[Dịch] Quan Thuật
Chương 282 : Đọ sức hay không?
Ngày đăng: 20:24 15/09/19
Diệp Phàm quyết định trước hết hỏi đại ca Thiết Chiêm Hùng rồi mới quyết định.
Y là người đứng đầu Liệp Báo, chắc chắn là biết “ Nam Hải nhất thần thối.”
Có lẽ Hồ Trọng Chi là do bị người kia ra tay, lúc ấy chẳng phải kể là nó bị y vỗ vai hai cái sao? Tuy nói không nặng nội kình của cao thủ thất đoạn đã sớm rót vào kinh mạch của nó rồi truyền lên não bộ, là nguyên nhân tạo nên sự ngu đần của Hồ Trọng Chi.
Diệp Phàm cảm thấy trên người bỗng nhiên nặng trịch, cảm giác như hô hấp cũng khó khăn.
Nếu muốn trị lành bệnh cho Hồ Trọng Chi chắc chắn sẽ phải tìm người kia để hỏi phương pháp giải huyệt.
Điều này đâu phải dễ dàng, người ta đường đường là một trong tứ tú, có thể dễ dàng nói chuyện với mình sao, biết đâu lại chẳng bị cuốn vào một mớ bòng bong.
Diệp Phàm cân nhắc hơn thiệt, quyết định hỏi trước hỏi rồi hãy nói.
- Hồ tiên sinh, ta gọi điện thoại đã.
Diệp Phàm nói.
- Diệp tiên sinh, có phải cho chuyện gì phiền phức rồi không?
Hồ Thế Lâm Khả không ngu ngốc, vừa nghe bốn câu vè kia thì trong lòng cũng đã đoán có chuyện gì đó, lúc này chỉ muốn mắng cho thằng em trai gây chuyện một trận tơi bời, tuy nhiên vì có mặt Hồ lão thái thái mà không tiện phát tác.
- Cũng chưa rõ chuyện gì, chờ tôi gọi điện rồi hãy nói.
Diệp Phàm cũng không tỏ vẻ gì.
- Vậy phiền tiên sinh gọi đi.
Hồ Thế Lâm nói xong thì bảo mấy người ra khỏi phòng.
Diệp Phàm rút điện thoại ra gọi, hỏi ngay:
- Anh Thiết, chắc anh đã nghe qua bốn câu thơ.
Nam Hải nhất thần thối.
Mạc Bắc phi điêu ưng.
Tây Cương ba li miêu.
Đông Phương thăng thập địa.
Anh có thể nói cho em biết lai lịch những người này không.
- Ách! Cậu nghe được từ chỗ nào?
Thiết Chiêm Hùng ngạc nhiên vì đây là lời đồn đại nhưng cũng chỉ rất ít người trong giới quốc thuật mới biết được.
- Ha hả, mới vừa nghe một người bạn từ Địa Tranh Môn nó.
Diệp Phàm nói dối vì không muốn để cho Thiết Chiêm Hùng lại nhớ tới cao thủ Trần Khiếu Thiên.
Lần trước vì chuyện hội Hồng Á Đao Lưu của Nhật Bản mà đã để cho Thiết Chiêm Hùng biết được Trần Khiếu Thiên là một cao thủ tứ đoạn, trong lòng vẫn muốn đào góc tường Diệp Phàm nhưng bị hắn cự tuyệt.
Nếu Thiết Chiêm Hùng biết Trần Khiếu Thiên nguyên là một cao thủ thất đoạn sau vì bị thương mà rớt xuống lục đoạn chắc có liều mạng cũng phải đoạt được lão.
Vì thế Diệp Phàm mới không muốn nhắc lại Trần Khiếu Thiên.
Tốt nhất là để cho Thiết Chiêm Hùng quên lão đi, tuy nhiên chuyện này thì không có khả năng.
Sau này chuyện giảm hình phạt của lão Trần chắc còn phải phiền đến Thiết Chiêm Hùng rồi.
- Địa Tranh Môn, người nào, bản lĩnh ra sao?.
Thiết Chiêm Hùng tò mò, y bây giờ chỉ chực phát hiện ra cao thủ quốc thuật nào là nghĩ tới bắt vào Liệp Báo.
Điều này thực ra cũng khó trách y, chỉ bởi vì nhân tài quốc thuật hiện giờ quá hiếm hoi.
- Nhị đoạn, đã gần bốn mươi tuổi rồi.
Diệp Phàm lại tiếp tục nói dối.
- Ách! Mới nhị đoạn mà đã bốn mươi rồi à, bỏ đi.
Thiết Chiêm Hùng thoáng cái mềm nhũn, nói vẻ mất hứng.
Đã bốn mươi tuổi mà mới đạt đến nhị đoạn thì còn làm cái rắm gì nữa, không hề có chút tiền đồ phát triển.
- Anh Thiết, anh còn chưa nói về bốn người kia?
Diệp Phàm quay lại chủ đề.
- A! Bốn câu thơ đó là chỉ bốn cao thủ trẻ tuổi quốc thuật của Hoa Hạ, tuổi đều chừng 30.
- Nam Hải nhất thần thối là chỉ Thần thối Câu Trần Âm Dật, thường khoe là con cháu của Câu Trần Đại Đế, người giống như Hắc Toàn Phong Lý Dật vì thế mới đổi tên là Câu Trần Âm Dật. Y sống ở trên một ngọn núi ở đảo Lục Bàn tại biển Nam Hải, độ cao cách 900 mét so với mặt nước biển, trên đảo có khoảng 50 vạn nhân khẩu, họ Câu chiếm đến sáu phần.
Lịch sử của gia tộc này có đến hơn mấy ngàn năm trước.
Người này vô cùng dũng mãnh , có thân thủ thất đoạn khai nguyên, nội kình cực kỳ thâm hậu, công phu về chân cực kỳ lợi hại, một cước có thể đá gãy cây to.
Y nếu tức giận đá chết mấy người nhẹ nhàng như bữa ăn sáng, cậu ngàn vạn lần đừng chọc vào, ngay cả tôi thấy y cũng phải đi vòng .
- Mạc Bắc phi điêu ưng, là chỉ Điêu Kiêu Hoành Bạch Kiền, người này thích nhất là đi trên nước nên mới đổi tên là vậy.
Y ở trên hồ Hãn Hải Lam tại vùng Mạc Bắc Hoa Hạ.
Thân thủ cũng là thất đoạn Khai Nguyên, dùng khinh công bay lượn như một con chim ưng trên vùng hồ Hãn Hải Lam.
Thủ hạ dưới tay đều là người Đột Quyết, hung hãn cường tráng như sói phương bắc, khi cần giết người sẽ không nương tay, lấy nghề buôn lậu qua biên giới để kiếm sống.
Ngay cả quốc gia muốn bắt bọn chúng cũng khó khăn.
- Tây Cương ba li miêu, là chỉ Phượng Tứ cô nương của gia tộc Phượng thị bên sông Y Lê nằm trong dãy núi Thiên Sơn.
Cô ta 28 tuổi, dung nhan nghe nói đẹp như tuyết liên trên Thiên Sơn, tuyệt thế như tiên nữ trên trời. Tuy nhiên cô ta luôn đeo mạng che mặt màu trắng nên không thấy rõ được hình dạng.
Cô ta là cao thủ Khai Nguyên thất đoạn, thân thể nhẹ như chim yến nên được gọi là Hoàng li. Cậu đừng nghe nói cô ta là cô nương thì nhân từ, cô ta rất tàn ác, giết người tuyệt đối sẽ không nương tay .
- Đông Phương thăng thổ địa là chỉ Đỗ Tử Nguyệt tiên sinh thuộc về gia tộc xưa Đỗ thị ở thành phố Thượng Hải phía đông Hoa Hạ, được xưng thổ địa ông.
Y là cao thủ thất đoạn Khai Nguyên, nghe nói lão tổ tông chính là lão Đại Đỗ Nguyệt Sinh của của Thanh Bang lừng danh Thượng Hải Thượng Hải. Tuy nhiên nghe nói Đỗ Nguyệt Sinh tiên sinh sau giải phóng thì trốn tới Hồng Kông, còn lại chắc cũng chỉ là một chi họ mà thôi, chẳng qua lấy tên của y để dọa người.
Dĩ nhiên bây giờ là xã hội mới rồi, quốc gia ra sức trấn áp các Hắc bang, bọn họ cũng đã thay đổi lấy kinh doanh làm chủ, chỉ có bản chất là vẫn giữ mô hình thu nhỏ của bang hội.
Người này tướng mạo nho nhã, tuy trẻ tuổi nhưng lòng dạ độc ác, trên người chắc đeo không ít nhân mạng. Kỳ lạ là y tuy nói là khá âm độc nhưng cũng giống như lão tổ tông Đỗ Nguyệt Sinh, có lòng yêu nước, giảo hoạt, gian trá, nhưng lại rất nói nghĩa khí.
Y giao thiệp với giới giải trí, văn hóa, giáo dục, tài chính, tin tức, lại vừa kiêm trung gian cho hồng đạo, hắc đạo, giới kinh doanh, chín trị, có thể nói là nửa chính nửa tà, tại bến Thượng Hải có đại danh đỉnh đỉnh, tuy nói còn kém Đỗ Nguyệt Sinh ngày xưa nhưng cũng có phong phạm cái thế, được coi là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là một đại nhân vật không thể khinh thường.
Thiết Chiêm Hùng nói hết nội tình của Hoa Hạ tứ tú một lần, Liệp Báo đúng là lợi hại, chắc là có tài liệu về nhiều nhân vật nổi tiếng của Hoa Hạ.
Diệp Phàm cảm thấy binh đoàn Liệp Báo ở vịnh Lam Nguyệt có điểm giống như bộ phận thống lĩnh quân đội thời Quốc Dân đảng.
.
Thật ra thì hắn xem vậy cũng có chút đạo lý, Liệp Báo thật sự là một tổ chức hùng mạnh, thậm chí quyền lực còn lớn hơn tưởng tượng của Diệp Phàm, chẳng những về phươn diện an toàn quốc gia mà ngay cả những việc đại sự khác cũng có bóng dáng của nó.
- Anh Thiết, Nam Hải thần cước đánh với anh thì sao?
Diệp Phàm cũng hơi thấp thỏm, tuy nói bản lĩnh của đã đạt đến thất đoạn Khai Nguyên nhưng đó không phải là do tu luyện mà thành, chỉ dựa vào dược vật để cưỡng ép, gần giống như sách lậu.
Nghiêm khắc mà nói chỉ mới là thất đoạn hạ đẳng Đại vũ sư, so với Câu Trần Âm Dật thì thực lực vẫn còn chỗ chênh lệch .
- Đùa sao, cậu bảo anh đi tìm chết à. Anh mới là lục đoạn Khai Nguyên, chênh lệch với thất đoạn một trời một vực.
Người ta chỉ cần ra bảy, tám đòn thì xong đời rồi. Hơn nữa Câu Trần Âm Dật có công phu hạ bàn cực cao, cao thủ thất đoạn bình thường còn chưa chịu nổi huống gì là anh.
Thiết Chiêm Hùng tức giận mắng, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì nên hỏi:
- Quái lạ, tiểu tử ngươi làm sao cứ một mực hỏi tới Câu Trần Âm Dật, có phải có chuyện gì liên quan đến y?
- Không có, em đâu biết y thì nói gì đến liên quan, người ta là một cây đại thụ sao để mắt đến dạng tôm tép như em, ha ha.
Diệp Phàm cười khổ, trong lòng cũng hơi loạn, xem ra để giải quyết hoàn toàn chuyện của Hồ gia chắc là khó khăn rồi.
- Ừ! Nói cũng phải. Đừng bảo là tiểu tử ngươi cho dù là tổ A của Hoa Hạ vẫn muốn đặc biệt chiêu mộ anh hùng trẻ tuổi này nhưng không thành công.
Ai! Quốc gia tuy lớn nhưng cũng có nhiều chuyện bất đắc dĩ, nhiều chuyện lại liên quan với nhau, nếu liên lụy đến ảnh hưởng lại càng kinh người.
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
- Làm sao vậy, quốc gia là lớn nhất rồi, chẳng lẽ còn có người có thể đối kháng với quốc gia sao?
Diệp Phàm giật mình, tròn mắt không tin.
- Ai! Lão đệ, nước ở đây sâu không biết đâu mà lần. Cơ quan quốc gia là lớn mạnh, nhưng người ta lại không phạm pháp, nếu thật muốn đối phó bọn họ đương nhiên là có cách, cứ phái ra binh lực một sư đoàn vây bắt liên tục thì cũng đủ để làm bọn họ mệt chết.
Tuy nhiên cậu thử nghĩ xem, những người này nếu không chết lọt ra ngoài thì loạn rồi, nếu bức ra nước ngoài thì chẳng phải dâng tặng cao thủ cho nước ngoài sao?
Vì thế có một số chuyện mà quốc gia ném chuột sợ vỡ bình, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không quá là được.
Tuy nói tứ tú thỉnh thoảng làm ra vài chuyện khác người nhưng bọn họ cũng tự giải quyết nội bộ, hơn nữa cũng không phải là chuyện gì thương thiên bại lý, kỳ lạ là bọn họ rất yêu nước.
Chuyện tổn hại đến Hoa Hạ sẽ không làm, vì thế vài chuyện mờ ám của bọn họ cũng không làm tổn hại đến lợi ích quốc gia. Mặt khác mà nói thì bọn họ là lấy đen chế đan, cũng có tác dụng tăng tiến nhất định.
Chuyện này chẳng những chỉ riêng Hoa Hạ mới có mà nước ngoài cũng thế, nhà nào chẳng có khó khăn riêng.
Ngay như chuyện của cậu đi, có thực lực ngũ đoạn Khai Nguyên, so với anh còn thấp hơn, nhưng còn trâu bò hơn cả anh, nói không đầu quân là không đầu quân.
Anh cũng đâu có cách gì chứ. Người dân có quyền lựa chọn công tác, chúng ta cũng không nên dùng sức mạnh ép buộc, nếu cứ cưỡng ép mà cậu làm ra chuyện gì ngu ngốc thì tiếc hận rồi.
Bây giờ đi ra nước ngoài cũng dễ dàng, nếu vậy thì quốc gia cũng chỉ có cách trơ mắt ra mà nhìn chứ làm được gì?
Thiết Chiêm Hùng ra vẻ bất lực, nói ngay đến chuyện đầu quân của Diệp Phàm.
- Dừng lại! Dừng lại, coi như em sợ anh rồi, nói chuyện khác đi, em sắp ù tai rồi đấy.
Ha hả, em vẫn yêu cuộc sống hiện tại lắm, tuy nói có nhiều chuyện không như ý nhưng vẫn còn yên tĩnh.
Người ta nói, đời người quý nhất là bình yên, em chỉ mong mỗi ngày đều được như vậy. Ha ha ha, có thể vì dân làm ra một vài chuyện tốt cũng là hạnh phúc rồi.
. Diệp Phàm cười một trận rồi cúp điện thoại.
Thiết Chiêm Hùng giáng mạnh một quyền xuống bàn, cười mắng:
- Tiểu tử, muốn chạy trốn khỏi lão Thiết này đâu dễ như vậy, cứ chờ đi, ha ha ha.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Diệp Phàm cũng không thể bình tĩnh, “ Nam Hải nhất thần thối” quyền thế quá mạnh, ngay cả như đoàn trưởng Thiết một tay che trời như vậy cũng hơi sợ hãi, nếu muốn chữa lành bệnh cho Hồ Trọng Chi chắc chắn sẽ có xung đột với Thần thối Câu Trần Âm Dật rồi.
Nếu làm thì với bản tính của Câu Trần Âm Dật chắc chắn sẽ trực tiếp đem Hồ Trọng Chi và Hồ Thế Hùng xuống âm phủ. .
Chỉ cần một chuyện nhỏ đã khiến y có thể làm một đứa trử như Hồ Trọng Chi biến thành si ngốc, điều này nói rõ y cũng không phải loại lương thiện gì.
Lợi hại nhất là y cũng không tìm chính Hồ Thế Hùng để ra tay, chuyện ngày đó chắc là cô bé có quan hệ mật thiết tới y bị thương nhẹ nên hắn ăn miếng trả miếng lên người một đứa bé như Hồ Trọng Chi. Từ chuyện này cho thấy y là người có thù tất báo. Đối với loại người này nếu có thể tránh kết thù thì tránh, nếu kết thù với y thì chỉ có một cục diện không chết không dừng.
Bản thân Diệp Phàm cũng không có nhiều sợ hãi, điều lo lắng chính là người nhà của mình, dù sao hắn cũng còn cha mẹ anh em.
Tuy nói hồ sơ của mình tại Liệp Báo đã được bảo mật, hồ sơ gốc chắc đã được tiêu hủy, tuy nhiên người như Thần thối xác định có rất nhiều thủ hạ nghe nói gia tộc họ Câu tại đảo Lục Bàn chiếm đến sáu phần, nhân khẩu cũng có đến 50 vạn, gần bằng một huyện nhỏ.
Điều này chứng tỏ gia tộc Câu trần ở đảo Lục Bàn quyền thế cường hãn dọa được người, giống như ba họ lớn ở thôn đập Thiên Thủy .
Hồi trước chỉ riêng Lý gia đã khiến Diệp Phàm bể đầu sứt trán thì đừng nói tới thế gia mười mấy vạn như Câu Trần gia tộc.
Diệp Phàm suy nghĩ cân nhắc giữa việc vực dậy nhà máy giấy và xung đột với gia tộc Câu Trần, hồi lâu mơ hồ đã có khuynh hướng rút lui.
Hắn cũng không phải lo sợ cho bản thân, chủ yếu là lo cho an nguy của người nhà.
Là một thành viên của Hoa Hạ tứ tú, Câu Trần Âm Dật chỉ cần có tâm điều tra Diệp Phàm chắc chắc sẽ làm được, hơn nữa cả nhà của hắn cũng không thể giấu được.
Mấy người trong nhà hắn đều là người bình thường, cho dù anh hay em hắn có luyện qua mấy chiêu thì cũng là đẳng cấp thấp không thể đủ để bảo vệ bản thân.
Thân thủ như vậy tại gia tộc Câu Trần ở đảo Lục Bàn xác định có rất nhiều, so sánh thực lực giữa hai bên thì thực lực bên mình quá cách xa.
Nghĩ đến hết thảy, Diệp Phàm quyết định không bị cuốn vào vũng nước đục này, chuẩn bị lúc có thời gian dùng kim châm khơi thông cho Hồ Trọng Chi một lần nữa coi như đã không làm thất vọng Hồ gia rồi.
Bản thân không thu của y chút lễ vật nào coi như không thẹn với lương tâm, chỉ là thấy có chút ấm ức mà thôi.
Đã biết rõ không địch lại được còn muốn đi gây chuyện thì đúng là không sáng suốt, Diệp Phàm quyết không thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Đang lúc Diệp Phàm suy nghĩ cân nhắc thì chủ tịch Hồ đang nghe báo cáo:
- Chủ tịch Hồ, sau khi điều tra đã bước đầu hiểu rõ, căn cứ vào tài liệu và đĩa CD-ROM do Diệp tiên sinh cung cấp cùng với tin tức do người quen cũ của chúng ta ở huyện Ngư Dương thì có thể thấy nhà máy giấy Lâm Tuyền là một cục diện rối rắm, vốn tư bản của nó khoảng mấy trăm vạn, nhưng thực tế chỉ là xác nhà máy không.