[Dịch] Quan Thuật
Chương 2957 : Người con gái tức giận.
Ngày đăng: 20:32 15/09/19
Tuy nhiên, vốn chỉ có mấy ủy viên thường vụ thôi, hiện tại tăng thêm hai đồng chí, thành ra có 11 ủy viên thường vụ.
Tăng thêm hai đồng chí trợ lý Chủ tịch là Hậu Bân và Dương Quý Phương. Một trong hai đồng chí này thì đồng chí Dương Qúy Phương là do doanh nghiệp nhà nước đề bạt. Mà Hậu Bân cũng là do văn phòng Tỉnh ủy trực tiếp cử sang bên này.
Về việc đồng chí Trần Nguyên Kiều tiếp nhận công việc của Chu Đống cũng là do chủ nhiệm cấp bộ công nghiệp tỉnh, ông Kim đề bạt sang bên này đấy.
Lần này tăng thêm hai ủy viên thường vụ rồi, lão Cái còn chưa đến vị trí cao đã có 10 ủy viên thường vụ rồi.
Còn làm theo đồng chí Phó giám đốc sở, đồng chí Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy Tào Khải Hùng sẽ điều chỉnh nhân lực của Cục trưởng cục tài nguyên, cấp bậc không thay đổi, chỉ có điều chuyển ngang vị trí. Nhưng quyền lực tăng thêm không đáng kể.
Mà đồng chí Khổng Ý Hùng do Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng đề bạt làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng, thay đồng chí Tào Khải Hùng. Coi như là một bước tiến lớn.
Vừa là thiên tử vừa là thần, Diệp Phàm làm công tác chủ trì tập đoàn Hoành Không, chắc chắn cũng là tay phải đắc lực của chánh văn phòng mới được.
Bổ nhiệm đồng chí Khương Quân làm chủ nhiệm khu công nghiệp tập đoàn Hoành Không kiêm cấp dưới Tổng giám đốc công trình xây dựng Thiên Mã, được đãi ngộ như chức phó giám đốc.
Nhưng còn có một chút điều chỉnh bộ máy cấp cục trưởng.
Điều chỉnh nhân sự lần này lại có thay đổi lớn.
- Biến động lớn ở tập đoàn Hoành Không, thật là kỳ lạ.
Tăng Vân Nhàn uống trà, liếc nhìn lão Cái đứng đối diện một cái.
- Không có gì kỳ lạ cả, loạn thế tạo anh hùng. Bộ máy tập đoàn Hoành Không sớm hay muộn cũng sẽ biến đổi.
Lão Cái hừ lạnh một tiếng, trên mặt rõ ràng không hài lòng.
Nghĩ thầm trong lòng nhìn Tăng Vân Nhàn và Trịnh Nhất Thiên, lão Cái tức giận với sự thay đổi bộ máy Hoành Không này. Điều này không phải là tự đi tìm phiền phức hay sao?
- Đáng tiếc là Diệp Phàm chưa được điều chỉnh, còn để hắn làm thư ký đảng ủy. Con mẹ nó thật là xui. Bằng không, bà giàtổng cũng có thể điều chỉnh được hắn. Bộ dạng như vậy khiến hắn trở thành nhà độc tài, cũng quá sáng chói rồi.
Trịnh Nhất Thiên hừ nói:
- Nhanh lên.
Lão Cái ra lệnh hai tiếng, Tăng Vân Nhàn và Trịnh Nhất Thiên đều im lặng, ngơ ngác nhìn lão Cái.
- Rõ chưa, trước tiên điều chỉnh một chút, về sau mới có thể chuyển theo hướng Kim Tự Tháp được. Mà chức quan trọng trong tập đoàn Hoành Không là thư ký đảng ủy. Diệp Phàm không thể thăng chức được, vì hắn không đủ tư cách.
Lão Cái nói đến đây đột nhiên tràn đầy năng lượng.
Khiến hai người cả Tăng Vân Nhàn càng mơ hồ. Trong lòng nói người ta không đủ tư cách chẳng lẽ anh ta đủ chắc? Nói nhảm rồi!
- Có phải cảm thấy tôi có một chút tự đại không?
Lão Cái đột nhiên cười nhạt một tiếng.
- Không …không có, chúng tôi tin tưởng năng lực phán đoán và con mắt của bí thư Cái. Diệp Phàm không đủ tư cách, chức bí thư đảng ủy này do bí thư chúng tôi ngồi bàn mới có đủ tư cách đúng không?
Tăng Vân Nhàn nói vuốt theo, điều khiến Tăng Vân Nhàn mở rộng tầm mắt chính là tài chém gió của hắn đúng là điểm yếu rồi.
- Haha ha, tôi bảo Tăng Vân Nhàn này, anh sẽ nhanh chóng trở thành Gia Cát Thần thôi, có điều, dường như là rất thỏa mãn.
Tăng Vân Nhàn lẩm bẩm trong lòng, bản lĩnh của anh đây sao?
Ngay cả lời nói nịnh bợ cũng không nghe rõ, điều này, không thể thế được.
- Chu Đống thất vọng chào cảm ơn, tuy nhiên, tôi có chút không hiểu lắm ba đồng chí vừa mới tiến cử. Không hiểu được bọn họ là người như thế nào?
Trịnh Nhất Thiên lắc lắc đầu.
- Việc này, chỉ cần có người xuống đó, cũng có chút cách giải quyết. Ví dụ như lấy trợ lý Chủ tịch Hậu Bân mà nói, các anh nghĩ mà xem, anh ta căn bản là nhận chức ở ngay đất của mình mà?
Cái Lão hổ lại bắt đầu khoe khoang tin đồn.
- Nghe nói Hậu Bân từ văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh xuống, vốn là chủ nhiệm cấp cục trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Tăng Vân Nhàn nói:
- Điều này thì đúng, anh ta là người như thế nào không phải rõ ràng rồi hay sao?
Cái Triệu Trung cười nói:
- Ý của bí thư Cái là anh ta là người do tỉnh đề bạt sao?
Tăng Vân Nhàn không hổ danh là “tiểu lý phi đao”, có chút tài năng.
- Cũng không nhất định, đồng chí của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh rất hiếm khi đi biển. Xem ra là cán bộ cấp cục trưởng có thêm sự sắp xếp.
Trong lúc này vàng thau lẫn lộn, các bên quan chức đều có người bên trong nhận chức. Không thể cho rằng Hậu Bân từ văn phòng ủy ban nhân dân Tỉnh xuống là kết luận anh ta là người của chủ tịch tỉnh được.
Theo như tôi được biết, chẳng lẽ lại không sắp xếp đồng chí ở bên trong nhận chức hay sao? Còn có chủ tịch tỉnh Bố, người này cũng không muốn phân chia chén canh đâu.
Cũng đúng, văn phòng tỉnh ủy cũng gần giống, nhiều nhất cũng là lãnh đạo chủ chốt là do bí thư Ninh sắp xếp. Đồng chí cấp dưới cũng nói không chắc chắn.
Trịnh Nhất Thiên đưa ra ý kiến khác.
- Chỉ đợi Hậu Bân từ ủy ban nhân dân tỉnh xuống đương nhiên không thể có quyết định đích đáng được nên không thể kết luận anh ta là người của chủ tịch tỉnh được. Nhưng, có điều cũng không biết rõ ràng về hai người đó lắm.
Hậu Bân trước đây ở đâu đó cũng đã từng nhận chức Chánh văn phòng là do chủ tịch tỉnh đề cử. Đương nhiên, lúc đó chủ tịch tỉnh chỉ là chủ tịch thành phố, mà Hậu Bân lại giữ chức chủ nhiệm quản lý thành phố.
Anh nói, hai vị tướng này cùng ở một chỗ, chẳng lẽ còn có thể giải thích hợp lý đến thế sao?
Cái Thiệu Trung nói:
- Điều này xem ra có khả năng.
Trịnh Nhất Thiên mạnh miệng, không chịu khuất phục.
- Không phải là khả năng, mà là tuyệt đối đấy. Hai mắt của Cái Thiệu Trung tôi không bị hoa.
Cái Thiệu Trung cười Trịnh Nhất Thiên một cái rõ ràng tỏ ý không hài lòng, sau đó anh ta liền hừ một tiếng chạy ra ngoài.
- Tuyệt đối đấy.
Tăng Vân Nhàn gật gật đầu.
- Vâng, chắc chắn. Nhưng, vị Trần Nguyên Kiều kia khiến người ta không thể nhìn rõ được. Vụ án Chu Đống đến bây giờ vẫn còn chưa kết thúc. Cô ta cướp đoạt vị trí của Chu Đống, người này không bị oán hận sao?
Trịnh Nhất Thiên lập tức nói sang chuyện khác, trong lòng thằng này cũng có chút không thoải mái.
- Ha ha, tiểu Trịnh, việc này anh hoàn toàn sai rồi.
Cái Thiệu Trung mỉm cười:
- Sai à?
Bộ dạng Trịnh Nhất Thiên không rõ chuyện gì xảy ra.
- Đương nhiên là sai rồi, việc này đoán chừng có nguyên nhân khác?
Tăng Vân Nhàn cũng chen vào nói, tức giận đến nỗi liếc nhìn Trịnh Nhất Thiên một cái.
Cái Thiệu Trung không dám tranh luận, nhưng Tăng Vân Nhàn anh cũng được coi như lưu đày ở đại học sư phạm đấy.
- Vâng, Tăng Vân Nhàn biết năng lực mạnh. Không tệ, điều này đối với Chu Đống mà nói cũng là một cơ hội tốt.
Trước mắt tập đoàn Hoành Không đối với anh ta mà nói xem ra cũng là đầu rồng hang hổ rồi. Một vũng bùn lớn, anh ta muốn rút người ra cũng không kịp.
Nếu như chức này vẫn trống, anh ta chắc chắn không thoát thân được rồi. Nhưng vị kia ở tỉnh cũng rất thông minh, dùng cái gì, tráng sĩ tự chặt cổ tay.
Rõ ràng là đã nhẫn tâm tước đi chức vị của Chu Đống. Cứ như vậy, Chu Đống đã không còn chức gì ở tập đoàn Hoành Không nữa, nhất định theo thời gian sẽ nhạt dần thôi. Vị trí ở trên tỉnh kia chắc chắn có lúc như này.
Chức vị này không có sao cả, trận cuồng phong này qua đi là có thể yên ổn rồi..
- Đổi chỗ làm không phải là dập khuôn đi làm quan. Đoán chừng, vụ án lừa bịp cuối cùng có thể xem nhẹ đấy.
Cái Thiệu Trung nói:
- Chu Đống ít nhất cũng phải bị hạ một cấp bậc.
Trịnh Nhất Thiên nói:
- Vâng, trốn không thoát rồi. Bằng không, có người nói này nói nọ…., cũng có thể Chu Đống bị vào tù.
Khai trừ anh ta xem như là xử phạt nhẹ lắm rồi. Tuy nhiên, vị kia ở trên tỉnh rất to.
Ở trên tỉnh xem ra anh ta cũng mạnh tay. Dù sao, cũng là do xã hội tạo ra mà thôi, chế độ cũng là do con người tạo mà thành.
Tóm lại là có tính khống chế và tính tương đối.
Cái Thiệu Trung nói:
- Nói điều này, Chu Đống còn phải cảm ơn Trần Nguyên Kiều rồi. Người phụ nữ này nghe nói trước kia giữ chức trưởng phòng khu công nghiệp Trị Kim. Khu công nghiệp Trị Kim này “đứng đầu danh sách” nghe nói là do chủ tịch Bố đề cử. Lẽ nào đồng chí Trần Nguyên Kiều cũng do chủ tịch Bố đề cử sao?
Tăng Vân Nhàn mạo muội nói:
- Không phải là người của chủ tịch Bố, bởi vì chủ tịch Bố hiện tại đang âm thầm bảo vệ Chu Đống. Đây mới là việc cấp bách, đối với việc sắp xếp nhân sự ở tập đoàn Hoành Không mà nói, chủ tịch Bố chỉ có thể đau lòng giương mắt nhường cơ hội cho người khác mà thôi. Không nhường không được, đối thủ người ta chỉ cần lôi Chu Đống ra một chút, chủ tịch Bố cũng không thể hé răng ra nói nửa lời đâu. Thời gian này, Chu Đống chính là điểm yếu của chủ tịch Bố.
Cái Thiệu Trung nói:
Sau khi trưởng ban tổ chức Chu ăn cơm xong đi nghỉ ngơi, nói là mệt.
Buổi tối, Diệp Phàm vốn muốn mời trưởng ban Chu, nhưng, trưởng ban Chu từ chối nói là cần nghỉ ngơi, Diệp Phàm cũng không tiện đòi hỏi gì nữa.
Tan làm, sau khi Diệp Phàm ăn cơm xong cùng với Bao Nghị vội vã đến phòng Chu Tước Sơn.
Lúc đến gần cửa, thấy ông bảo vệ sợ xanh mặt đứng cách cửa chính hơn 10 mét.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm đến, ông ta ngay lập tức kêu lên chạy lại chỗ Diệp Phàm :
- Đừng đến bí thư Diệp, nguy hiểm đấy.
- Sao lại thế này?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng có suy nghĩ khác, đoán chừng lại là cô kia đến gây sự đây mà.
- Bên trong toàn là ong Đại Hoàng lớn thôi, dọa người ta….. Khóa cửa lại là xong thôi mà, hay là nhanh chóng nói với chủ nhiệm Khổng một tiếng, bảo người lại đây tiêu diệt hết lũ ong này. Bằngkhông, ai còn dám đi vào trong sơn trang này nữa.
Ông già lắp bắp nói:
- Ha ha, không sao, đàn ong Đại Hoàng này không cắn tôi.
Diệp Phàm bình tĩnh cười bước qua. Mặt mọi người biến sắc há miệng không dám ngăn cản. Tuy nhiên, điều khiến ông ấy khiếp sợ chính là, bí thư Diệp Phàm lững thững từ ngoài sân bước vào.
Điều kỳ lạ nữa là, đàn ong Đại Hoàng vừa nhìn thấy y không ngờ tất cả đều bay ra xa cách y hai ba mét.
Giống như trên người bí thư Diệp Phàm được chụp bởi một cái lồng thủy tinh trong suốt rộng thùng thình, đàn ong Đại Hoàng căn bản là không động vào hắn.
Một chút lợi hại này không thể coi như thế là được? Trong lòng Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng bảo Bao Nghị đi ra ngoài chờ trước.
Trong này vận khí, lấy độc đan kết hợp với độc khí thổi ra bốn phía của bức tường. Chuyện kỳ lạ hơn vừa xảy ra.
Đàn ong Đại Hoàng này vừa mới động vào không khí cách người Diệp Phàm một mét đàn ong ngay lập tức bay lộn xộn như vừa uống rượu say kêu đau rơi hết xuống đất.
Không ngờ bí thư Diệp Phàm từ trong sơn trang chạy đến, hễ nơi nào hắn đi qua thì tất cả đàn ong Đại Hoàng ở đấy đều rơi xuống hết, hình như là chết rồi.
Một giờ trôi qua, đàn ong Đại Hoàng về cơ bản là không nhìn thấy nữa rồi. Mọi người nhanh chóng cầm chổi ra sức quét.
Thật đúng là dọa người ta mà, xác chết của đàn ong Đại Hoàng không ngờ quét được một thùng rác.
- Khốn kiếp!
Mộc Nguyệt ở phía xa dùng kính viễn vọng nhìn, tức giận đá một cước lên cây đại thụ, làm chim nhỏ trên cây khiếp sợ, tất cả đều kêu thét vang trời bay mất.
- Sao lại không thấy đàn ong Đại Hoàng của chúng ta?
Vẻ mặt Mộc Chu Lệ nghi hoặc đặt kính viễn vọng xuống.
- Chết rồi, toàn bộ chết hết rồi.
Vẻ mặt Mộc Ngyệt xanh lét thở phì phì nói:
- Sao lại thế này, bay đi dễ dàng như thế làm sao có thể chết được?
Mộc Chu Lệ tỏ vẻ khó hiểu.
- Tôi không thể hiểu được, để tôi tìm cơ hội đi lấy xác ong Đại Hoàng về điều tra thêm. Thật đáng giận mà, không thể tưởng tượng được người này có thể quỷ quyệt như vậy được.
Mộc Nguyệt hừ nói: