[Dịch] Quan Thuật
Chương 267 : Tự mình chuốc lấy cực khổ
Ngày đăng: 16:11 07/09/19
- Không được đâu đại ca, nghe nói gia thế của cô ta cũng không đơn giản, còn là thành viên của quân ủy.
Ngay cả Đoàn trưởng Thiết đối với cô ta cũng có mấy phần kính trọng, còn lên tiếng ức hiếp em, em lúc ấy thật sự bị ông ấy đá một cước, mẹ nó, cứ như vậy thì chẳng mấy chốc Tề Thiên em đã nằm dưới đất rồi.
Đại ca, anh xem xem, huynh đệ của anh chịu sỉ nhục lớn như vậy, người làm đại ca như vậy nhất định phải giúp em đột phá mới được.
Cái em cần là sức mạnh, không phải trả thù. Nếu có thể đuổi kịp và vượt qua cô ta đó chính là hạnh phúc lớn nhất của em.
Tề Thiên gào lên, xem ra đã phải chịu uất ức từ lâu.
- Được! Có chí khí, tối nay sẽ giúp cậu đột phá, không trị cô ta không được.
Diệp Phàm đột nhiên vỗ nhẹ lên bàn.
- Thật sao! Lão Đại, anh không phải nói dược hoàn vẫn chưa điều chế ra sao?
Con ngươi của Tề Thiên sắp rơi xuống rồi.
- Điều chế một viên trước, lão tiền bối nói không rảnh, Lô Vỹ và Đoàn trưởng Thiết thì phải đợi sau này.
Diệp Phàm cười cười, đảo mắt liếc nhìn Tề Thiên lại nói:
- Nhưng chuyện này cũng có chút khó làm, Lô Vỹ cũng đang thúc giục. Hơn nữa nguyên liệu chủ yếu bên trong lại là từ chỗ dược liệu của Lô Vỹ. Đáng tiếc nhất, không có dược liệu của gã thì dược hoàn không thể phối ra. Hơn nữa Lô Vỹ lại là nhị ca của cậu, cậu nhỏ nhất, nếu không đợi lần sau đi
Nói xong cứ lắc đầu, dáng vẻ tựa hồ rất khó xử.
- Không được! Lão Đại, dược hoàn tôi nhất định phải có được, có điều kiện gì cứ nói ra, không thì mấy trăm vạn sao, em dù phải làm hành khất cũng sẽ kiếm được.
Tề Thiên cũng không ngốc.
- Được! Tôi cũng không làm kiêu. Cậu không phải nói Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ đó là ông chủ lớn của công ty tập đoàn có tài sản 5 tỉ sao.
Cậu bảo y tới Lang Tỏa cốc của lâm trường Cảnh Dương đi săn thú, giống như những người trước đó đã trải qua giới giang hồ, xác định là thích chơi trò kích thích có phải không? Đường ở đập nước Thiên Thủy đều hư hỏng như vậy, kêu y cống hiện một chút tấm lòng, ha ha ha.
Diệp Phàm cũng là mặt dày, dồn ép Tề Thiên, thầm nghĩ, “ Thằng nhãi này giống như một miếng bọt biển lực mạnh, không ép không ra dầu, ép một chút có lẽ có thể ép ra được chút sữa.’
- Được! Đợi em vứt bỏ cái mặt này, không cần cũng có thể đòi được một chút.
Tề Thiên siết chặt nắm tay, còn múa múa thị uy trước mặt Diệp Phàm.
Không lâu sau Dương Vân Thiên cùng với một người thanh niên dày dặn kinh nghiệm, khí phách rộng rãi, lông mày rậm như đao đi vào, trên người người này mơ hồ lộ ra một luồng sát khí.
- Anh Tề, là anh, ha ha ha, đã lâu không gặp.
Người thanh niên vội tiến lên hai bước, chào hỏi thân thiết với Tề Thiên ở trước mặt.
- Hắc Miêu, thằng ranh cậu chơi trò mất tích. Có phải là sợ tôi mượn tiền nên bỏ trốn không, ha ha ha.
Tề Thiên cũng rất vui vẻ, đấm một quyền lên ngực người đó nói.
- Em nào dám, nếu không anh Tề đem em đi bán thì cũng có thể đủ, ha ha ha
Hai người tận tình cười nói chuyện mấy câu.
- Nào! Hắc Miêu, giới thiệu với cậu một chút. Vị này là đại ca kết nghĩa của tôi Diệp Phàm.
Tề Thiên dẫn Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ đến trước mặt Diệp Phàm.
- Chào anh Diệp, vừa rồi em đã nghe Vân Thiên nói qua rồi. Đại ca của Tề Thiên cũng chính là đại ca của Thượng Thiên Đồ em.
Thượng Thiên Đồ cười nhiệt tình đưa tay ra bắt.
- Danh tiếng của Thượng lão đệ, Hắc Miêu rất uy phong!
Diệp Phàm cũng vui vẻ đưa tay ra, nào ngờ thấy bàn tay của Thượng Thiên Đồ càng lúc càng siết chặt giống như một cây kìm.
Hắn biết Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ trong lòng không phục, muốn cho mình một đòn thị uy, cũng không nổi giận, mỉm cười nhìn Thượng Thiên Đồ. Bất luận Thượng Thiên Đồ dùng lực như thế nào, Diệp Phàm vẫn bình thản đối mặt.
Sau khi nắm khoảng mười giây, Thượng Thiên Đồ cảm thấy tay của Diệp Phàm không biết làm sao càng ngày càng cứng, sắp biến thành cái kẹp sắt rồi.
Dưới lực độ dần dần gia tăng của Diệp Phàm, Thượng Thiên Đồ đã bắt đầu không chịu nổi, liểu mạng dùng kình lực muốn chống đỡ, tiếc là dùng cánh tay chống đỡ thế nào, đó cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tề Thiên thấy chân mày của Thượng Thiên Đồ nhướng lên thì biết vừa rồi Thượng Thiên Đồ không biết trời cao đất dày, đi tìm Diệp Phàm thử tay nghề, lập tức đoán chừng là gặp phải chuyện phiền phức, thầm nghĩ, “ Hắc Miêu à Hắc Miêu, Diệp Phàm không có chút bản lĩnh, Tề Thiên ta sẽ bái hắn làm đại ca sao? Thật đúng là đồ đầu heo, cái đầu không để con lừa đá bay đi! Để thằng nhãi ngươi chịu khổ một chút cũng xứng đáng.”
Gã cũng không để ý, rút ra một điếu thuốc để hút.
- Lão Thiên! Tay của em sắp biến thành bánh quai chèo rồi!
Thượng Thiên Đồ cảm thấy xương tay của mình dần dần chấn động vang lên, đã phát ra tín hiệu cánh báo trước khi vỡ vụn, ánh mắt hoảng loạn cứ nhìn về phía Tề Thiên cầu cứu.
- Ha ha ha, Thượng lão đệ rất có sức mạnh.
Cường độ thị uy của Diệp Phàm cũng không giảm xuống, nhưng ngay sau đó buông lỏng tay ra. Thượng Thiên Đồ vội vàng liên tục lắc tay, suýt không chịu nổi rồi.
- Anh Diệp mới là người tài giỏi, Hắc Miêu em không để ý rồi. Em xin kính anh Diệp một chén. Xem như là xin lỗi.
Thượng Thiên Đồ nói rồi cầm chén rượu lên.
- Lão Thượng, mùi vị bắp thịt xương tay của đại ca tôi cũng không tệ chứ?
Tề Thiên tiến sát lỗ tai của Thượng Thiên Đồ cười nói.
- Anh Tề, đại ca của anh rút cuộc là cấp bậc gì, trình độ của em tính theo quốc thuật cũng đã là nhị đoạn Khai Nguyên rồi.
Thượng Thiên Đồ lòng vẫn còn sợ hãi nhỏ tiếng hỏi.
Thượng Thiên Đồ khi còn nhỏ từng tới một cái miếu chơi, nhìn thấy một lão hòa thượng lại có thể một chưởng đánh vỡ ba miếng gạch đỏ, nhất thời giật nảy mình vì thiên nhân, ngày nào cũng chạy tới học lỏm, cuối cùng cũng thật sự học được của ông ấy.
Lão hòa thượng cũng truyền cho y một bộ tâm pháp, luyện 20 năm nay cũng không vượt quá Khai Nguyên nhị đoạn.
Sau này trong một bữa tiệc rượu gặp Tề Thiên, lúc đó thấy mọi người gọi anh Tề, anh Tề, trong lòng không phục.
Bởi vì Tề Thiên quá nhỏ tuổi, lúc đó cũng không quá 20, cho nên đi lên trước nắm tay thử ra oai phủ đầu, tình trạng của kết quả cũng không khác hôm nay nhiều lắm, vì thế kết giao với Tề Thiên, hai người thật sự trở thành bạn tốt.
Thượng Thiên Đồ người này trước kia là tung hoành trong giang hồ, cho nên cứ luôn tôn sùng sức mạnh của những nam tử hán chân chính.
Không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương, còn tý nữa là chọc phải tai họa rồi.
- Cấp số gì, tôi cũng không rõ. Nhưng tôi biết cao thủ tứ đoạn ở trước mặt hắn cũng không chiếm được lợi ích, người ta giống như chơi bóng da đá qua đá lại vậy.
Ha ha ha, lão Thượng à lão Thượng, chuyện này kêu tôi phải nói cậu thế nào đây. Lần này đá trúng bảng sắt rồi! Nếu không tôi gọi đại ca truyền cho cậu mấy kỹ năng, thế nào hả, chuyện này đối với cậu mà nói tuyệt đối là có lợi vô cùng.
Tề Thiên bắt đầu quăng ra miếng bánh vẽ hôm nay. Vừa rồi ở trước mặt Diệp Phàm khoe khoang khoác lác muốn đòi một ít tiền, nhưng không động não thì làm sao được.
Đương nhiên, Tề Thiên cứ nói trắng ra kêu Thượng Thiên Đồ quyên góp mười mấy vạn để sửa đường cho đập nước Tề Thiên, Thượng Thiên Đồ tuyệt đối sẽ không phản đối. Tuy nhiên Tề Thiên không muốn làm như vậy, cho dù là bạn tốt cũng cảm thấy ngại ngùng.
- Thật sự lợi hại như vậy, cao thủ tứ đoạn còn như đá quả bóng da sao.
Thượng Thiên Đồ há hốc miệng, dĩ nhiên vẫn thấy nghi ngờ.
Trong suy nghĩ của Thượng Thiên Đồ, cao thủ tứ đoạn chính là sự tồn tại giống như thần linh. Nghe nói có thể đá vỡ một đống gạch xếp chồng, đoán chừng một cước là có thể đem người ta đang sống sờ sờ đá thành trọng thương thậm chí là tử vong.
Bản thân khổ luyện 20 năm, cũng mới chỉ là giai đoạn ban đầu của nhị đoạn, tứ đoạn trên cơ bản là không hy vọng, đời này có thể đột phá lên tam đoạn Khai Nguyên thì Thượng Thiên Đồ có lẽ đã cười điên cuồng rồi.
- Ha ha, còn không là tứ đoạn, ba thân vệ của Đoàn trưởng Thiết Liệp Báo, thân thủ không khác tôi nhiều lắm, bị đại ca ba quyền hai đá thì đá toàn bộ gục xuống. Chơi cái rắm, đại ca tôi đoán chừng là có thân thủ ngũ đoạn. Nhưng hắn không nói, tôi chỉ đoán thôi, biết hắn mới bao nhiêu tuổi không?
Tề Thiên tiến sát lại lỗ tai của Thượng Thiên Đồ vẻ thần bí.
- Bao nhiêu tuổi, nhìn qua còn rất trẻ, có lẽ là…
Thượng Thiên Đồ không chắc chắn.
- 19 tuổi, ha ha ha…
Tề Thiên tự đắc thiếu chút nữa cười lệch miệng. Còn Thượng Thiên Đồ cũng là miệng há to đến mức có thể nhét vào một cái bánh bao thịt, cũng sắp ngã xuống rồi, thầm nghĩ:
- Mẹ nó, thần nhân ngũ đoạn 19 tuổi, mình vừa rồi còn muốn cho hắn một đòn phủ đầu ra oai, lần này đúng là chẳng khác gì tự mình tìm cái chết.
Quá may, quá may, vừa rồi may mà không trêu chọc loại cao nhân thiếu niên này. Bằng không người ta sử dụng lực răng rắc một chút thì cánh tay của bố mày hỏng thật rồi. Thật sự có thể tham gia thế vận hội dành cho người tàn tật rồi, đáng sợ!
- Anh Tề có thể giúp tôi giới thiệu một chút không. Xin anh Diệp chỉ dạy cho mấy chiêu là được rồi. Phương diện lớn hơn tôi cũng không dám hy vọng xa vời cái gì.
Thượng Thiên Đồ nhỏ giọng nói.
- Ngồi xuống, chúng ta uống vài chén với anh Diệp trước đã từ từ nói chuyện-
Tề Thiên cười quỷ quái kêu hai người ngồi xuống. Sau khi kính Diệp Phàm mấy chén, liền có mấy tiểu thư xinh đẹp đi vào.
- Anh Diệp, mấy em gái này vừa mới đến, tuyệt đối là hàng sạch sẽ. Nghe nói có một cô gái còn đến từ đại học Thủy Châu của chúng ta
Thượng Thiên Đồ gượng cười ha ha ra hiệu bằng mắt cho một cô gái trong trắng nhất trong đó, đương nhiên tướng mạo cũng đẹp nhất, đặc biệt là đôi lông mày hình dáng như trăng khuyết
Cô gái đó thẹn thùng ngồi xuống cạnh Diệp Phàm, nhìn qua còn rất tinh khiết. Một đôi bồng đào mông long hình dạng kịch liệt lớn như trái bưởi, xem ra rất khẩn trương. Tay chân thon thả mịn màng trắng nõn, khuôn mặt nhẵn mịn như trứng ngỗng lại vô cùng xinh đẹp và gợi cảm. Người mặc một chiếc váy màu vàng hơi đỏ, mặc áo trắng có đường viền hoa nhẹ nhàng, tuy nhiên vẻ thanh khiết không biết có phải là giả không.
Diệp Phàm đối với loại chuyện này cũng nhìn rất thản nhiên, muốn thử xem cô gái đó, tiện tay chộp lấy bàn tay trắng như tuyết, cô gái đó theo phản xạ có điều kiện liền rụt tay về.
- Được! Nhìn dáng dấp nói không chừng thật sự là sinh viên đại học, ài! Đại học của Thủy Châu cũng rất nhiều, đa dạng đủ loại. Kỳ thực phần nhiều là trường Cao đẳng, bên ngoài gọi chung là sinh viên đại học thôi
Diệp Phàm thở dài, hỏi:
- Tên cô là gì?
- Mai Tử.
Cô gái đó cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ của mình.
- Đoán chừng là tên giả. Làm gì có ai tên là Mai Tử. Cũng khó trách, ở trong loại trường hợp này thì ai muốn báo tên thật.
Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ cũng hiểu rất rõ.
- Nghe nói cô là sinh viên đại học ở đây. Đại học gì tôi cũng không hỏi, đại học của Thủy Châu chúng ta cũng rất nhiều. Cô là lần đầu tiên đến sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng!
Mai Tử gật đầu.
- Tại sao lại tới chỗ này? Lẽ nào nhà cô không gửi tiền sinh hoạt sao?
Diệp Phàm có chút hiếu kỳ, cũng muốn tìm hiểu thêm một chút về những loại chuyện này.
- Trước kia có gửi một chút, nhưng cha tôi năm nay…cha tôi bị gãy chân. Trong nhà không có tiền, còn có em gái và em trai phải đi học, hiện tại đều đi vay rồi.
Chân của cha tôi cần có tiền để chữa trị, tôi muốn gửi cho nhà ít tiền, cho nên…cho nên mới tới.
Mai Tử nhỏ giọng nói, sợ hãi liếc nhìn Diệp Phàm, đột nhiên lại nói:
- Nhưng ông chủ, tôi chỉ là ca hát với các ông, rượu tôi không uống được, trước đó có nói với ông chủ phòng karaoke rồi.
- ài! Nói được sao, thật quá ngây thơ. Nói thì được tác dụng gì, đến lúc đó gặp mấy tên công tử cậy mạnh muốn cô qua đêm để hưởng mộng bá vương thì cũng xong đời.
Diệp Phàm âm thầm thở dài một tiếng.
- Cái tên Mai Tử cũng là giả sao?
Diệp Phàm cười cười nhìn chằm chằm vào cô gái.
- Đó là tên thật, không lừa ông. Tôi nghĩ chỉ cùng ca hát cũng không có gì! Cho nên cũng không đổi tên.
Mai Tử rất là dứt khoát nói.
- Được! Cô hát trước một bài nghe xem.
Diệp Phàm gật gật đầu cũng không muốn hỏi thêm gì nữa. Trên đời này loại gia đình khó khăn vẫn là rất nhiều, đồng cảm cũng không đồng cảm hết được.
- Anh Tề, anh nói, vậy anh phải làm sao mới có thể được anh Diệp chỉ dạy?
Thượng Thiên Đồ và Tề Thiên vừa uống vừa trò chuyện, tay đương nhiên cũng không ngừng nghỉ, tận lực chấm mút trên người cô gái hát cùng, uống cùng.
- Thật ra anh Diệp hiện tại là Phó bí thư của một thị trấn tên là Lâm Tuyền, đừng hỏi anh ấy tại sao, anh ấy thích làm cái này. Hiện tại đang làm đại kiến thiết giao thông, thị trấn đó rất nghèo, sửa đường có thể khiến bọn họ run chết.
Nhưng ở đó có một khu rừng già tên là Lang Tỏa Cốc, bên trong dã thú lớn như con bê đều có, gà núi thỏ hoang lại càng vô số, nếu không lúc nào đó dẫn lão đệ cậu cùng đi bắn vài phát súng, nhất định là rất kích thích.
Tề Thiên cười thần bí.
- Săn thú đương nhiên là rất thích, là sở thích lớn nhất của em. Nếu có thể có được súng trường thật thì càng tuyệt. Em nghĩ chuyện này đối với anh Tề không phải là chuyện khó khăn có phải không?
Thượng Thiên Đồ cười nói, suy nghĩ một lát cũng hiểu rõ được ý tứ ẩn giấu bên trong của Tề Thiên.
- Không thành vấn đề, đến lúc đó mang hai khẩu tới vẫn là có thể được, để lão đệ cậu đã nghiền, súng trường dạng mới nhất, tiện lợi, uy lực cũng không tệ.
Tề Thiên ha ha cười nói.
- Đúng!- Thượng Thiên Đồ bỗng nhiên lại nói:
- Anh Tề, nếu đi tới đó săn thú, vậy đường đi xấu quá, xe cũng không đi được.
Nếu không tôi lấy danh nghĩa công ty, quyên chút tiền thu thập sửa đường không phải càng tốt, chúng ta lái xe an toàn là quan trọng nhất. Đừng có dã thú thì không săn được lại bị ngã xuống chân núi thì không có lợi rồi.
- Đúng! Dù sao lão đệ có tiền mặt, làm chút chuyện tốt càng tốt. Không giống chúng tôi, mỗi tháng chị lĩnh một chút tiền trợ cấp, túi tiền khô quắt, chắc còn không đủ cho lão đệ cậu hút thuốc chơi.
Nhưng đường này lại tương đối dài, có ba bốn mươi km, hơi thu thập một chút, không có mười mấy vạn thì không làm được đâu.
Tề Thiên ngay cả số lượng cũng tính ra rõ ràng.
- Ba bốn mươi km, tôi nghĩ, một km ít nhất cũng phải ba bốn vạn, cứ tính như vậy, phải 100 vạn mới có thể vuốt một lượt.
Vậy thì quyên 100 vạn là được rồi. góp số chẵn không phải càng may mắn sao, ha ha.
Thượng Thiên Đồ không thèm nháy mắt một cái đã quăng ra một trăm vạn, thầm nghĩ, “ Chỉ cần có thể để bố mày đột phá được nhị đoạn Luyện Kính thì bố mày có bỏ ra hai trăm vạn cũng vui vẻ. Đến lúc đó con mẹ nó ở trước mặt con chuột Âm Gia Sơn đường hoàng đá gãy hơn hai đống gạch, cũng thật là uy phong.
Xem y còn dám cả ngày ở trước mặt mình biểu hiện cái khí công thối tha gì không, một cước đá vỡ hai miếng đá đỏ. Bố mày nếu đá phải đá vỡ hai phiến đá xanh, hơn một bậc mới được.