[Dịch] Quan Thuật
Chương 613 : Đại bí mật
Ngày đăng: 20:25 15/09/19
- Cứ làm như thế đi, Hứa thiếu gia, anh xem thế nào?Trầm Khai nói nhỏ với Hứa Thông, dĩ nhiên trong vòng tròn nhỏ này thì Hứa Thông cũng không thể vờ vịt.
- Trầm Khai không thể làm như vậy, đồng chí Diệp Phàm dù gì cũng là bạn học của tôi, là đồng học thì càng phải ái tài mới đúng, sao có thể sau lưng chơi đòn ngầm. Tuy nói đồng chí Diệp Phàm có một số phương diện làm không đúng nhưng chúng ta là đại nhân rộng lượng, không so đo với hắn. Bỏ đi, không nói không nói, uống rượu, uống rượu.Hứa Thông lại có thể lên mặt dạy Trầm Khai.
Trầm Khai cũng hiểu là Hứa Thông đang làm trò, Hứa Thông không ra mặt, hơn nữa còn biểu hiện rộng lượng, nếu xảy ra chuyện gì thì gã vô can.
Hứa Thông nói thế nào cũng là công tác ở viện kiểm sát tỉnh, khá quen thuộc với thể chế quan trường, hơn nữa cha gã là nhân vật số một của tỉnh thành cũng dạy dỗ gã không ít.
Chẳng qua trước đó gã đã ám chỉ qua. Về phương diện này thì Trầm Khai cũng không phải là đèn đã cạn dầu, tự nhiên có quyết định của chính mình.
- Trinh Ngọc, như thế nào đây?Nhìn Tống Trinh Ngọc đang say mê, Diệp Phàm cười híp mắt hỏi, đương nhiên là chờ khen rồi.
- Ừ! Lần này hiệu quả càng rõ ràng. Diệp Phàm, tài nghệ của anh càng ngày càng cao. Em đang nghĩ nếu anh chuyên làm loại thuốc này để bán chắc là sẽ phát tài, cần gì phải uốn mình ở xó xỉnh Ngư Dương.Tống Trinh Ngọc rất hài lòng vì thấy gương mặt của mình càng lúc càng trắng trẻo, khiến cho anh Trư nhất thời ngẩn ngơ nhìn chằm chằm. thầm nghĩ, “ Trinh Ngọc quá tinh khiết, là một thục nữ chính tông, rất có phong thái tề gia.”
Tống Trinh Ngọc bị anh Trư nhìn chằm chằm thì bắt đầu nóng lê, cuối cùng dận giỗi liếc nhìn Diệp Phàm:- Anh nhìn gì mà ghê thế, trên mặt em đâu có mọc hoa đâu.
- Là một bông hoa vừa chớm nở.Diệp Phàm đáp. Lần này Hậu cung ngọc nhan hoàn có hiệu quả rất rõ rệt vì Diệp Phàm chế luyện thuốc đã càng lúc càng thành thục, gương mặt của Tống Trinh Ngọc trắng nõn như da em bé.
- Anh nói cái gì, mắc cỡ chết được.Tống Trinh Ngọc vừa nghe thì mắc cỡ đưa tay đấm một cái.
- Ai, lẽ ra cũng phải làm luôn cả cánh tay thì hay rồi.Diệp Phàm bắt lấy cổ tay mềm mại của Tống Trinh Ngọc, nhẹ nhàng dùng lực một cái, Tống Trinh Ngọc không kịp đề phòng ngã vào trong lòng hắn.
Không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập, Tống Trinh Ngọc ngây ngốc không biết làm gì, khuôn mặt đỏ rực.
- Anh, anh hơi quá tay một chút.Đồng chí Diệp Phàm ấp úng một câu ngớ ngẩn.
- Biết là tốt rồi, hừ!Tống Trinh Ngọc dường như là đã nổi giận, thật ra trong lòng rối bời. Đối với chuyện này thì Diệp Phàm coi như đã mấy lần tiến cung nhưng đối với Tống Trinh Ngọc mà nói còn là đại cô nương lên kiệu lần đầu.
Vì thế cảm giác của cô rất mãnh liệt, thêm vào thân thể nóng rực của Diệp Phàm làm cô như mê đi.
Cái này cũng là do hiệu ứng của Hỏa Long tường thiên trong người Diệp Phàm phát tác khiến trong cơ thể của hắn có một tia dương khí mãnh liệt.
Loại Dương khí này là do Hỏa Long tường thiên hấp thu khí chí dương thiên địa mấy trăm năm mới tạo thành.
Thêm vào Diệp Phàm chuyển thành nội kình trong cơ thể, đại biểu tính dương. Thân thể của Tống Trinh Ngọc là tính âm, sau khi hòa hợp sẽ sinh ra hiệu ứng mãnh liệt, đã có khuynh hướng tỉnh lại coi như không tệ rồi, đó là vì Tống Trinh Ngọc quá nhạy cảm, nếu không đã sớm mê say.
- Giận rồi à?Anh Trư nhỏ giọng ra vẻ hối lỗi, tuy nói vừa rồi lúc xoa thuốc đã sờ nắn hết khuôn mặt Tống Trinh Ngọc nhưng hành động kéo cô vào lòng quả cũng hơi có chút thất thố.
- Giận rồi còn để vậy sao, bỏ đi!Tống Trinh Ngọc lườm một cái, chuyển niệm mới nhớ ra mục đích thật sự, cười nói:- Vì anh làm đẹp cho bản cô nương nên bản cô nương nói cho anh biết một đại bí mật.
- Đại bí mật, cái gì đại bí mật?Diệp Phàm tò mò, đoán chừng đây chính là mục đích mà Tống Trinh Ngọc tối nay đặc biệt tới đây tìm mình.
Thật ra thì Tống Trinh Ngọc cũng luôn nghĩ cho Diệp Phàm. Bắt đầu từ tối hôm Diệp Phàm ở Cục Công an huyện Ngư Dương dùng quyền đầu giải cứu cô, khí chất nam nhi của hắn đã bắt đầu cắm rễ trong lòng nên nghe ngóng được điều gì có lợi là sẽ nói cho hắn biết.
- Chẳng qua anh tuyệt đối không được nói ra ngoài, em cũng chỉ vô tình nghe được, còn tiến hành hay chưa em không dám khẳng định, anh xem như là một con đường tắt.Tống Trinh Ngọc thận trọng, không giống như nói đùa.
- Em nói đi, anh tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, đánh chết cũng không nói .
Đối với loại phụ nữ ngây thơ như Tống Trinh Ngọc, Diệp Phàm tự tin có thể chinh phục.
Tuy nhiên vào lúc mấu chốt, Diệp Phàm cũng suy nghĩ có nên chinh phục hay không. Chẳng qua hắn cũng tự mình tưởng tượng thôi, Tống Trinh Ngọc vốn được giáo dục hết sức nghiêm khắc, cũng không dễ dàng cắn câu.
- Hừ.Ai ngờ câu nói của hắn lại không có tác dụng mà còn khiến Tống Trinh Ngọc bực mình, làm đồng chí Diệp Phàm giật mình hiểu với Trinh Ngọc thì không thể giở mấy bài đùa cợt tán tỉnh thông thường.
- Anh thành thật đấy.Diệp Phàm nghiêm túc trở lại khiến Tống Trinh Ngọc nhìn vào cũng thấy hơi kỳ quái.
, nói:- Vào hôm trước cha em trở về nhà trong lúc nói chuyện thì vô tình tiết lộ, nói là Ban Tổ chức trung ương đang chuẩn bị một lớp bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, địa điểm là trường đảng trung ương, tuổi không quá 35 , cấp bậc không thể dưới cấp Phòng.
Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ngay vì hôm qua lúc ở nhà Tề Chấn Đào cũng nghe Cục trưởng Trương Vệ Thanh nói qua.
Diệp Phàm lúc nghe thì cũng không chú ý lắm vì cấp bậc của mình mới đến phó phòng, chưa đáp ứng nổi mức thấp nhất. Chẳng qua sau đó Trương Vệ Thanh ngỏ ý bảo Tề Chấn Đào hỗ trợ thì lại khiến hắn có hi vọng.
Tuy nhiên Tề Chấn Đào cũng tỏ thái độ là không thể nào, bản thân Diệp Phàm cũng hiểu là trong vòng một năm muốn chuyện lên vị trí khác là không thể nào .
Mặc dù biết rõ hy vọng không lớn nhưng trong lòng Diệp Phàm vẫn có mơ ước. Bây giờ Trinh Dao lại nhắc tới danh sách lớp này thì đúng là khó như lên trời. Tỉnh Nam Phúc có biết bao nhiêu cán bộ có điều kiện phù hợp như vậy, bản thân mình chưa tính là gì.
- Cái đó thì có quan hệ gì với anh, anh chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp phó phòng nho nhỏ.Diệp Phàm giả bộ thờ ơ, thật ra cặp mắt ưng đã ngầm quan sát phản ứng của Tống Trinh Ngọc.
Thầm nghĩ, “ Trinh Ngọc biết rõ cấp bậc mình không đủ sao còn nói cho mình biết, chẳng lẽ hi vọng trong một năm sẽ lên đến cấp trưởng phòng. Nếu như cô ấy có lòng giúp, đoán chừng Tống Sơ Kiệt cũng phải ra tay.
- Anh mới là cấp phó phòng, còn thiếu một chút, nhưng thời gian còn một năm, chẳng lẽ anh không tranh thủ được sao!Tống Trinh Ngọc khích lệ.
- Tranh thủ là quá khó khăn, trong triều không người nào làm quan.Diệp Phàm thở dài, đương nhiên cố ý để cho Trinh Ngọc nghe thấy .
- Anh đó, dũng khí đi đâu hết rồi.Tống Trinh Ngọc nổi giận .
- Có gì mới có dũng khí được chứ, chẳng lẽ chỉ nói miệng!Diệp Phàm tiếp tục giả vờ ngu, mục đích đương nhiên là để Tống Trinh Ngọc hạ bài.
Năm ngoái, anh mới tốt nghiệp không tới một năm thì đã từ một thôn quan phấn đấu lên đến cấp Phó phòng, bao nhiêu gian khổ trong đó anh đều làm được, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình. Điều này nói rõ trong Hoa Hạ chúng ta còn có rất nhiều lãnh đạo ưu ái những người có thực lực như anh.Tống Trinh Ngọc nói một hồi.