[Dịch] Quan Thuật
Chương 3307 : Vị trí là do người tạo ra.
Ngày đăng: 20:33 15/09/19
- Làm sao có thể nói không có vị trí thích hợp được? Vị trí là do người tạo ra mà, điều chỉnh một chút là có thôi.
Vấn đề mấu chốt là bây giờ tuổi tác của cậu vẫn còn quá trẻ, thăng lên Phó Chủ tịch tỉnh thì thực sự là trướng mắt.
Phó Chủ tịch tỉnh 30 tuổi, khó đấy, ôi…
Triệu Xương Sơn thở dài,
- Nếu ở Tập đoàn Hoành Không cũng đã là gần như một Phó Bộ tham chiếu rồi. Việc này chẳng phải trong lòng cũng có chút không thoải mái sao?
- Đó là đương nhiên, nếu nói trong lòng thoải mái thì là nói dối. Không thoải mái cũng chẳng có cách nào, ai bảo tôi không thể lớn thêm vài tuổi nữa chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Việt Đông chúng tôi cũng có nhà máy cấp Phó Bộ, hay là đi qua một chuyến nhỉ?
Triệu Xương Sơn cười nói.
- Khỏi cần, như nhau thôi. Hơn nữa nghe nói anh Triệu có lẽ cũng sắp đi rồi phải không? Đến khi anh đi, tôi ở đó chẳng phải là rắc rồi hay sao?
Diệp Phàm nói thẳng.
- Ha ha, cũng đúng. Thời gian tôi ở Việt Đông cũng không ngắn nữa. Đi là chuyện sớm hay muộn. Tuy nhiên, bất kể tôi đi đâu. Việc của cậu tôi sẽ ghi nhớ.
Biểu hiện của Triệu Xương Sơn hôm nay rất tích cực.
- Cảm ơn anh Triệu.
Diệp Phàm nói.
Bữa tối, “địa chủ” Đổng Oanh Oanh mời khách.
Đổng Oanh Oanh tung tăng đến, mặc bộ quần áo kiểu lễ phục dạ hội cổ rất thấp. Đổng Oanh Oanh hơi cúi người xuống là có thể nhìn thấy một khoảng trắng như tuyết rồi, còn có cả cái khe xâu khó lường nữa.
- Đây hình như là phòng VIP cho tình nhân?
Diệp Phàm đảo mắt nhìn xung quanh, cười hỏi.
- Hai chúng ta không giống sao?
Đổng Oanh Oanh liếc mắt một cái.
- Tôi cũng nghĩ thế, tuy nhiên, trong nhà còn có một vị, vừa mới kết hôn, không dám có cách nghĩ như thế.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn bộ ngực vươn cao của cô ta một cái, cười.
- Đây rất giống với tính cách của ông chủ Diệp chứ?
Đổng Oanh Oanh cười nói.
- Tôi trong mắt của em chính là loại người đó sao?
Diệp Phàm cười như không cười.
- Gần như thế, trẻ không phong lưu già nuối tiếc mà. Ông chủ Diệp anh lại chẳng phải là kẻ khô khan.
Lời của Đổng Oanh Oanh có chút buồn bực, nói,
- Hoá ra tôi chính là một kẻ háo sắc trong mắt của em?
- Không tốt sao?
Đổng Oanh Oanh cười rồi uống một ngụm nhỏ nửa chén Hồng tửu. Chợt trên mặt ửng hồng.
- Xin lỗi Oanh Oanh, anh đã đến muộn.
Cánh cửa bị người ta đẩy ra, một người thanh niên rất có phong độ bước nhanh vào.
Diệp Phàm sững sờ có chút mơ hồ.
Người này nhìn thấy Diệp Phàm giống như đang ngồi vào vị trí của mình, chợt cũng sững sờ. Vẻ mặt tươi cười vừa nãy đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt đầy tức giận.
- Mày là ai, cút ngay!
Người kia mở miệng.
- Đừng như thế Tiến Trọng, anh ấy là Diệp Phàm bạn của em.
Đổng Oanh Oanh vẫn cười rạng rỡ, rất hút hồn.
Diệp Phàm cảm thấy hình như sau lưng như bị người ta đâm một dao, chợt sống lưng ớn lạnh. Liếc nhìn Đổng Oanh Oanh, Đổng Oanh Oanh tỏ vẻ thờ ơ, người con gái này nhất định là đang đóng kịch.
- Phục vụ, bày thêm một bộ chén đũa nữa.
Đổng Oanh Oanh chỉ vào giữa bàn ở vị trí đối diện nói.
- Bảo tôi ngồi ở đây, có phải là làm khán giả xem các người biểu diễn hay không?
Đinh Tiến Trọng cười nhạt nói.
- Tiến Trọng, đừng nói như thế. Diệp tổng là lão tổng của Tập đoàn Hoành Không, anh cũng biết đó, công ty chúng ta và bọn họ cùng đầu tư.
Xưởng đóng tàu chính là cổ phần chung của chúng ta. Diệp tổng từ tổng bộ xuống thì em phải tiếp đãi chứ có phải không nào?
Đổng Oanh Oanh nói.
Tỏ ra có chút oan ức, sau đó chỉ Đinh Tiến Trọng giới thiệu,
- Diệp tổng, vị này chính là Trưởng phòng Thanh tra Đinh Tiến Trọng của Phòng Thanh tra thành phố Việt Đông. Đinh Lương Sinh, bố của trưởng phòng Đinh là Phó Chủ tịch thành phố Việt Đông chúng ta. Được phân công quản lý công tác thuế vụ. Sau này khoản thuế vụ của Xưởng đóng tày chúng ta còn phải nhờ bọn họ chiếu cố.
- Ha ha, trưởng phòng Đinh, lần đầu quen biết.
Diệp Phàm đứng dậy đưa tay ra.
- Ồ, Diệp tổng hình như có rất nhiều nghiệp vụ đều ở Việt Đông phải không? Như là bãi Yến Nguyệt Sơn trang gần đây rất nổi tiếng, còn có Xưởng đóng tàu nữa.
Đinh Tiến Trọng không bắt tay, chỉ là gật đầu có tính tượng trưng, sau đó lời này có hàm ý uy hiếp.
Đương nhiên là nếu ngươi không nghe lời thì sau này những công ty đó như thế nào thì không biết.
- Sơn trang bãi Yến Nguyệt đúng là công ty chúng tôi khái phá, còn có Xưởng đóng tàu chúng tôi cũng là cổ đông lớn thứ 2.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy tên này ra oai, cũng thu tay, không hề khách khí ngồi xuống vị trí cũ.
Đinh Tiến Trọng vào trong phòng vệ sinh, rất lâu sau mới đi ra. Ngồi xuống vị trí mới được đặt thêm vào vẻ mặt như không có chuyện gì.
- Phục vụ, lấy cho ta chai Louis năm xxx.
Đinh Tiến Trọng giống như chủ nhân.
Diệp Phàm vừa nghe, chợt rất mừng rỡ. Loại rượu này không phải rẻ, một chai 50, 60 nghìn tệ. Hắn liếc mắt nhìn Đổng Oanh Oanh thầm nói đây là để cho ngươi đau lòng một chút.
Thế là Đổng Oanh Oanh cười nói:
- Nhanh, nhanh, mang lên mấy chai đi, hôm nay tông ty chúng tôi làm chủ. Diệp tổng xuống, đương nhiên phải đãi loại Hồng tửu tốt nhất, đồ ăn ngon nhất rồi.
Diệp Phàm vừa nghe, thiếu chút nữa thì vẹo mũi. Đổng Oanh Oanh cô mời khách lúc này lại biến thành công ty mời, thế chẳng phải là Tập đoàn Hoành Không cũng phải trả tiền cho bữa Hồng tửu tối nay hay sao. Còn Đổng Oanh Oanh lại nở nụ cười chiến thắng trên mặt.
3 người đều có tâm sự riêng cùng uống, còn Đinh Tiến Trọng chuyên tìm Diệp Phàm chúc rượu. Diệp Phàm đương nhiên là dửng dưng, ai đến cũng không từ chối.
- Diệp tổng tửu lượng thật cao đấy.
Đinh Tiến Trọng “hừ” nói.
- Cũng bình thường, so với trưởng phòng Đinh thì còn kém xa.
Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này, lại có 2 người cầm chén rượu đi vào. Mỉm cười từ xa, nói to với Đinh Tiến Trọng:
- Trưởng phòng Đinh cũng ở đây sao?
- Đúng vậy trưởng phòng Ứng, các anh ở phòng số mấy?
Đinh Tiến Trọng đứng dậy cười.
- Chúng tôi phòng số 88, trưởng phòng Đinh, tôi mời anh một chén.
Trưởng phòng Ứng đi vào tỏ ra rất khách khí, sau khi mời Đinh Tiến Trọng một chén liếc nhìn Đổng Oanh Oanh, cười nói,
- Vị này là…?
- Là bạn của tôi, Đổng tổng của Hoàng Triều.
Đinh Tiến Trọng cười nói.
- Ai da, người nổi tiếng đây. Đổng tổng, tôi mời cô một chén.
Trưởng phòng Ứng cười với Đổng Oanh Oanh và làm một hơi.
- Trưởng phòng Đinh, vị này cũng là bạn của anh?
Trưởng phòng Ứng nhìn Diệp Phàm, cười hỏi.
- Không hẳn là thế, là Đổng tổng gọi đến.
Cách nói của Đinh Tiến Trọng giống như hôm nay Diệp Phàm đến là để kiếm bữa cơm vậy.
- Người anh em làm việc ở đâu?
Trưởng phòng Ứng nhìn Diệp Phàm.
- Người ta là ông chủ của Tập đoàn Hoành Không, hoành tráng hơn chúng ta nhiều.
Lời nói của Đinh Tiến Trọng hàm chứa chút chua xót.
- Tập đoàn Hoành Không, chưa từng nghe qua.
Trưởng phòng Ứng “hừ” một tiếng gật đầu với Đinh Tiến Trọng rồi quay người đi, đương nhiên là bỏ Diệp Phàm sang một bên.
Còn tên đi cùng với Trưởng phòng Ứng cũng diễn lại y như vậy, cuối cùng cũng mặc kệ Diệp Phàm quay đầu bỏ đi.
Sau đó liên tiếp 3, 4 tên nữa vào cũng với thái độ như thế, Diệp Phàm đương nhiên hiểu rõ, người ta đặc biệt tới là để làm nhục mình.
Tuy nhiên, hắn lại bình thản chẳng thèm để ý, tự mình “phân cao thấp” với mấy món ngon trên bàn.
Đổng Oanh Oanh ngồi bên cạnh cười như không cười quan sát.
Đinh Tiến Trọng thật nổi bật, có người gọi là “ anh Đinh”, có người “Trưởng phòng Đinh”, thậm chí còn có người gọi là “Đinh công tử” đều được gọi hết. Hắn chén này đến chén khác uống rất tưng bừng.
Còn Diệp Phàm đương nhiên thì bị lạnh nhạt. Lúc này ngay cả Đổng Oanh Oanh cũng cố ý lạn nhạt với Diệp Phàm, cô ta muốn thấy chuyện cười của Diệp Phàm.
- Tiến Trọng, sao con lại ở đây?
Lúc này một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa, Đinh Tiến Trọng và Đổng Oanh Oanh đều nhìn và tươi cười chào,
- Vâng thưa Chủ tịch Đinh.
- Bố, hôm nay là Đổng tổng của Hoàng Triều mời con ăn cơm.
Đinh Tiến Trọng càng ra vẻ, vừa nói chuyện bên này, vừa liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Ồ, ta ăn cơm cùng với Bí thư Vu. Chờ chút nữa con rảnh thì vào đó một lúc. Còn có nhiều lãnh đạo cũng ở đó, làm quen một chút cũng tốt.
Đinh Lương Sinh nói.
- Thế thì tốt, con chờ một chút sẽ qua.
Đinh Tiến Trọng gật đầu nghiêm chỉnh.
- Chủ tịch Tỉnh Đinh, ông là người rất bận rộn, khó có thể gặp được ông, Oanh Oanh tôi kính ông một chén?
Lúc này Đổng Oanh Oanh đã rót rượu, cầm một chén trên tay.
- Ha ha, Đổng tổng chính là nhân vật nổi tiếng của tỉnh Việt Đông chúng ta.
Đinh Lương Sinh cười nói đón lấy chén rượu.
- Trước mặt chủ tịch Đinh đâu có thể gọi là nổi tiếng được có phải không nào? Dù nhân vật nổi tiếng cỡ nào cũng không bằng Chủ tịch Đinh.
Đổng Oanh Oanh cười nói, được người đẹp khen ngợi trước mặt, Đinh Lương Sinh cảm thấy vui vẻ, nhìn con trai tỏ ra hiểu một chút gì đó, miệng cũng cười nói,
- Già rồi, già rồi. Tuy nhiên Tiến Trọng cũng có phong độ thời thanh niên của tôi.
Lúc này lại có mấy tên đi vào gọi Chủ tịch Đinh, Trưởng phòng Đinh, uống rất vui vẻ.
Còn Đinh Lương Sinh thì người nào vào cũng cụng một ly, xem như là lấy thể diện cho con trai.
Sau đó khi vừa đặt cái chén trong tay xuống đang muốn quay người rời đi thì ánh mắt lướt qua mặt Diệp Phàm, chợt sửng sốt.
Ông ta nhìn lại lần nữa, miệng có chút không chắc chắn hỏi:
- Cậu…đúng rồi, cậu có phải là…?
Nghe Đinh Lương Sinh vừa nói, chợt mắt của 7, 8 người tại hiện trường đều hướng về Diệp Phàm.
- Chủ tịch Đinh, anh ấy là Tổng tài Diệp tổng của Tập đoàn Hoành Không. Trước kia đã từng công tác ở Ngư Đồng của Việt Đông.
Đổng Oanh Oanh cười nói.
- Ai da, đúng là Trưởng ban Diệp hả.
Đinh Lương Sinh sửng số, lập tức cầm chén rượu trên bàn lên đi về phía Diệp Phàm.
- Trưởng ban Diệp, danh hiệu này cũng là từ mấy năm trước rồi, bây giờ tôi chỉ là một lão tổng của một nhà máy mà thôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Trưởng ban Diệp nói đùa, năm xưa khi anh là Phó Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy thì tôi là Bí thư huyện Kim Mã của Ngư Đồng. Mà người sát hạch chính là Trưởng ban Diệp anh.
Đinh Lương Sinh vẫn có chút cảm thán.
- Đúng vậy sao, chuyện đã lâu quá rồi nên tôi quên mất.
Diệp Phàm cười nhạt.
- Tôi kính anh một ly Diệp tổng.
Đinh Lương Sinh nhiệt tình cầm chén rượu qua.
Diệp Phàm nâng chén rượu chạm nhẹ với ông ta uống một ngụm nhỏ, còn thể hiện của Đinh Tiến Trọng thì rất khó chịu.
- Tiến Trọng, qua đây kính Diệp tổng một ly. Năm xưa khi Diệp tổng ở Ban Tổ chức Tỉnh ủy đã có từng chiếu cố đối với bố đấy.
Đinh Lương Sinh cười nói.
Đinh Tiến Trọng đỏ mặt, không qua, lời của bố không thể không nghe, đành phải cầm chén rượu vô cùng ngượng ngùng cụng với Diệp Phàm một chút.
Còn mấy tên vừa rồi mới vào vừa nhìn thấy thế, tất cả cũng lại chúc rượu với Diệp Phàm.
- Lão Đinh, sao anh lại ở đây.
Lúc này một giọng nói lại truyền đến từ ngoài cửa. Diệp Phàm vừa nghe đã biết đó là Phó Bí thư thường trực Ủy ban Kỷ luật tỉnh Việt Đông Vu Chí Hải.