[Dịch] Quan Thuật
Chương 3396 : Núi Ngưu Vĩ..
Ngày đăng: 20:33 15/09/19
- Không có gì, lúc trước gả cho anh đã nói rồi mà. Đây không chỉ là quyết định riêng của phụ thân, mà đó cũng là mong muốn của em. Hiện tại có Thiên Hạ rồi, em cảm thấy cuộc sống hàng ngày rất tốt. Hơn nữa, hiện tại mẫu thân có địa vị rất cao trong gia tộc La Lạp. Bọn họ cũng biết em có thân thích bên TQ, cho nên em và con cũng có địa vị tương đối cao trong gia tộc. Mà La Mông sẽ là người tiếp nhận chức vị của phụ thân, em có điều gì mà không mãn nguyện chứ.
Thi Mạn nói, rồi khẽ ngả vào lòng Diệp Phàm.
Diệp Phàm ôm lấy cô, hai người nằm trên ban công lộ thiên rất lớn trên tầng chót. Đương nhiên, bên trên có rất nhiều những cây mây phía dưới làm giá đỡ.
- Bất kể nói thế nào, trong lòng anh cũng có chút áy náy. Về sau nếu mẹ con em nhớ anh thì cũng có thể đến TQ. Đương nhiên, cũng không nên đến nhiều quá, chúng ta bí mật gặp gỡ là được.
Diệp phàm nói.
- Cảm ơn anh đã cho em cơ hội như vậy.
Thi Mạn có chút kích động nói.
Dưới ánh trăng đêm, đôi môi hai người quấn quít không rời. Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực cao ngất của Thi Mạn. Dương như thời khắc này đều đọng lại.
Dần dần…hai người đều chìm đắm.
Cách ~ một tiếng, chiếc váy mỏng của Thi Mạn bị Diệp Phàm xé rách, bay xuống đất.
- Đừng…không được ở chỗ này.
Thi Mạn thân mình run lên, vội vàng nói. Tuy rằng đang chìm đắm trong cơn mê tình, nhưng phụ nữ luôn có sự tỉnh táo đặc biệt. Dù sao cũng đang ở trên ban công.
- Ở đây cũng thú vị mà, hơn nữa không có ai dám quấy rầy chúng ta đâu. Vả lại, đêm khuya như vậy rồi, trong trang viên của chúng ta cũng không có người ngoài mà.
Diệp Phàm khẽ cắn vào tai Thi Mạn, nói nhỏ.
Ừm… Thi Mạn rốt cuộc không nhịn được nữa, liền ngả vào thân thể cường tráng của Diệp Phàm.
Nhất thời, củi khô gặp lửa lớn, cũng may mà Diệp Phàm khống chế được độ mạnh yếu, nếu không chiế ghế trúc này đã bị gãy nát rồi.
Còn Thi Mạn, đã sớm bị Diệp Phàm làm cho mồ hôi vã ra như tắm.
- Thoải mái không?
Diệp Phàm khẽ nói.
- Ừm…
Thi Mạn nhẹ nhàng đáp lại.
Buổi chiều ngày hôm sau, Vương Triều và Vương Long Đông vội vàng đi vào.
- Có chút thông tin rồi.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Vương Long Đông đã nói.
- Nói nghe xem nào.
Diệp Phàm hỏi.
- Phỏng chừng việc này vì hai công ty cạnh tranh nhau mà gây ra, bởi vì Phương Đông Phong là Tổng giám đốc của tập đoàn Giang Lưu TQ. Lần này anh ta đến Thái Lan là để hợp tác với Tập đoàn Mễ Đông của Thái Lan khai thác mỏ đồng ở núi Kỳ của thành phố Ba Đông. Mà núi Kỳ này thật ra là nằm ở địa điểm gần với Tam Giác Vàng. Mỏ đồng ở đây đã sớm đượ phát hiện, nhưng bởi vì địa phương tiếp giáp Tam Giác Vàng trước kia cũng có công ty từng khai thác. Nhưng chỉ được một thời gian rồi ngừng lại. Đại khái nguyên nhân là có người gây khó dễ, khiến công ty không thể tiếp tục khai thác được. Nghe nói mỏ đồng ở đây có trữ lượng rất lớn, những công ty khác cũng đều đỏ mắt. Tuy nhiên, so với số lượng công nhân bị thương vong, chẳng có ai dám đến khai thác nữa. Mà Phương Đông Phong lại rất “máu” vụ này, hơn nữa để bảo vệ anh ta. Phương gia cũng âm thầm cử một vài bộ đội xuất ngũ có thân thủ tốt để giới thiệu vào làm bảo vệ cho tập đoàn Giang Lưu. Cho nên, dưới tay Phương Đông Phong có một nhóm người. Anh ta tự cho rằng núi Kỳ vẫn nằm trong lãnh thổ Thái Lan, chứ không phải ở Tam Giác Vàng. Hơn nữa, trữ lượng lớn của mỏ đồng này đã khiến cho Phương Đông Phong mờ mắt rồi. Cho nên, nghĩ là làm, Phương Đông Phong đánh cuộc lần này, đến Thái Lan bàn bạc với tập đoàn Đông Mễ. Còn Phương Đông Phong chính là bị mất tích khi đi thực địa mỏ đồng núi Kỳ, lúc đó đi cùng anh ta còn có bốn thủ hạ nữa. Nghe nói bốn người này đều có thân thủ tam đẳng đỉnh giai trở lên. Đặc biệt người tên Triệu Thắng Lâm còn có thân thủ ngũ đẳng. Bọn họ lần lượt là Vương Thành, Vương Hà, Triệu Thắng Lâm và Lý Thăng. Hơn nữa, để phòng bị, bọn họ còn chuẩn bị cả súng ống. Triệu Thắng Lâm này không phải là quân nhân xuất ngũ, mà đến từ một gia tộc nhỏ nào đó. Tuy nhiên, điểm kỳ lạ chính là bốn người này đi theo Phương Đông Phong, vào đêm hôm đó còn chia thành hai ca thay nhau canh gác. Vậy mà Phương Đông Phong lại bị mất tích ngay trong phòng, hai người Triệu Lợi Thắng và Vương Hà trực bên ngoài không ngủ chút nào, vậy mà chuyện quỷ dị này lại xảy ra trước mặt họ như vậy.
Vương Triều nói.
- Cái này thì có gì mà quỷ dị, với cao thủ thật sự mà nói, muốn làm cho hai người kia không phát hiện thì cũng không phải là chuyện khó. Nhưng tôi thấy lạ là sau khi bắt người đi rồi, tại sao bọn chúng không liên lạc với tập đoàn Giang Lưu hay tập đoàn Mễ Đông. Bắt cóc người đi rồi thì cũng phải có mục đích chứ?
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, trước kia ở mỏ đồng này thường xuyên xảy ra việc công nhân bị đánh chết. Cho nên mới khiến cho công ty khai thác sợ hãi mà rút lui. Điều này chứng tỏ chắc chắn có người không muốn người khác đến khai thác mỏ đồng. Còn Phương Đông Phong đến khảo sát, chắc chắn đã gặp phải những người không muốn anh ta đến đây khai thác. Cho nên mới ra tay bắt người đi như vậy. Tuy nhiên, mặc dù là Phương Đông Phong mất tích, nhưng hai công ty còn có chủ quản, vẫn phải tiếp tục chứ đúng không? Tất nhiên là thời gian sẽ bị kéo dài hơn một chút. Nếu như để cảnh cáo hai công ty kia, thì cũng phải xuất hiện một tin cảnh cáo gì chứ?
Vương Long Đông nói.
- Tôi nghĩ, liệu có phải đã bị giết rồi không? Lúc trước tôi đã nghiên cứu kỹ bản đồ vùng nói, phát hiện núi Kỳ này nằm ở vùng địa giới giáo với Tam Giác Vàng. Mà mạch núi Kỳ trực tiếp kéo dài vào Tam Giác Vàng. Hơn nữa, vì rất ít người đi lại cho nên cây cối ở núi Kỳ này rất rậm rạp. Ở trong nước, tôi đã tìm hiểu một số con đường vận chuyển ma túy qua Tam Giác Vàng, phát hiện có một con đường men theo vùng núi cách núi Kỳ không xa. Tôi nghĩ, liệu có phải núi Kỳ có một tuyến đường bí mật của bọn buôn ma túy, thông qua đó để vận chuyển ma túy vào Thái Lan hay không? Về sau thông qua một con đường đặc biệt để thông ra biển.
Vương Triều nói.
- Rất có khả năng này, tôi cũng xem bản đồ Tam Giác Vàng rồi. Hiện tại con đường mà bọn tội phạm ma túy mở là rất nhiều. Thậm chí có thể nói là đủ loại, nhưng đây chỉ là những tuyến đường mà cảnh sát phát hiện ra mà thôi. Trong đó còn rất nhiều những con đường bí mật mà chúng ta không biết. Núi Kỳ này thật sự rất đáng nghi.
Diệp Phàm nói.
- Nhưng chỉ phát hiện ngần ấy thôi thì cũng vô dụng, chúng ta vẫn không thể các định Phương Đông Phong rốt cuộc là đi đâu. Nếu chết rồi thì cũng phải thấy thi thể chứ đúng không? Nếu không biết nói thế nào với Phương gia?
- Ổ nhóm buôn thuốc phiện gần núi Kỳ nhất chính là mằm ở núi Ngưu Vĩ cách đó chừng 50 dặm, nghe nói tên trùm ở đó tên là Thiết Tháp. Người này cường tráng như trâu, hơn nữa thân thủ rất cao. Tuy nhiên đầu óc người này cũng không đần, dưới tay có đến cả trăm huynh đệ. Đương nhiên, ở Tam Giác Vàng này Thiết Tháp không được tính là nhân vật tầng chót, mà chỉ được tính là tên trùm tầng trung mà thôi. Tôi nghĩ, tuyến đường bí mật này liệu có phải là Tháp Thiết và đồng bọn đang đi hay không? Mà nếu mỏ đồng ở núi Kỳ thật sự được khai thác thì phải hoàn thiện quốc lộ, nếu tiếp tục nữa thì có khi nhà cửa cũng được xây dựng lên. Tất cả những điều này đều trở thành chướng ngại vật của Thiết Tháp. Cho nên rất có thể việc này là do y làm.
Vương Triều nói.
- Như vậy đi, thời gian không đợi người, nếu đã nghi ngờ thì chúng ta phải đến hang ổ của Thiết Tháp một chuyến.
Diệp Phàm hừ nói. Một tên trùm buôn ma túy tầng trung đương nhiên không khiến Diệp Phàm lo lắng.
Sáng sớm hôm sau tất cả được chuẩn bị sẵn sàng. Diệp Phàm để Vương Long Đông ở lại làm công tác liên lạc, để Bao Nghị lại tiếp tục điều tra hai tập đoàn Giang Lưu và Mễ Đông. Còn bên này dẫn theo Vương Triều, Lô Vĩ, Phí Nhất Độ thẳng tiến về phía Ngưu Vĩ sơn.
Đường dẫn đến núi Ngưu Vĩ thật sự rất kém, ngay cả xe việt dã gầm cao mà cũng rất khó đi. Xe chạy cả tiếng đồng hồ mới đi được gần hai chục cây số, bốn người mặc dù có thân thủ nhưng cũng cảm thấy ong đầu vì đường quá xóc.
Két một tiếng, xe dừng lại.
- Các vị, đường chỉ đến đây thôi. Tiếp theo phải đi bộ, leo núi rồi.
Người dẫn đường mà Lạp Mông sắp xếp cũng là người của gia tộc Lạp Lạc Đế, hơn nữa cũng có thân thủ nhất định.
Bốn người xuống xe, phát hiện phía trước đều là cây cối chằng chịt, căn bản không có đường. Diệp Phàm hỏi:
- Nơi này cách núi Ngưu Vĩ còn xa không?
- Khoảng hai mươi cây số, tuy nói hang ổ của Thiết Tháp ở trong phạm vi hai ba chục cây số. Nhưng nơi này tất cả đều là rừng cây núi cao, trong rừng cũng tương đối nguy hiểm, có rắn độc, côn trùng độc rất nhiều. Hơn nữa, trong phạm vi rộng như vậy muốn tìm hang ổ của Thiết Tháp cũng rất khó khăn. Huống chi chúng ta chỉ có vài người như vậy, do đó chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng, mang theo thật nhiều lương thực và nước, e là mất mấy ngày cũng chưa chắc đã tìm được.
Lạp Nhĩ Lạp nhìn mọi Diệp Phàm một cái, muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại thôi.
- Lạp Nhĩ Lạp, có gì thì cậu cứ nói thẳng ra. Chúng tôi biết, cậu cũng là vì muốn tốt cho chúng tôi thôi mà, chúng tôi hiểu.
Diệp Phàm cười nói.
- Nghe nói Thiết Tháp rất lợi hại, một cước có thể đá đổ cả cây đại thụ lớn như thùng nước. Hơn nữa, dưới tay còn có cả trăm huynh đệ. Những người này có súng ống lựu đạn trong tay, vả lại kinh nghiệm công kích lại phong phú. Thủ đoạn công kích của bọn chúng cũng rất nhiều, như đâm sau lưng, bẫy chông, mỗi tấc đất mỗi phiến lá trong rừng đều trở thành vũ khí công kích của bọn chúng. Càng đến gần hang ổ của chúng thì càng nguy hiểm, chúng ta đi vào không khác gì là đi vào địa ngục.
Lạp Nhĩ Lạp vẻ mặt thận trọng nói.
- Ha ha, cậu không cần quá mức lo lắng đâu. Nơi nguy hiểm hơn cả chỗ này chúng tôi cũng đi qua rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cái này không nói giỡn được đâu.
Lạp Nhĩ Lạp nói.
- Yên tâm, chúng tôi càng quý trọng tinh mệnh của mình mà.
Phí Nhất Độ hừ nói, cảm thấy Lạp Nhĩ Lạp này có chút lằng nhằng.
- Không phải tôi sợ chết, vương tử Lạp Mông giao việc này cho tôi. Tôi muốn đưa mọi người an toàn trở về, nếu không tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà trở về nữa.
Lạp Nhĩ Lạp nói.
- Chúng tôi biết cậu có ý tốt mà.
Diệp Phàm nói.
Lạp Nhĩ Lạp không nói gì nữa, dẫn đầu đi vào trong rừng cây.
Bởi vì chỉ có một phương vị đại khái, cho nên, chỉ đi theo hướng đó. Mà Diệp Phàm dùng đôi mắt chim Ưng tuần tra một lần, không phát hiện điều gì nguy hiểm.