[Dịch] Quan Thuật
Chương 2905 : Cái lão hổ đến rồi.
Ngày đăng: 20:32 15/09/19
Diệp Phàm có chút tò mò kéo màn cửa sổ ra, vừa nhìn hắn ta bỗng ngẩn người.
- Bí thư Diệp, anh nói có phải tà môn không, Cái lão hổ hôm nay sao lại có nhã hứng đến công ty chúng ta đi dạo vậy?
Khổng Ý Hùng nói.
- Ha ha, tập đoàn Hoành Không chúng ta cũng nằm trên địa phận của thành phố Hạng Nam mà. Bí thư Cái của chúng ta qua đây để tuần tra địa bàn của mình đấy!
Diệp Phàm cười.
Trong lòng hắn ta có chút buồn bực, hiểu là Cái lão hổ có lẽ đã biết chuyện mình điều xuống nên đã đặc biệt qua đây để diễu võ dương oai một chút đây mà.
Diệp Phàm bước xuống.
- Hoan nghênh Bí thư Cái đến thị sát công ty chúng tôi.
Diệp Phàm cười rồi đưa tay ra bắt.
- Thị sát thì không dám, tôi qua đây đi dạo chút thôi. Hoành Không dù sao cũng là ở trên địa bàn Hạng Nam, đúng vậy không?
Không ngờ rằng Cái lão hổ giống như đã thay tính đổi nết vậy, anh ta bắt tay Diệp Phàm, khuôn mặt như Bồ tát, cười ha hả.
Mà ở sân cỏ cách đó không xa, một số nhân viên của công ty vừa nhìn đã suýt chút nữa nuốt đầu lưỡi, hai đồng chí từng bóp cổ nhau này không ngờ giờ lại thân mật đến thế, đang diễn bài gì vậy?
Không lâu sau đó, cửa sổ của tất cả các phòng trong công ty được kéo rèm ra, vài trăm đôi mắt đang quan sát hành trình thân mật của chủ tịch Diệp và Cái lão hổ.
Với vai trò là “ địa chủ”, Hoành Không các anh đã góp một viên gạch cho thành phố Hạng Nam đấy. Vì thế chúng tôi cần phải cảm ơn các anh.
Cái lão hổ cười đến nhộn nhạo.
- Đó cũng là điều nên làm, không hiểu là bí thư Cái đã chuẩn bị thế nào để quan tâm đến tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Gần đây công ty chúng tôi có chút đình trệ, hay là bí thư Cái nảy sinh lòng thương hại đến rót cho công ty chúng tôi trăm triệu vậy?
Diệp Phàm cười, trong lòng giật mình.
Cái lão hổ đã biết mình sắp tới Hoành Không rồi, không chừng trước khi rời khỏi chức vụ hiện tại thật sự sẽ mang một khoản tiền đến đầu tư vào tập đoàn Hoành Không cũng nên.
Dù sao, đối với Cái Thiệu Trung mà nói thì Hoành Không mới là nhà mẹ đẻ của anh ta từ nay về sau. Mà có thể trước khi rời khỏi Hạng Nam, xách một món tiền khổng lồ tới thì người của Hoành Không cũng có thể nhìn thấy. Ân oán cá nhân là thuộc về cá nhân. Công ty là chuyện quan trọng.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh nói đúng rồi đấy. Hôm nay tôi qua đây là muốn xem anh cần sự ủng hộ gì. Thành phố những năm trở lại đây hỗ trợ các anh không đủ. Với vai trò là người đứng đầu thành phố Hạng Nam, trong lòng tôi cũng xấu hổ lắm.
Cái Thiệu Trung cười nói.
- Những thứ cần thiết thì nhiều lắm, hiện tại cái chúng tôi thiếu nhất vẫn là tiền. Mà mấy dự án góp vốn đang trong giai đoạn đàm phán, muốn đàm phán xong ngay tức khắc cũng tương đối khó.
Hạng Nam cũng là thành phố lớn của tỉnh Thiên Vân, thu nhập tài chính xếp hàng đầu của tỉnh. Nếu như trực tiếp hỏi các anh chìa tay giúp đỡ thì cũng khó coi quá.
Như vậy đi, chúng tôi vừa thành lập một công ty xây dựng. Bên Hạng Nam muốn xây dựng gì có thể giao cho công ty mới của chúng tôi chút việc được không?
Diệp Phàm nói.
- Dự án thì thật ra là có, gần đây dự án “ Đại lộ tinh Huy” đã được tỉnh thông qua.
Tổng vốn đầu tư ước tính là 600 triệu, xây dựng quảng trường và một số kiến trúc tiêu chuẩn.Nhưng dự án lớn như thế này có thể sẽ phải đấu thầu.
Chỉ là công ty xây dựng Hoành Không mới được thành lập, kinh nghiệm chưa nhiều, nếu không thì thành phố có thể suy nghĩ để cho các anh một số dự án.
Cái lão hổ cười nói.
- Ha ha, bí thư Cái có thể không biết chứ, công ty xây dựng của tập đoàn Hoành Không chúng tôi không phải là vừa mới thành lập. Trước đây nó không được gọi là công ty xây dựng Hoành Không mà là công ty xây dựng Thiên Mã, Bí thư Cái đã nghe tên công ty này bao giờ chưa vậy?
Diệp Phàm nói.
- Công ty xây dựng Thiên Mã hình như là công ty xây dựng của tỉnh thành. Cái này tôi đã nghe qua rồi, nhưng công ty xây dựng Thiên mã sao lại biến thành công ty xây dựng Hoành Không các anh được?
Cái lão hổ sửng sốt hỏi. Thật ra anh ta sớm đã hiểu rồi.
Chẳng qua là tập đoàn Hoành Không mượn nhãn hiệu “công ty xây dựng Thiên Mã” của người ta thôi. Như vậy thì Hoành Không có thể dùng tên này rồi. Mà cấp bậc đã được nâng lên trong nháy mắt.
- Hai bên hợp tác, nhưng quyền khống chế cổ phần nằm trong tay Hoành Không chúng tôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Hiểu rồi, quả là ý tưởng hay. Nhưng tư chất của công ty xây dựng Thiên Mã là cấp mấy? Nếu như cấp bậc quá thấp thì cũng sẽ không có tư cách tham dự đấu thầu đâu.
Cái lão hổ hỏi một cách tỉ mỉ.
- Hiện tại là cấp ba, nhưng lập tức sẽ được thăng lên cấp hai. Hơn nữa họ sớm đã tiếp nhận các công việc của một công ty cấp hai rồi.
Ví dụ như dự án xây dựng khu công viên Hưng Hào của tỉnh thành, họ đã làm 80%. Mà tòa nhà cao nhất ở khu hoa viên Hưng Hào lên đến tầng 20.
Họ hoàn toàn có năng lực để làm dự án “ Đại lộ Tinh Huy” này. Chỉ là khi bọn họ nhận thầu là mượn danh nghĩa của công ty khác.
Tư chất không đủ mà, chỉ có thể coi là nhận thầu cấp hai thôi, đã đem về cho công ty nhận thầu cấp một không ít tiền.
Nhưng sau khi chúng tôi đầu tư, xây dựng Thiên Mã từ nay về sau là công ty con trực thuộc tập đoàn Hoành Không chúng tôi rồi.
Mục tiêu của chúng tôi không phải là cấp hai mà là cấp một, thậm chí là công ty xây dựng cấp đặc biệt. Chúng tôi không chỉ hướng tầm mắt đến các phòng ốc mà sau này còn muốn đầu tư vào các dự án sơn động cầu đường, …
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì các anh phải nắm bắt lấy cơ hội, Đại lộ Tinh Huy khoảng nửa tháng nữa sẽ đấu thầu.
Mà cấp bậc đủ điều kiện tham gia đấu thầu thấp nhất là cấp hai. Các anh mặc dù vừa mới lấy được nhãn hiệu Thiên Mã, song danh tiếng vẫn không vang dội như các công ty khác.
Hiện tại đã có các công ty cấp một thậm chí là đặc cấp đến đăng ký rồi. Muốn nắm một phần dự án của Đại lộ Tinh Huy e là có chút khó khăn.
Cái lão hổ bắt đầu kể.
- Ha ha, tin là có sự ủng hộ của Bí thư Cái thì mọi việc sẽ được thuận lợi, đúng vậy không? Quan trọng là bí thư Cái có ủng hộ chúng tôi hay không thôi.
- Ha ha ha…
Cái lão hổ chỉ cười vài tiếng chứ chưa trả lời, đương nhiên anh ta muốn đợi Diệp Phàm cầu tới cửa.
- Anh xem, hai bọn họ nói chuyện sôi nổi như thế có phải là đã hòa giải rồi không?
Một vị đồng chí cười nói.
- Hòa giải, đây không phải là chơi trò trẻ con, không thể dễ dàng hòa giải được như vậy đâu.
Một đồng chí khác cười lạnh nói.
- Cũng đúng, bị bóp cổ đối với Cái lão hổ mà nói là một việc quá mất mặt. Có thể là anh ta cười cười nói nói đấy, chưa biết chừng trong lòng đang ngầm giữ dao đấy.
Đồng chí đầu tiên nói.
- Không giấu dao mới lạ đấy, nhưng mà hôm nay Cái lão hổ diễn quả thật rất nhập vai, thực sự khiến người ta nhìn không ra. Anh ta bị chủ tịch Diệp bóp cổ như vậy, không ngờ bây giờ lại dám vác mặt đến tổng bộ của công ty. Thật sự kỳ lạ.
Đồng chí thứ hai nói.
- Trên đời này việc kỳ lạ thì có quá nhiều, tuy nói hai người họ nói chuyện rất sôi nổi, nhưng tôi tin là đây chỉ là biểu hiện bên ngoài. Không chừng hai người họ đang chơi trò ngôn ngữ cũng nên. Dùng cái miệng để phân cao thấp thì sao nhỉ?
Đồng chí trước đó nói.
- Ôi, chứ không phải là lại xảy ra chuyện gì sao. Trước đây đã có vụ cắt điện đó thôi….Bây giờ không biết sẽ đến chuyện gì nữa chứ. Chủ tịch Diệp vất vả lắm mới có thể lấy được một đơn hàng lớn như thế, nghe nói còn bị bên cơ giới Trung Quốc tố cáo. Bản thân không có bản lĩnh lại còn mắc chứng “đau mắt đỏ”, là cái đạo lý gì thế chứ?
Đồng chí sau mắng.
- Nhưng tôi thấy chủ tịch Diệp đã có cách rồi, anh xem tổ điều tra không phải cũng chán nản mà về đó sao. Hơn nữa, mấy ngày nay chúng ta cũng không có việc gì. Điều này nói lên điều gì, chính là Tập đoàn cơ giới Trung Quốc cũng không có cách nào. Con mẹ nó chứ, trước kia bị họ ức hiếp. Bây giờ cũng nên đến lượt chúng ta hãnh diện một chút.
Đồng chí đầu nói.
- Đó là điều đương nhiên rồi, tất cả đều là Chủ tịch Diệp mang đến cho chúng ta. Chủ tịch Diệp là một nhân tài, không chừng chủ tịch Diệp sẽ lại vực dậy được Hoành Không, đến lúc đó, con mẹ nó, tôi phải đến tổng bộ Tập đoàn cơ giới Trung Quốc “nôn” mới được.
Đồng chí sau nói, có vẻ rất hưng phấn.
Diệp Phàm còn không biết là trong công ty có rất nhiều đồng sau lưng đặt biệt danh cho anh ta là “ Diệp Đại”.
Cái lão hổ vẻ mặt nhộn nhạo tiến vào trong xe, Diệp Phàm cũng khách khí mở cửa xe cho anh ta.
Mà người trong công ty tuy nói là đều muốn biết hai người Diệp đại và Cái đại đang nói chuyện gì nhưng cũng không có ai dám hỏi.
Đương nhiên, chủ đề nóng của tổng bộ công ty lúc này là đang được bàn tán xôn xao.
Hai đồng chí cùng nhau nói:
- Thế nào, nhìn thấy hai vị lão đại chưa?
Về tới văn phòng, khuôn mặt tươi cười của Diệp Phàm đã nhanh chóng biến mất.
Anh ta gọi điện thoại cho Lam Tồn Quân hỏi:
- Dự án “Đại lộ Tinh Huy” của các cậu, tỉnh đã phê duyệt chưa?
- Nghe nói là được phê duyệt rồi, nhưng vẫn chưa nhận được thông báo chính thức và công văn phê chuẩn. Tuy nhiên cũng chắc đến tám chín phần rồi.
Công ty xây dựng Thiên Mã của chủ tịch Diệp anh phải tranh thủ nắm bắt lấy. Nếu không tới lúc đó các anh không đủ tiêu chuẩn tham dự đấu thầu thì tôi muốn giúp cũng không thể giúp nổi.
Nhiều nhất cũng chỉ là một chút việc thừa cho các anh thôi.
Lam Tồn Quân nói.
- Cái này chúng tôi biết rõ. Nhưng quả thật trình tự xin thăng cấp cho công ty xây dựng cũng rất phức tạp.
Họ chắc vẫn phải cử người xuống điều tra, chứng minh, đánh giá, …
Nghe Cái lão hổ nói “Đại lộ Tinh Huy” trong nửa tháng nữa phải khởi động đấu thầu rồi?
Tôi sợ là không kịp. Hiệu quả làm việc của một số đơn vị chúng tôi đừng nói là nửa tháng chứ đến ba tháng mà có thể phê duyệt cũng đã là không tồi rồi.
Nhưng nếu như tìm được “cao nhân” tương trợ, vậy thì nhanh nhất cũng phải mất một tháng mới có thể làm được.
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì ý của chủ tịch Diệp là?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Kéo dài, kéo dài tới lúc chúng công ty chúng tôi được thăng lên cấp hai rồi bắt đầu, dù sao việc này cũng không vội, đúng vậy không?
Diệp Phàm nói.
- Cái này thì khó rồi, Cái lão hổ đang là chủ quản thành phố Hạng Nam. Công trình lớn bảy tám trăm triệu này là việc thành phố Hạng Nam đã trì hoãn vài năm.
Một khi cấp trên phê duyệt xuống, tôi làm sao mà cản được. Hơn nữa, dự án này là công trình “sĩ diện” mà Cái lão hổ muốn làm, đó là công trình chiến tích.
Công văn phê duyệt tới thì anh ta chắc chắn sẽ thúc giục Ủy ban nhân dân thành phố khởi động công trình. Đến lúc đó lên hội nghị thường vụ, tôi cũng hết cách.
Hơn nữa, cho dù là công văn phê duyệt chưa tới thì anh ta đã triệu tập hội nghị thường vụ mấy lần rồi. Luôn thúc giục chúng tôi khởi động trước dự án này.
Nhưng luôn bị tôi gây sức ép, Cái lão hổ gần đây tỏ ra rất tức giận với tôi.
Trong hội nghị, anh ta thường xuyên nói bóng nói gió một số đồng chí thế này thế nọ, thực ra “một số đồng chí” chính là tôi.
Nhưng tôi giả câm giả điếc không để ý đến anh ra. Mỗi lần anh ta ép tôi, tôi đều nói là thời cơ chưa chín muồi và cũng chưa được nhận được khoản tiền nào.
Vậy là anh ta cũng hết cách. Nhưng nếu một khi công văn phê chuẩn xuống thì lại là chuyện khác. Nếu tôi lại gây sức ép tiếp thì chẳng phải là cố tình cản trở sao?
Cãi nhau với anh ta tôi cũng không sợ, cái tôi lo lắng là không thắng nổi anh ta. Thực lực bên này của tôi vì “Đông Phương bất bại” đã thất bại nên mới tăng cường một chút.
Nhưng mà vĩnh viễn không thể đạt đến bước chống đỡ lại được với Cái lão hổ.
Lam Tồn Quân nói thật.