[Dịch] Quan Thuật

Chương 3156 : Người nhà Thất gia.

Ngày đăng: 20:33 15/09/19

- Có suy nghĩ nguyên nhân tại sao thái độ của hai đồng chí Tiễn Minh Thiên và Thái Minh Thủy lại thay đổi hay không, đoán chừng việc này Ninh Toàn Thủy cũng ra mặt. là nguyên nhân gì khiến cho ba vị đồng chí này thay đổi thái độ vậy. Nguyên nhân này chắc chắn là có liên quan đến cái người tên Diệp Phàm ở Giang Hoa có phải không? Lão Ngư hỏi: - Tôi cũng nghĩ như vậy, người này rất trẻ tuổi, trẻ tuổi khiến cho người ta sợ, chính là người trẻ như thế này lại là trợ lý của tỉnh Điền Nam. Nghe nói phó bộ trưởng bộ tham chiếu đối tốt với hắn. Vốn nghĩ hắn là người của một gia tộc nào đó ở thành phố, nhưng, kiểm tra cũng không phải. Trần Nhiệt Hỏa nói: - Ha ha, người này hình như đã nghe người ta nói qua rồi. Đoán chừng cũng là nguyên nhân này. Lão Ngư đột nhiên nở nụ cười. - Lão Ngư cũng nghe đến hắn rồi, người này rốt cuộc mục đích là gì, xin lão Ngư hãy cho tôi biết rõ ràng mọi chi tiết. Tôi lo lắng không cận thận chúng ta còn gặp phải rủi ro gì đó, cuối cùng mọi người cũng không sống nổi. Các lãnh đạo ở thành phố, đều là người quen có phải không? Trần Nhiệt Hỏa sửng sốt, hỏi nhanh. - Gần đây tôi nhận được thiếp mời, tôi bảo người lấy ra cho anh xem. Lão Ngư cười thần bí, gọi người lấy tờ giấy ấy ra. Hai tay Trần Nhiệt Hỏa cung kính nhận lấy cẩn thận mở ra. Khi quét mời các ký giả đến ký tên--------Triệu Bảo Cương, Trần Nhiệt Hỏa đã thở không đều rồi. - Anh Triệu phải nhận cháu gái, chuyện vui. Trần Nhiệt Hỏa hai tay cung kính trả lại tờ giấy cho lão Ngư, cười nói: - Ha ha, nhìn rõ tên cháu gái mà bạn ta nhận sao? Lão Ngư cười. gọi người cầm thiệp ra. - Tấm thiệp này mời tôi cũng không nhiều, có mấy chục trương thôi. - Diệp Thanh Liên, cũng không thể hiểu được cháu gái của người này. Thật sự là may mắn, có thể nhận được sự ưu đãi cảu anhững Triệu. Trần Nhiệt Hỏa quả thật có chút nóng mắt, Triệu gia hiện đã đứng vững lên rồi. Đã dọn sạch bóng ma cho Triệu Bảo Cương nghỉ hưu rồi. bởi vì, hai an hem Triệu Xương Sơn và Triệu Quát, một người làm ở chính phủ một người làm ở quân đội. Triệu Xương Sơn hiện giờ đã là ủy viên ban thường ủy chính trị rồi. mà Triệu Quát đề cử lên thượng tướng, tư lệnh viên nào đó của một đại quân khu nào đó. Triệu gia ở giới chính trị TQ một lần nữa khôi phục đến thời đại thịnh vượng Triệu Bảo Cương. Triệu gia, lại trở về hàng ngũ gia tộc bậc nhất kinh thành. - Phụ thân của cô ấy tên là diệp phàm, đúng lúc, nhận chức ở tỉnh Điền Nam, anh nói xem, hai người này có phải là một người hay không? Lão Ngư nói những lời này. Long trời lở đất. Trần Nhiệt Hỏa trấn an lại mình, tự nhiên tay run rẩy. mặt khiếp sợ đến tái đi không có cách nào che dấu được. - Khó trách, khó trách. Sắc mặt Trần Nhiệt Hỏa u ám, u ám như trời sắp mưa vậy. - Nhiệt Hỏa, có một số việc, lui một bước là biển rộng bao la. Kỳ thật, anh chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện với Diệp Phàm thôi. Hơn nữa, theo như chuyện anh vừa rồi nói tôi đã nhìn ra. Tập đoàn Thủy Đông các anh trong việc bồi thường phá bỏ và dời đi nơi khác có chút không được. Hơn nữa, bồi thường cho Văn phòng đại diện của Giang Hoa tại thủ đô cũng quá ít rồi. chỉ cần có điều kiện tốt, tại sao người ta lại không chuyển cho các anh có phải khôn? Việc này, làm mạnh nhất định là không thực hiện được rồi. Diệp Phàm còn có một thân phận, chính là con dâu của Kiều gia. Cho nên, việc này, anh hãy nhân nhượng một chút. Anh là người làm ăn, phải cẩn thận từng bước. Việc buôn bán cũng phải chú ý đến quan hệ một chút, việc này tôi cũng không dài đòng, anh hiểu rồi chứ. Sắc mặt lão Ngư già nua khá nghiêm túc. - Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xử lý một cách thích đáng việc này. Trần Nhiệt Hỏa gật đầu, kỳ thật, trong lòng cũng đang rối bời. - Con dâu của Kiều Viễn Sơn, ngoài Triệu Bảo Cương nhận cháu gái ra, Diệp Phàm này chẳng phải cũng xưng an hem với Triệu Xương Sơn tai to mặt lớn hay sao? Trần gia sau khi nghe đến mấy tên này, đột nhiên sặc trà, ho khụ khụ. - Khó trách kiêu ngạo như thế, thì ra là như thế. Trần Khôi thở dài, trên mặt sám xịt. - Việc này, chú à, chú tự mình lo liệu đi. Thái độ phải thành khẩn, có thể đáp ứng những điều kiện thích hợp mà Diệp Phàm đưa ra. - Nếu như tên này mở to miệng hổ ra thì làm như thế nào? Trần khôi mặt tối sầm mất bình tĩnh. - Tôi nói là thỏa đáng, đương nhiên, chú tùy thời cơ mà nói cho tôi những yêu cầu của bọn họ. có một số việc, có thể suy xét. Nhưng cũng không phải là Triệu gia không có đáy. Mặt Trần Nhiệt Hỏa nghiêm nghị, hừ nói: - Trợ lý Diệp, vừa rồi Triệu gia có cổ phần của tập đoàn Thủy Đông có gọi Trần Nhiệt Hỏa đến. Nói là muốn gặp anh nói về chuyện này. - Tối tôi không rảnh, bảo anh ta sáng ngày mai đến Văn phòng nói chuyện. Diệp Phàm hừ nói: Tám giờ tối, Trương Ẩn Hào nói, Vọng Nguyệt Lầu đã xuất hiện ở Thất gia viên của Thất gia. Diệp Phàm và Ngưu Bá đến thẳng Vọng Nguyệt Lầu. Sự tham gia của Vọng Nguyệt Lầu thật sự rất đặc sắc, không nói đến điển hình của kiến trúc kinh thành, mà sự bài trí trong Lầu là những đồ cổ của sơn trại. Giống như sự phối hợp trang trí trong Phan gia viên vậy. Trương Ẩn Hào cùng với Diệp Phàm và Ngưu Bá đi dọc theo chiếc thang gỗ lên lầu 2. - Ông ta chính là ông Thất. Trương Ẩn Hào ngồi cạnh Diệp Phàm bên cửa sổ với lão già này. Lão già này không có cách nào che dấu đi độc nhãn của ông ta, bởi vì, đeo kính râm, nhưng, bên trong vừa có kính râm có thấu kính vừa có một gọng kính. Mặc trang phục TQ truyền thống, đi đôi giày vải màu đen. Đây là cách ăn mặc của những người nhàn rỗi điển hình. Bên cạnh ông ấy có một cái lồng sắt, bên trong có một con yểng đang nói lung tung mấy câu. Ông ấy đang ngồi, lão Yến Kinh đang ăn sáng, có đậu phụ rang chân vịt nướng và một bát sữa đông. Một chai rượu Liêu Đông nhỏ, trước mặt còn có một cái chén nhỏ, đại khái cũng uống hết nửa chén rồi. Mỗi lần ông Thất uống một hơi rượu, sau đó nhăn mặt lại, bỏ một củ lạc vào miệng. - Ông thất, sao hôm nay lại có hứng thú đến Vọng Nguyệt lầu vậy? Trương Ẩn Hào lên tiếng chào hỏi, vui cười hớn hở. - Ha ha, già rồi, không còn dùng được nữa rồi. Không giống như hậu bối các anh còn có thể tha hồ muốn làm gì thì làm. Thật may mắn. Ông Thất liếc nhìn Trương Ẩn Hào một cái, cười nói: - Ông Thất vẫn chưa thể già được, thật sự là so sánh với chân của tiểu Trương tôi mà nói còn lợi hại hơn nhiều, Trương Ẩn Hào nhìn ông Thất không ngừng chà sát hai bàn tay ở chỗ lá gan. Tê dại, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm quét một lượt, phát hiện không phải là lá gan sắt, có vẻ sáng bóng một chút. Nói thật kỳ lạ, lá gan này nhỏ bé này sao có thể đánh người được chứ? - Ha ha ha… Ông Thất đột nhiên cười sang sảng, Diệp Phàm cảm giác được khẩu khí của người này rất bá đạo. Tiếng cười ấy có thể là tiếng cười hùng hậu của ông Thất, đạn bắn ở trên tường làm tai người ta on gong, may mắn lúc này ở lầu hai không có ai khác, bằng không, thật đúng là dọa người ta rồi. Lão già này, công lực cũng không thấp. Nhưng, Diệp Phàm biết rõ thực lực của ông Thất thật sự là như thế nào được. Bởi vì, nội khí xuất hiện trong tiếng cười, cũng không phải là tất cả nội khí của toàn cơ thể Thất gia. Nhưng, từ điểm nội khí này Diệp Phàm có thể khẳng định rằng, công khí của người này cũng phải tới cấp tám, đoán chừng là càng cao. - Hậu sinh Trương gia, thật đáng tiếc. Thất gia sau khi cười xong, tự nhiên lắc lắc đầu, bộ dạng có chút nghi ngờ. - Lời nói này của Thất gia tôi có chút không hiểu rõ. Trương Ẩn Hào cười hỏi: - Anh xem xem, về điểm vốn ban đầu của Trương gia đã cho các anh vay vô hạn. Hiện tại nhân tài lại ít đi, ông Trương vẫn còn một hai người được việc. Những người khác, tất cả đều là chó má. Ngay cả cái tên Quan Tài Bản làm không ra gì cũng dám đi làm kinh doanh, muốn đi tìm cái chết đây mà. Thất gia hừ nói, ra vẻ như đang thử Trương Ẩn Hào. - Thất gia không phải là hết đồ ăn sao? Diệp Phàm xen mồm nói. - Vị này là? Thất gia hạ mắt xuống, liếc nhìn Diệp Phàm một cái. - Tôi không có danh hiệu gì, ông cứ gọi tôi là Diệp Phàm là được rồi. Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, không có sự cho phép của Thất gia, đã đặt mông xuống ngồi ghế phía đối diện rồi, nói với Ngưu Bá. - Trên bàn toàn thức ăn ngon, mang bình rượu đến đây nào. Ngưu Bá vỗ tay, gọi người mang món ăn lên. Sau đó lại lấy một bình rượu nhỏ trong rương bằng gỗ ra. Lại lấy một cái chén từ trong chiếc rương gỗ đó, sau đó cẩn thận mở chai rượu ra rót rượu cho Diệp Phàm một ly. - Thật ngại quá Thất gia, vị này là Diệp tiên sinh người mà nhà chúng tôi giới thiệu tới. Trương Ẩn Hào tỏ vẻ xin lỗi. - Ừ, tốt lắm. Diệp Phàm uống một hơi khen rượu ngon. Phát hiện thấy đôi mắt của Thất gia sáng quắc lên nhìn chằm chằm bình rượu, Diệp Phàm biết được, người này đã cảm động rồi. Bởi vì, rượu này thật sự rất tốt. Là Diệp Phàm lấy của nhân sĩ Tây Hạ đã mài ra từ trong vại mang về. Tại sao lại nói là mài? Bởi vì rượu sau mấy trăm năm đã khô thành thạch rồi, sau khi Diệp Phàm mài rượu này ra lại trộn với dược liệu tốt, bào con rắn nhỏ vào điều chế mà thành. Mùi của rượu này bay tới, cao nhân như Thất gia đương nhiên cũng biết mùi vị như thế nào. Đương nhiên là Diệp Phàm muốn làm thần bí rồi, phải khiến cho Thất giia có hứng thú tự ông ta mắc câu mới được. - Người anh em. Anh lấy rượu này ở đâu vậy? Thất gia không nhịn nổi, hỏi: - Ha ha, tổ tiên để lại. Nơi nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng, cũng rất lâu rồi. Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, cười nói: Thất gia chép miệng, ngượng ngùng muốn nếm thử một chút. Nhưng, Diệp Phàm cũng không hào phóng, lại rót chén thứ hai uống cạn sạch. Uống hết cả hai chén rồi, cuối cùng cũng thấy đáy rồi. - Haiz, ly cuối cùng rồi, thật đáng tiếc. Diệp Phàm lắc lắc đầu, điệu bộ rất tiếc. Diệp Phàm lại cầm chén lên, cuối cùng Thất gia không chịu được, đột nhiên cầm tay diệp phàm, nói: - Diệp Phàm tiên sinh, từ từ đã. - Ý này của Thất gia là sao? Mặt Diệp Phàm nghiêm lại, hừ nói: - Không có ý gì, rượu này, có thể để tôi thử được không? Thất gia hỏi: - Xin cứ tự nhiên. Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy cốc rượu này về phía Thất gia, Thất gia để sát mũi ngửi, mắt mê hồn khen: - Hảo hạng. Sau đó Thất gia nhìn Trương Ẩn Hào. - Rượu này là bảo bối của Diệp tiên sinh, ngay cả tôi cũng chưa có cơ hội được uống một ngụm. Trương Ẩn Hào tỏ vẻ lực bất tòng tâm. - Hừ! Thất gia đột nhiên nghiêm mặt, cách cốc rượu một khoảng, rượu này giống như chạy tới miệng của Thất gia vậy. - Anh làm cái gì vậy? Ngưu Bá người bảo vệ này rất có trách nhiệm, từng bước lại gần muốn lấy lại chén rượu.