[Dịch] Quan Thuật
Chương 551 : Bảy bí thư vây công thị trấn Lâm Tuyền.
Ngày đăng: 20:24 15/09/19
- Được, tôi dặn dò một lát rồi xuất phát.
Diệp Phàm cũng rất dứt khoát, báo với Trang Hồng Ngọc một tiếng, đương nhiên là tùy tiện tạo ra một lý do.
Tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm vô cùng vui sướng, không nghĩ tới trời giáng kim nguyên bảo, không những mình có thể kiếm được tiền, còn có thể kéo về cho huyện một khoản đầu tư không nhỏ, đối với con đường thăng quan của mình, Diệp Phàm lại càng tràn đầy lòng tin.
-Lão Tạ! Trang Hồng Ngọc được Diệp Phàm điều đến khu kinh tế làm trưởng phòng tài vụ, nghe nói cô nương kia vừa đến Khu kinh tế đã cùng Diệp Phàm ra ngoài làm việc. Ha ha, nói là làm việc, nhưng đến chỗ nào cũng không nói, thật ra tôi và anh đều hiểu được. Hiện tại có một số quan viên nào đó, có chút ít quyền lực trong tay, thường xuyên thích làm kiểu như vậy, mượn cơ hội làm việc để làm chuyện xấu xa, một công đôi việc, đáng tiếc, ban đầu Tạ Đoan…. Ài.
Phó Chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân cười ha ha, nói đầy ẩn ý.
-Ha ha, một người chưa lập gia đình, một người chưa gả chồng, nếu trước khi làm việc làm chuyện xấu xa gì đó cũng bình thường.Mấy lão già chúng ta đi quản người trẻ tuổi làm gì. A! Đúng rồi, lão Tôn, nghe nói vợ của anh có tranh chấp gì đó với Phó Chủ tịch huyện Diệp có phải không? Được rồi, những chuyện này đều là chuyện nhỏ, không nói nữa.
Trưởng ban Bộ chỉ huy quân sự Tạ Cường cũng nói đầy ẩn ý, cười nói ha ha, phản đòn lại.
-Gần đây tôi nghe nói bảy bí thư Đảng ủy của sáu thị trấn hai thị xã trực thuộc Khu kinh tế sắp cùng nhau trút giận rồi.
Tôn Vinh Xuân lộ ra một tin tức kinh thiên, làm cho Tạ Cường không khỏi rùng người.
Tuy nhiên Tạ Cường luôn đưa tới cho người ta cảm giác là một khuôn mặt tươi cười, cho nên mới chết danh Tiếu diện hổ, nghe nói đây là truyền thống tốt đẹp của Tạ gia Ngư Dương, trong mấy đời của Tạ gia đều có mấy nhân vật mạnh mẽ như vậy.
Cho nên, biểu hiện của y được xem là tương đối bình tĩnh:
- Còn có chuyện này sao? Có lẽ bọn họ thương lượng muốn thực hiện Bản đồ quy hoạch mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, gần đây chuyện gọi thầu không phải cũng lan truyền sôi sùng sục
Tạ Cường nói không lộ dấu vết, thật ra bên trong tâm khảm đã sớm bắt đầu nổi sóng, đơn giản còn không phải lo lắng cho con trai Tạ Đoan làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, chỉ sợ khác bảy lãnh đạo thị xã liên hợp lại sẽ bất lợi với con trai.
-Chuyện này lão Tạ thật sự không nghe thấy một chút động tĩnh nào sao?
Tôn Vinh Xuân cố ý giả bộ tương đối kinh ngạc nói.
-Rốt cuộc là chuyện gì? Lão Tôn anh còn giả vờ mơ hồ với tôi? Giữa hai chúng ta còn có lời gì không thể nói thẳng, nhanh nói đi, đừng kéo dài khiến người khác lo lắng.
Tạ Cường thật ra có vẻ nóng nảy, chẳng qua lấy quan hệ của hai người ra nói chuyện, ép Tôn Vinh Xuân.
-Chuyện này tôi cũng chỉ nghe nói, anh có nghe qua cũng coi như không nghe thấy. Tôi nghe nói lãnh đạo của sáu thị trấn hai thị xã trực thuộc Khu kinh tế Lâm Tuyền, trừ thị trấn Lâm Tuyền ra đều tụ hội ở tửu lâu Tử Vân Lâm Tuyền.
Bọn họ nói thị trấn Lâm Tuyền trước kia đã lấy đi số tiène 600 vạn vốn thuộc về Khu kinh tế Lâm Tuyền. Trước kia thị trấn Lâm Tuyền không có tiền bọn họ cũng không nói gì, tuy nhiên gần đây thị trấn Lâm Tuyền không phải mò được 800 vạn từ tập đoàn Điện lực thành phố sao.
Sau khi ký hợp đồng lúc ấy, chuyện này liền truyền ra, Chủ nhiệm Diệp còn nói muốn phát thông báo khen ngợi Mâu Dũng và tiểu tử Tạ Đoan nhà anh, nói là hai người đã làm được chuyện gì .
Tuy nhiên lãnh đạo của bảy thị xã khác hiện tại rất không vui, rối rít ầm ĩ muốn Tạ Đoan đem tiền trả lại cho Khu kinh tế Lâm Tuyền, còn nói, nếu như thị trấn Lâm Tuyền không lấy ra thì phải…
-Phải cái gì?
Trong lòng Tạ Cường run lên, khẩu khí vẫn tương đối bình tĩnh .
“Ông còn giả bộ thâm trầm với lão tử, tôi xem ông còn có thể giả bộ tiếp hay không.”
Tôn Vinh Xuân nghĩ trong lòng lại nói:
-Phải bức vua thoái vị, còn muốn liên danh dâng thư lên huyện ủy, yêu cầu trả tiền. Nếu không lãnh đạo của bảy thị xã sẽ tẩy chay Khu kinh tế Lâm Tuyền.
- Cám ơn ông lão Tôn, tôi biết rồi.
Tạ Cường nói xong cúp điện thoại, một tiếng “bốp”, chén trà triều Thanh có lịch sử trên trăm năm bị y nện xuống đất vỡ thành trăm mảnh.
-Khốn kiếp!
Tạ Cường mắng, thầm nghĩ:
“Họ Diệp kia, cậu cũng khinh người quá đáng rồi. Cậu và Trang Hồng Ngọc thích thông đồng thì thông đồng đi! Coi như Tạ Đoan nhà ta không có bản lãnh, nếu cậu thu xếp cho cô ta vào Cục Chiêu thương huyện công tác tôi cũng không nói gì.
Tuy nhiên biết chuyện xấu hổ của con trai tôi với cô ta, cậu hết lần này tới lần khác muốn thu xếp cho cô ta vào Khu kinh tế Lâm Tuyền công tác, đây không phải là muốn làm mất mặt con trai tôi sao.
Dụng tâm độc ác! Lần này lãnh đạo bảy thị xã làm sao thừa cơ tổ chức ép tiểu tử nhà ta, đơn giản còn không phải do cậu thao túng phía sau sao.
Cậu xem thường Tiếu diện hổ này có phải không? Tạ gia Ngư Dương này mặc dù nói luôn hòa ái, nhưng nếu có người nào chơi đòn ngầm với ta, ta cũng tuyệt đối không bỏ qua”
Tạ Cường cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng. Nếu quả thật giống như Tôn Vinh Xuân đã nói, chiếc ghế của Tạ Đoan ở thị trấn Lâm Tuyền có chút lung lay rồi.
Đương nhiên, Tạ Cường cũng biết Tôn Vinh Xuân khẳng định không có hảo tâm gì, vợ của y bị Diệp Phàm sỉ nhục ở cục Tôn giáo, còn con trai lần trước cũng bị Diệp Phàm sỉ nhục ở thị trấn Lâm Tuyền, mất hết sĩ diện, sau đó chuyện của bốn cô nương Thủy Châu lại càng khiến cho Tôn Vinh Xuân mất mặt.
Y làm vậy đơn giản còn không phải muốn mượn tay mình để đối phó Diệp Phàm. Mánh khóe nhỏ này Tạ Cường đương nhiên nhìn rất rõ.
Chẳng qua Tạ Cường không biết là Tôn Vinh Xuân chỉ là con rối, người thao túng sau lưng chính là Phí Mặc và Chu Trường Hà.
-Tạ Đoan, tình huống của Lâm Tuyền hiện giờ thế nào?
Tạ Cường cảm thấy không kiên định được nữa, nhanh chóng gọi điện thoại hỏi con trai, cũng để kêu hắn chuẩn bị gì đó trước.
Tuy nhiên chuyện làm Tạ Cường cảm thấy khiếp sợ chính là điện thoại mới vừa chuyển vào bên trong thì truyền đến thanh âm huyên náo, vừa lúc nghe thấy tiếng hét lớn của Thái Đại Giang bí thư thị trấn Tà Nham:
-Hôm nay nói gì cũng vô dụng, thị trấn Lâm Tuyền các anh nên trả lại tiền cho chúng tôi, các anh còn muốn kéo dài tới lúc nào, những chư vị đang ngồi ở đây có ai không biết rõ, nếu kéo dài hai ngày nữa, 800 vạn đoán chừng chỉ thấy đáy mà thôi. Tình huống của thị trấn Lâm Tuyền chúng tôi cũng không phải là người mù, cái gì cũng không biết, cho nên, tuyệt đối không được! Lập tức trả tiền lại.
- Bí thư Thái, chuyện này còn phải chờ Chủ nhiệm Diệp trở lại, chúng ta thương lượng xem như thế nào? Trước mắt Chủ nhiệm Diệp đi ra ngoài làm việc, ngài kêu tôi phải xử lý thế nào đây?
Bí thư Đảng ủy Mâu Dũng của thị trấn Lâm Tuyền trả lời lại.
-Thương lượng, còn muốn thương lượng tới khi nào, thương lượng cái rắm, Bí thư Mâu, Chủ tịch thị trấn Tạ, chúng tôi thật sự muốn hỏi, tiền của Khu kinh tế Lâm Tuyền từ lúc nào trở thành khoản tiền chuyên dụng của thị trấn Lâm Tuyền các anh. Vậy ban đầu lãnh đạo huyện hao tâm tổn sức làm ra đơn vị Khu kinh tế Lâm Tuyền cấp phó phòng để làm gì?
Đơn giản còn không phải là muốn Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể phát huy ra tác dụng của trung tâm kinh tế, kéo theo kinh tế cả huyện Ngư Dương phát triển.
Hơn nữa, các đại lão nhà giàu ban đầu quyên tiền có nói rõ, số tiền này là dùng vào bản đồ quy hoạch mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, là thuộc về toàn thể khu kinh tế, là thuộc về toàn thể sáu thị trấn hai thị xã chúng ta, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện rất bình thường.
Con đường của xã Khanh Hương chúng tôi lúc đó đã đặc biệt nói qua với Chủ nhiệm Diệp, nếu không có tiền cây cầu nối liền xã chúng tôi với thị trấn Tà Nham sẽ không cách nào xây xong, mà muốn xây cầu phải bỏ vào mấy trăm vạn tài chính.
Thị trấn Lâm Tuyền các anh giành trước lấy đi 600 vạn, số tiền đó lấy ra đủ cho chúng tôi xây một cây cầu rồi.
Nếu xã Khanh Hương không thông còn có thể gọi là nối liền toàn diện mạng giao thông lớn Lâm Tuyền sao? Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Ngọc, chúng ta yêu cầu mời Chủ nhiệm Diệp trở lại chủ trì chuyện này.
Không thể đợi thêm nữa, nếu để cho thị trấn Lâm Tuyền tiếp tục làm như vậy, toàn bộ sẽ lộn xộ. Hậu quả xấu chính là ảnh hưởng đến phát triển của cả Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Bí thư Phí Quốc Tư của xã Khanh Hương lạnh nhạt lớn tiếng hô, hoàn toàn thể hiện uy thế của một Chủ tịch xã.
-Đúng!Chuyện này nên mời Chủ nhiệm Diệp ra mặt, mấy thị xã khác chúng ta cũng không phải là mẹ kế nuôi . Thị trấn Lâm Tuyền có thể xin trước 600 vạn, vậy mấy thị xã chúng ta cũng muốn xin trước 600 vạn.
Bí thư Phí Tiểu Nguyệt của thị trấn Vũ Khê trấn trái lại ôn nhu nói, chẳng qua lời nói kia tuyệt đối không mềm yếu so với Phí Quốc Tư.
-Đúng! Không sai! Chúng ta yêu cầu lập tức gặp Chủ nhiệm Diệp, nếu không gặp chúng ta cũng không đi, còn làm công tác gì, đường cũng không có tiền tu sửa, kinh tế khẳng định cũng không phát triển đi lên, muốn làm giàu trước hết phải sửa đường, đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu. Nếu dựa vào con đường hư hỏng còn có thể tạo được thành tích gì, chúng ta phải dứt khoát mời Bí thư Mâu và Chủ tịch thị trấn Tạ của thị trấn Lâm Tuyền thay chúng ta tính rõ. Hừ!
Chung Minh Đào của thị trấn Nam Khê hừ lạnh nói.
-Các vị Bí thư, Chủ tịch thị trấn, Chủ nhiệm Diệp có việc ra ngoài giải quyết rồi, có lẽ còn phải chờ mấy ngày nữa, đợi hắn trở lại rồi xử lý thì thế nào?
Phó Chủ nhiệm Trương Quốc Hoa vội vàng khuyên nhủ.
-Ừ! Chuyện này thị trấn Lâm Tuyền chúng tôi đã sớm thương lượng với Chủ nhiệm Diệp rồi, mọi người chờ một chút xem thế nào? Hơn nữa 600 vạn đó cũng là quăng đến Nhà máy giấy Lâm Tuyền và nhà máy thép Kim Ngưu, tình huống rất phức tạp. Trách nhiệm cũng không thể đổ hết lên người chúng tôi.
Chủ tịch thị trấn Tạ Đoan thị trấn Lâm Tuyền có vẻ khàn giọng, làm Tạ Cường đang nghe điện thoại ở đầu bên kia lửa giận phừng phừng muốn bốc lên.
-Nói hay vậy, nói như thế nào, Chủ tịch thị trấn Tạ nói cho mọi người nghe xem, chúng tôi rửa tai lắng nghe.
Bí thư Triệu Đĩnh của xã Sài Mộc xen vào nói, trong lời nói hơi có vẻ âm dương quái khí.
Cũng khó trách Triệu Đĩnh có vẻ tức giận, bởi vì nếu không đủ tiền sửa đường, xã Sài Mộc và xã kh là xui xẻo nhất, vì Diệp Phàm chế định chính sách chính là từ trung tâm mở rộng khu vực bên ngoài.
Lấy Lâm Tuyền làm trung tâm, cũng chính là rải nhựa đường cho những khu vực phụ cận Lâm Tuyền, xã Khanh Hương và xã Sài Mộc thuộc về tình thế bên ngoài xa nhất, ở Ngư Dương mà nói chính là biên khu.
Đoán chừng có thể nhổ ra một ít tiền đả thông trước cũng không tệ. Nếu có thể lấy lại 600 vạn mà thị trấn Lâm Tuyền dùng lúc trước thì có nhiều hi vọng hơn.
Cây cầu của xã Sài Mộc cũng có tiền xây dựng. Con đường xuống cấp của xã Khanh Hương ít nhất có thể mở rộng không ít, có lẽ còn có thể trải lên một tầng nhựa mỏng. Đối với hai vùng quê nghèo này mà nói, toàn bộ đều trông chờ vào đường đi. Đường không tốt, sản vật núi rừng trên núi đều không chuyển đi được.
Nông dân còn chưa ăn no mặc ấm, còn nói đến chấn hưng kinh tế, không phát triển kinh tế làm sao tạo thành tích, không có thành tích, lãnh đạo hai xã muốn chuyển mông đi là tương đối khó khăn. Nước chảy xuống chỗ thấp, người chạy lên chỗ cao là đạo lý mà ai cũng hiểu, làm quan có ai không muốn đi lên, làm cho cái mũ của mình càng mang càng cao, nếu mất đi cơ hội trèo lên, lãnh đạo hai xã đương nhiên cũng bất chấp tất cả.