[Dịch] Quan Thuật

Chương 2972 : Kế tướng quân đến.

Ngày đăng: 20:32 15/09/19

- Ôi tôi nói nhé lão Cung, việc này tôi đi thật sự không thích hợp. Diệp Phàm không vừa lúc ở đó sao? Hơn nữa, hắn đang ở tập đoàn Hoành Không, muốn quyên tặng hay cái gì đi đến am Bạch Vân một chuyết cũng không ai nói gì có phải không? Kế Vĩnh Viễn vẻ mặt cay đắng, Cung Khai Hà ép tới mức không đi không được. Với quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. - Không được, thằng nhóc đó vừa rổi giả bộ ngớ ngẩn với tôi để lừa đảo. Lão Kế, anh nói một chút am Bạch Vân có phải là có chút vấn đề không? Tôi điều tra, nghe nói thời gian trước Diệp Phàm ở Sơn Trang Chu Tước còn có ma quỷ Cung Khai Hà vừa nói xong Kế Vĩnh Viễn khàn giọng - Việc này anh cũng tin, tôi nói nhé lão Cung, không phải anh càng sống càng thụt lùi chứ? - Không đùa với anh, đây là sự thật. Vốn việc này tôi không biết, sau là Trần tư lệnh nói mới cho người hỏi thăm một chút. Nghe nói chuyện ma quái của Sơn Trang Chu Tước đã mấy chục năm nay. Anh dẫn vài người bắt "quỷ" lại, lấy lại bình an cho dân chúng. Cung Khai Hà nói. - Không phải Diệp Phàm ở Chu Tước Sơn Trang sao? Sao hắn chưa bị quỷ ăn? Kế Vĩnh Viễn hừ nói. - Anh nói xem trong chuyện này có phải có vấn đề không? Quỷ kia luôn hù người thường, Diệp Phàm ở không ngờ không có việc gì. Anh nói xem, quỷ này có phải thích Diệp Phàm không? Cung Khai Hà trên mặt mỉm cười. - Thật đúng là không hiểu, hay là quỷ cấu kết với Diệp Phàm rồi? Kế Vĩnh Viễn sửng sốt nhìn Cung Khai Hà một cái hai lão hồ ly không ngờ đồng thời nói - Nhất định là quỷ nữ, ha ha ha . - Cho nên, có lẽ anh phải tới đó xem sao? Cung Khai Hà nói. - Việc này thật là có chút thần bí, đến thì nhất định phải đến rồi. Kế Vĩnh Viễn không ngờ cũng có chút động tâm, sau đó nói - Dẫn Trương Hùng đi thì thế nào? - Diệu kế, ha ha . Cung Khai Hà giơ ngón tay cái lên. Quỷ này làm ầm ĩ thật đúng là hung. Vừa thấy Cục trưởng Bao của Hoành Không về, người của huyện Hoành Cương đóng ở thị trấn lập tức báo tin. Tập đoàn Tinh Đại lập tức yêu cầu tổ đo đạc vào núi Thông Thiên bắt đầu làm việc. Mà nhân viên của viện thiết kế sau ba tiếng đã đến núi Thông Thiên để tiến hành đo đạc. Chỉ có điều, nhân viên công tác của viện thiết kế vừa mới đến không đến một giờ. Không ngờ lại gặp quỷ. Chẳng những thiết bị đo đạc bị đập vỡ hết, mà ngay cả tám người cũng bị quỷ đánh bị thương, một đám tè ra quần chạy về thị trấn Hoành Không. Khi công an huyện Hoàng Cương hỏi, tám đồng chí đều nói người đó có lông mày, có mắt. Nói là cảm giác có một trận gió thổi qua, làm cho mọi người gặp xui xẻo. Chuyện ma quái ở núi Thông Thiên này lập tức lại được người dân thị trấn Hoành Không đồn thổi. Các bàn trà, các quán ăn đều bàn về chuyện này. Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám tới núi Thông Thiên. - Lão Chu, anh nói xem núi Thông Thiên thật sự có quỷ sao? Bí thư Lưu Tiêu Thành hừ một tiếng. - Việc này cũng khó nói, nghe nói chuyện ma quái ở Sơn Trang Chu Tước náo loạn mấy chục năm, Diệp Phàm chuyên vào ở ban đêm. Hình như là không xảy ra chuyện gì, chỉ có điều Cục trưởng Bao ngày hôm sau mắt như gấu mèo. Đây có lẽ là do quỷ gây sức ép thành như vậy. Tuy nhiên, hai vị kia gan thật lớn, rõ ràng vẫn dám ở đấy. Nếu như nói vậy thì đây cũng không giống như bút tích của Diệp Phàm. Chẳng lẽ hắn thật đúng là tình nguyện sai khiến quỷ đánh cả cấp dưới của mình sao? Chủ tịch huyện Hoành Cương Chu Nhất Đán tương đối nghi ngờ khó hiểu. - Khổ nhục kế thời tam quốc như thế nào? Lưu Tiêu Thành hừ lạnh một tiếng Bí thư Lưu anh nói là việc này Diệp Phàm giả vờ cùng Bao Nghị tự diễn một vở kịch sao? Mà mắt của Bao Nghị kia thâm quầng có lẽ không phải là giả vờ. Việc này hình như không phải, tôi bí mật cho người theo dõi, thật sự là bị sưng lên.Chu Nhât Đán nói - Không phải nói với cậu là khổ nhục kế sao? Là đánh thật, nhưng ai đánh thì không biết được. Họ Diệp ngay cả người của mình đều có thể ra tay, xem ra, lần này ra tay độc ác muốn đấu với chúng ta đến cuối cùng. Lưu Tiêu Thành nói. - Sợ cái gì, hợp đồng chúng ta ký trước kia Tỉnh ủy ra quyết định. Dù họ biết chúng ta đang giả ngốc, bọn họ có thể làm gì được chúng ta? Hợp đồng này là giấy trắng mực đen, chỉ cần tập đoàn Tinh Đại có thể nắm chặt, Diệp Phàm dù là Tôn hầu tử cũng không thể lập đổ trời. Chu Nhất Đán thể hiện phong cách lưu manh. - Ha ha Lớn như vậy còn chơi trò con nít này? Thật sự là ngây thơ. Tăng Vân Nhàn cười đến rạng rỡ. - Bí thư Cái, thị trấn Hoành Không này đúng thật là náo nhiệt, mỗi ngày đều có trò hay để xem. Hiện tại quỷ cũng lôi ra, không biết sau một thời gian ngắn nữa sẽ có Thiên Vương Diêm La gì nữa? Trịnh Nhất Thiên cười ha hả. - Các cậu nói xem quỷ này có thể dọa cho tập đoàn Tinh Đại dọa đến nỗi chạy mất không? Cái lão hổ cười thần bí. - Không thể nào, muốn tập đoàn Tinh Đại chạy cũng phải trả lại khoản vay cho huyện Hoàng Cương. Lần này huyện Hoàng Cương ký kết không phải vì làm kinh tế mà vì cạnh tranh thể diện rồi. Tăng Vân Nhàn khẽ lắc đầu - Thị trấn Hoành Không hiện giờ thành tổng thể, Diệp Phàm cùng Lưu Tiêu Thành là kỳ thủ, mà cấp dưới thành quân cờ hết. Hai người cứ xem đi, việc này hẳn coi là hiệp hai rồi. Cái lão hổcười nói. - Vậy coi như chúng ta được xem cờ người rồi. Trịnh Nhất Thiên cũng cười nói. - Quan kỳ bất ngữ chân quân tử mà. Cái Thiệu Trung cười nói. - Bí thư Cái, hay là chúng ta thêm chút muối thì thế nào? Tăng Vân Nhàn lộ vẻ hồ ly cười. - Không cần! Cái lão hổ không hề nghĩ ngợi đã liền kiên quyết bác bỏ. Làm hại Tăng Vân Nhàn cùng Trịnh Nhất Thiên đều thoáng nhìn nhau, cảm thấy Bí thư Cái của chúng ta không biết có phải "Biến tính" rồi không? Diệp Phàm nhận được báo cáo của Bao Nghị, tất nhiên hai người liền cười đau bụng trong phòng làm việc. Chín giờ tối, sau khi ăn cơm xong Diệp Phàm và Bao Nghị lững thững đi đến Sơn Trang Chu Tước. Vừa đi ra khỏi trụ sở của tập đoàn Hoành Không, ở cửa không ngờ nhận được điện thoại của Trương Hùng, nói Kế tướng quân đột nhiên tâm huyết dâng trào, nghe nói thị trấn Hoành Không cảnh không tệ, vừa lúc đi ngang qua, muốn đi qua thăm thị trấn Hoành Không một chút. - Cáo già này đến làm gì? Diệp Phàm nói thầm một câu, lúc này bảo Bao Nghị lên xe đi đón Kế tướng quân. Ở khách sạn Hoành Không lại ăn tối. - Kế tướng quân, đi nửa ngày đường có mệt mỏi không, mệt mỏi thì chúng tôi đã chuẩn bị phòng đàng hoàng cho anh rồi. Diệp Phàm vừa lau mồm vừa cười nói. - Ha ha, tiểu Diệp, nghe nói cậu ở Sơn Trang Chu Tước? Kế tướng quân cười tủm tỉm. - Vâng, chỗ đó chính là một cái viện cũ. Tuy nhiên, rất rộng, Kế tướng quân cũng biết khi rảnh tôi muốn luyện tập quyền cước, chỗ đấy rất phù hợp. Diệp Phàm cười nói, trong lòng thầm mắng. - Nghe nói cảnh vật núi Thông Thiên rất tốt, vậy thì thật tốt rồi. Trương Hùng, tối này cũng ta không ở khách sạn Hoành Không này, mà chúng ta đến Sơn Trang Chu Tước đi. Thưởng thức cảnh đẹp núi Thông Thiên một chút. Kế Vĩnh Viễn cười nói. - Việc này, Kế tướng quân, chỉ sợ không thích hợp, Bao Nghị vội vàng nói. - Vì sao? Kế Vĩnh Viễn nhìn Bao Nghị một cái. - Gần đây chuyện ma quái núi Thông Thiên rất lợi hại, lúc chiều chuyên gia thiết kế cùng nhân viên của viện thế kế tỉnh cùng dụng cụ đo đạc đều bị quỷ làm hỏng, người cũng bị đánh. Hiện tại, cả thị trấn Hoành Không đang bàn tán về đám quỷ này. Tuy nói quỷ không biết có thể tin không, nhưng cũng không thể không tin. Như tôi đây, một buổi tối làm nhiệm vụ cũng bị quỷ đánh cho sưng mặt lên. Bây giờ nghĩ lại vẫn sợ.Bao Nghị nói. - Không phải nghe nói các cậu vẫn tiếp tục ở đấy. Kế Vĩnh Viễn hỏi. - Tôi có chút sợ, tuy nhiên, Bí thư muốn ở sơn trang, tôi là người phụ trách Cục công an Hoành Không, đành phải tiếp khách rồi. Nếu lãnh đạo đã xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ. Nói thật, tôi cứ kiên trì ở đây, việc này Kế tướng quân là thân phận gì. Nếu có chút vấn đề thì tôi là Cục trưởng Cục công an Hoành Không không chịu nổi trách nhiệm này. Nếu xảy ra vấn đề gì, tôi cục trưởng cục công an Hoành Không cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu. Vẫn nên ở khách sạn sẽ an toàn hơn. Tôi cho mấy cấp dưới bảo vệ bên ngoài là được. Bao Nghị nói. - Ha ha, không sao, tôi thấy, cấp dưới của tôi không phải là nhân viên cảnh vệ sao? Bọn họ có súng đấy, quỷ chẳng lẽ không sợ súng. Vả lại, nhân viên cảnh vệ của tôi cũng đã luyện qua mấy chiêu. Quỷ bình thường đều có thể bắt. Hơn nữa, nghe cậu nói như vậy, tôi càng hứng thú. Nhất định phải đến đó xem một cái, nếu quả thật có quỷ cùng quỷ tâm sự cũng không tệ. Kế Vĩnh Viễn vẻ mặt cười thoải mái. - Việc này Bao Nghị nhìn Diệp Phàm không đáp được rồi. - Kế tướng quân, Cục trưởng Bao nói không sai, nếu thật sự ngài có chuyện gì, không cần nói Cục trưởng Bao, tôi cũng không chịu trách nhiệm nổi. Không phải ở khách sạn tốt sao? Diệp Phàm nói. - Vả lại, sơn trang Chu Tước rất cũ rồi, ở cũng không thoải mái. Còn nữa, muộn thế này còn chuẩn bị giường chiếu. Tuy nói đã đến tháng năm rồi, nhưng trên núi buổi tối vẫn khá lạnh. Nếu không cẩn thận bị cảm thì khổ. - Ha ha, việc này dễ rồi. Đồng chí Diệp Phàm là bí thư Hoành Không, mượn mấy chiếu trải giường, còn chăn không phải không thành vấn đề rồi. Dù không cần giường cũng được, nếu là phòng ở xây trước giải phóng, đều là sàn gỗ, cứ trải chiếu là giường nhà là được rồi, giường kia rất lớn. Kế Vĩnh Viễn cười nói, ra vẻ rất không thể không đến. - Vậy được sao? Kế tướng quân là nhân vật lớn, chúng tôi chiêu đãi anh như vậy thì không ổn, không ổn. Diệp Phàm nói. - Vậy mượn giường của khách sạn rồi, bảo mấy người mang cũng không khó lắm. Kế tướng quân nói lần này đi ngang qua không chừng thích hợp còn ở lại mấy ngày. Thật ra, Kế tướng quân lần này đến Việt Đông tĩnh dưỡng. Nếu hoàn cảnh Sơn Trang Chu Tước không tệ, Kế tướng quân quyết định nghỉ ngơi ở đây. Trương Hùng nói xen vào. Kết quả bị Diệp Phàm hung hăng trợn mắt nhìn một cái, Trương Hùng vẻ mặt đau khổ. - Như vậy đi, cục trưởng Bao lập tức thông báo cho Khổng Ý Hùng đem chăn giường của nhà khách về. Còn nữa, công tác an toàn nhất định phải đảm bảo. Diệp Phàm dặn dò Bao Nghị gật đầu đi làm.