nói. - Sư phụ lúc đó không nói tên của đôi cánh này là gì, chỉ nói đây là sư môn của sư phụ truyền từ đời này sang đời khác. Rất khó chế tạo. Hơn nữa, ngay cả đối với sư môn cũng là một bảo bối, yêu cầu tôi nhất định phải bảo vệ tốt đôi cánh giả này. Không những thế, mấy năm nay, tôi cũng đã tìm hiểu ra rất nhiều cách dùng đôi cánh này. Tôi tin tưởng, đợi đến sau khi công lực của tôi đột phá thập đẳng, đôi cánh này sẽ trợ giúp tôi nhiều hơn nữa. Xa Thiên nói. - Ha ha ha… buồn cười thật, buồn cười thật… Lão già này đột nhiên cười phá lên, thật lâu sau mới ngừng lại được, nói: - Biết vì sao buồn cười không? Đôi cánh này, ta nói cho mà nghe, nó tên là “Hoan Hỉ Phật Điệp Khiêu”. Tại sao lại có cái tên này ấy à, bởi vì đôi cánh này nhìn qua trông giống như hai bàn tay Phật, các ngươi nhìn kỹ xem có giống hay không? Phật Lý có Phật Hoan Hỉ, mà ông ta đang khiêu vũ, cho nên gọi là “Hoan Hỉ Phật Điệp Khiêu”. Đôi cánh này căn bản không phải là vật sư môn truyền lại gì gì đó của Hồ Bát Đao, mà là gia vật của Xa gia ở Ấn Độ. Hồ Bát Đao nói với ngươi như thế là nói dối. - Điều này cũng lạ thật, đôi cánh này ông ta lừa Xa Thiên, vậy tại sao lại kể hết thân thế của Xa Thiên cho Xa Thiên. Ngay cả túi vải năm đó cũng giữ gìn? Diệp Phàm hỏi. - Ngươi thực sự nghĩ rằng Hồ Bát Đao là người tốt gì gì đó phải không? Giọng nói kia rất cực đoan, khinh miệt hừ nói. - Ý tiền bối là gì tôi không hiểu? Diệp Phàm hỏi. - Hồ Bát Đao và Tông Vô Thu có mâu thuẫn, mà hai người đều đứng đầu Tam Độc giáo. Mà Tam Độc giáo thực tế là do Tông Vô Thu cầm đầu, Hồ Bát Đao vẫn luôn bị chèn ép, trong lòng đương nhiên không phục. Chẳng qua tên Hồ Bát Đao kia giấu kín được. Mà bản lĩnh hai người bọn họ cũng xấp xỉ nhau. Hồ Bát Đao giỏi giấu giếm, nhưng Tông Vô Thu kỳ thực càng giỏi dùng tâm kế hơn. Phỏng chừng gã đã phát hiện Hồ Bát Đao có lòng dạ khác từ lâu, tuy nhiên, Tông Vô Thu vẫn không lộ ra điều gì, vẫn xưng huynh gọi đệ thân thiết với Hồ Bát Đao. Chẳng qua, như Xa Thiên đã nói, sau đó Hồ Bát Đao âm thầm đào tạo Xa Thiên, đồng thời để cho Xa Thiên biết rõ về thân thế của mình, tự nhiên trong lòng Xa Thiên sẽ gieo mầm móng báo thù. Mà Xa Thiên lại rất được Tông Vô Thu yêu mến, tự nhiên, nếu muốn giết Tông Vô Thu, Xa Thiên hoàn toàn có cơ hội. Về phần Hồ Bát Đao nếu muốn giết chết Tông Vô Thu thật ra không có nhiều cơ hội lắm. Bởi vì Tông Vô Thu vẫn luôn đề phòng Hồ Bát Đao, gã căn bản không tìm được cơ hội xuống tay. Không thể ngờ Tông Vô Thu vẫn cao tay hơn, Hồ Bát Đao cuối cùng vẫn chết trong tay Tông Vô Thu. Chẳng qua Tông Vô Thu suy tính kỹ đến đâu đi chăng nữa cũng không nghĩ đến việc Hồ Bát Đao còn giấu giếm quân cờ Xa Thiên này. Điều ta phỏng đoán có lý không? Lão già này nói. - Tiền bối nếu biết lai lịch của “Hoan Hỉ Phật Điệp Khiêu” chẳng lẽ tiền bối cũng là người Xa gia? Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng hỏi. - Người thanh niên, đừng có suy nghĩ lôi kéo làm quen. Giọng điệu lão già này thay đổi, lạnh như băng, đột nhiên một luồng gió lạnh ào tới, Xa Thiên giãy giụa một chút liền bị luồng gió này thổi vào không trung, ầm một tiếng, đôi cánh giả đó liền bị gió chém rơi xuống đất. Mà quần áo của Xa Thiên cũng bị luồng gió lạnh quỷ dị kia lột ra rơi xuống đất, lộ ra thân thể trần truồng của Xa Thiên. Xa Thiên bị luồng gió lạnh đó cuốn xoay tròn trong không trung. - Ôi, thật đúng là con của ngươi rồi. Giọng nói lại vang lên, tuy nhiên, Diệp Phàm vui mừng phát hiện, giọng nói kia trở nên vô cùng thê lương dịu dàng. Chẳng lẽ thân thể của Xa Thiên khiến lão già này thay đổi chủ ý, Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng. Theo giọng nói đó, Xa Thiên được thả xuống mặt đất.