[Dịch] Quan Thuật

Chương 906 : Hại nước hại dân từ nhỏ.

Ngày đăng: 20:25 15/09/19

…Ẩn náu qua đó kiểm tra thử hiện trạng của rừng cây tùng đỏ như thế nào, nhiệm vụ này thì giao cho Tề Thiên và Lô Vĩ, còn Tuyên Thạch và tôi thì chờ ở đây. Diệp Phàm dặn dò, vì Tề Thiên là cao thủ tác chiến trong rừng, để cậu ta đi điều tra tuyệt đối không thành vấn đề. Ba tiếng đồng hồ trôi qua, Tề Thiên và Lô Vĩ trở lại. - Tình hình không ổn, theo mật độ rừng cây, ước tính đã bị chặt đi khoảng hai phần, chắc là vài trăm cây. Gan to bằng trời, đường kính cây đó khoảng 20 cm, nghe nói cây tùng đỏ phải sống 80 đến 100 năm mới có thể to như thế được. Khốn nạn, bị bọn chúng dùng cưa điện cưa một chút là cái cây cao to như thế đã ngã xuống. Tề Thiên trợn tròn mắt nói. - Lô Vĩ, cần phải kết thúc việc này cho sớm, bằng không, chậm một ngày không biết sẽ có bao nhiêu cây tùng đỏ bị bọn chúng chặt đi... Diệp Phàm nói. - Em lập tức về thành phố chọn ra những cảnh sát hình sự xuất sắc nhất đến điều tra việc này... Lô Vĩ gật đầu nói. - Họ có đáng tin cậy không? Diệp Phàm hỏi. - Khó nói lắm, em vừa đến thị cục chưa lâu, nhưng trong đó ba người tuyệt đối đáng tin cậy. Lô Vĩ chần chừ một chút, nói. - Nếu không đáng tin cậy thì tuyệt đối không thể dùng, phân cục công an lâm trường Cảnh Dương có quan hệ thân mật với thị cục, nhất thiết đừng có làm hỏng việc. Bảo Thiết Hải trong Sở tỉnh điều phái mấy cảnh sát hình sự xuống đây, còn ở đây, tôi sẽ sắp xếp Phạm Cương dẫn mấy nhân viên trong đơn vị Bảo vệ an ninh quốc gia đến giúp đỡ. Đồng thời sử dụng nhiều cách chắc sẽ bắt được bọn chúng. Lô Vĩ, việc này giao cho cậu làm, mặc kệ liên quan đến ai, đều phải kiểm tra tới cùng cho tôi. Nếu không gánh chịu được thì tôi sẽ đi gõ cửa của Bí thư Tỉnh ủy, dù phải treo tường cũng phải treo vào. Đôi mắt Diệp Phàm chợt lóe ra tia sắc bén sau đólập tức biến mất. Vì người hại chết cha Nhược Mộng đã chọc tức Diệp Phàm, cho nên hắn quyết định sẽ đọ tới cùng với bọn họ, thậm chí còn quyết định mời Đoàn trưởng Thiết đến giúp đỡ khi cần thiết. - Cứ yên tâm đi đại ca, dù có dính líu với Bí thư Thị ủy La thì em vẫn dám kéo y xuống ngựa, ai biểu họ dám hại chết cha nuôi của chúng ta. Lỗ Vĩ ý chí kiên định, nắm tay đã nắm rất chặt. - Bao gồm cả em nữa. Lý Tuyên Thạch nói. - Còn em thì khỏi phải nói rồi, nếu không xong thì tìm Báo Săn giúp đỡ. Tề Thiên hừ nói. - Đều là anh em tốt, Diệp Phàm tôi cảm ơn mọi người. Diệp Phàm rất xúc động, vành mắt ngấn lệ. Xe vừa mới chạy đến đập nước Thiên Thủy thì điện thoại của Tề Thiên reo, nghe máy mới biết là Tổ đặc nhiệm A có việc nên khẩn cấp triệu tập mọi người. Vì Tề Thiên là đội viên dự bị của Tổ đặc nhiệm A, cậu ta cúp máy rồi nhún nhún vai, chửi một câu '' Ăn tết rồi cũng không cho người ta nghỉ '' rồi vội vàng chạy tiếp. - Lạ nhỉ, chẳng lẽ Báo Săn đã xảy ra việc lớn rồi sao? Ăn tết rồi mà cũng không cho đội viên nghỉ tết. Lô Vĩ lẩm bẩm. Đương nhiên, hắn cũng đã từng nghe nói về một số việc của Tổ đặc nhiệm A, chỉ là không biết Tề Thiên là đội viên dự bị thôi, điên người. - Có lẽ, để tôi gọi điện hỏi thử. Diệp Phàm nói xong uống một ngụm trà rồi trực tiếp gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng, nhưng đối phương không nghe máy. Diệp Phàm trong lòng trầm xuống, cảm giác đã xảy ra chuyện gì lớn, vì tối qua gọi điện cho Trương Cương cũng không ai nghe máy, Diệp Phàm không muốn gọi điện hỏi tổng bộ Báo Săn, cho nên chuyển sang gọi cho Lang Phá Thiên, lại không ai nghe máy. '' Xảy ra việc lớn rồi!'' Diệp Phàm trong lòng lẩm bẩm một câu, trong lòng thấy trĩu nặng thật là khó chịu. Tuy nhiên, anh Thiết không thông báo cho mình cũng có nghĩa là đến giờ này tình hình việc đó vẫn nằm trong phạm vi không chế, hắn tuyệt đối không biết được vì Thiết Chiêm Hùng muốn bảo vệ hắn cho nên mới phản đối đề nghị của Thượng tướng Trấn Đông Hải. Kỳ thật,Thượng tướng Trấn Đông Hải cũng đã từng có ý tưởng này, thân làm Tổng thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A, ông cảm thấy gánh nặng trên vai rất nặng, nếu lần này những tinh anh đều không trở về được thì Tổ đặc nhiệm A sẽ bị rơi vào tình trạng tê liệt. Vì những người còn lại trong nước hầu hết là những chuyên gia làm nghiên cứu, nhân sự và tình báo, sức chiến đấu đương nhiên không thể so sánh được với những tinh anh trên chiến trường. Có thể nói, hành động ''Đoạt Thiên'' lần này đã triệu tập hết tất cả tinh anh Tổ đặc nhiệm A, ngay cả người mà đã ẩn thân từ lâu và đã đạt bậc giữa bát đẳng như Thượng tướng Lý Khiếu Phong cũng phải xuất động. Đây là con bài chốt của Tổ đặc nhiệm A, nếu không có ông ta trấn thủ thì Tổ đặc nhiệm A sẽ như cỏ trong gió mạnh. Thằng điên. Tuy nói Thượng tướng Lý bình thường ít khi lộ diện, nhưng có ông ta trấn thủ ở đâu thì uy nghiêm sẽ xuất hiện ở nơi đó. Tuy người ta không biết Thượng Tướng Lý là ai, nhưng họ có thể cảm thấy được có người như thế, cho nên một số tiểu nhân trong nước cũng không dám manh động. Về việc lần này, Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên và Trương Cương v.v... đều đã ôm lấy quyết tâm chết chắc, vì khả năng sống lại chưa đủ năm phần. Buổi chiều, Lô Vĩ cũng đã về đến thành phố triệu tập nhân viên và sắp xếp công viêc, trong dịp tết tìm người rất khó. - Anh, anh cứ đi chơi lung tung hoài, sao không dành thời gian để chơi với chị dâu? Em Diệp Tử Y có vẻ hơi giận, vì anh trai vừa về nhà, chẳng mấy chốc lại không thấy bóng người. Nghe nónói như thế thì ba má đều trừng mắt nhìn Diệp Phàm, Ngọc Kiều Long thì tỏ ra vẻ rất tủi thân, hình như chỉ có Tử Y mới hiểu được nỗi khổ của cô. Cô nàng này thật là biết giả vờ, hắn chửi trong lòng, miệng thì nói: - Ai nói, ăn cơm xong anh sẽ chơi với Kiều Long... Tuy nhiên, trong lòng hắn luôn cảm thấy Ngọc Kiều Long như âm hồn suốt ngày bám theo hắn, quấy rối hắn. Dáng của Ngọc Kiều Long rất đẹp, từ nhỏ đã đẹp đến mức hại nước hại dân. Đường đường là hoa khôi của học viện Âm Nhạc, có thể đứng đầu ở một nơi người đẹp nhiều như mây, thực sự chỉ có dáng vẻ cực kỳ đặc sắc mới được như thế. - Đúng là nên dành chút thời gian cho Kiều Long đi, vài ngày nữa sẽ khai giảng, con đi Ma Xuyên rồi có khi nào đến trường thăm không.. Cha Diệp Thần Tây hừ ra một câu. - Không hề đến lần nào, hừ! Diệp Tử Y như ăn phải thuốc súng, bắt đầu tố cáo. - Thôi đi cha, anh ấy bận việc... Ngọc Kiều Long liếc mắt Diệp Phàm một cái, nói, khiến cả nhà đồng chí Diệp Phàm đều thấy cô rất biết điều, rất hiền lành! Trái lại, cảm thấy đứa con của mình rất là không cótrách nhiệm. - Con ăn xong rồi, Kiều Long, chúng mình đi nghỉ chút đi. Diệp Phạm dứt khoát để chén đũa xuống bàn, bắt đầu hạ âm thủ. - Em... Em phải giúp em gái rửa chén nữa... Ngọc Kiều Long đỏ mặt, liền từ chối. - Tử Y, hôm nay mình em rửa chén thôi nhé, ha... Diệp Phàm cười gượng nói. - Được, anh cứ đi với chị dâu đi, nhưng phải lì xì em đã, tết rồi mà anh vẫn chưa lì xì em, còn chị dâu nữa, đừng có quên nha. Diệp Tử Y rất quỷ quái nháy mắt. - Đi đi, Tử Y cũng đi dạo phố đi, để mẹ rửa chén... Mẹ Lâm Tú Chi vẻ mặt yêu thương. - Em đi dạo phố với Tử Y... Ngọc Kiều Long vội vàng nói. Những lời nói của Diệp Phàm lúc nãy rất ám muội, nói là chúng mình đi nghỉ, bây giờ mới sắp một giờ trưa thôi mà đi nghỉ, đó không phải có ý là hai người phải ngủ chung hay sao, điên! Kỳ thật, tâm trạng của Ngọc Kiều Long cũng rất phức tạp. Đôi lúc nhớ lại mặt mũi đáng ghét của đồng chí Diệp Phàm kia thì thấy nghiến răng nghiền lợi Nhưng hôm trước tự nhiên lại đến Diệp gia Cổ Xuyên. Lúc đi còn quyết tâm sẽ xử lý thằng ranh này một phát để hắn không thể yên tâm ăn tết được. Để người trong nhà mắng mỏ gì đó. Tuy nhiên, Ngọc Kiều Long làm sao nghĩ được, thật ra mình đã vô ý khắc bóng dáng đáng ghét của Diệp Phàm trong tận đáy lòng từ lâu rồi. - Đi thôi, đi với em, em lại tìm cách từ chối, không đi với em thì anh bị mọi người mắng, thật là khó chịu, chẳng lẽ em không sợ họ mách léo sao? Em là vợ của anh, anh không đi với em thì đi với ai, vừahay anh khó mà được rảnh rỗi, ha ha... Diệp Phàm cười ám muội, nắm tay Ngọc Kiều Long thì đi lên cầu thang. Vừa mới vào phòng thì Diệp Phàm dùng chân đóng cửa lại. - Anh muốn làm gì? Ngọc Kiều Long liếc mắt nhìn xung quanh một cái, hung ác hỏi. - Làm cái gì, em nói xem, em là vợ của anh, tuy chưa cưới nhau, nhưng cha mẹ đều đã coi em là người trong nhà, vậy thì chúng mình ân ái một chút cũng rất bình thường, đúng không? Diệp Phàm giơ tay nhẹ nhạng nhéo khuôn mặt trắng mịn của Ngọc Kiều Long, tấm tắc nói: -Ôi, ngày càng xinh đẹp, như cải thảo, nhéo một cái là ra nước liền. - Khách khách, được, ông xã, để em phục vụ anh nghỉ ngơi nha. Không ngờ Ngọc Kiều Long không giãy dụa mà cứ ngẩng đầu lên để Diệp Phàm nhéo. Bỗng nhiên xấu hổ mà cười một cái, hiện lên hai cái lúm đồng tiền nhỏ. Mẹ kiếp, đổi tính rồi đúng không, chắc là có âm mưu. Diệp Phàm trong lòng âm thầm kinh ngạc, liền rụt tay lại. - Sao, anh là chồng của em, em phục vụ anh có sai không? Không dám hả? Ngọc Kiều Long em dù sao cũng làđứng đầu trong học viện Âm Nhạc, khanh khách... Không biết sao Ngọc Kiều Long tự nhiên lại mặt dày như thế, đang cười phóng đãng, bộ ngực cuồn cuộn như sóng biển vỗ bờ, có vẻ giống những cô gái làm trong lầu xanh. Thật là khó xử lý, một khi dính vào rồi thì không thoát thân nổi. Diệp Phàm trong lòng âm thầm ngạc nhiên, nhưng tuyệt đối không thể ngừng lại, bằng không thì mất khí phách đàn ông quá, và nếu bị Lô Vĩ và Tề Thiên hai thằng ranh này biết được họ chắc sẽ cười bể bụng đó. - Ừhm, biết điều đấy! Diệp Phàm cười gượng một tiếng, hai tay kéo một cái là Ngọc Kiều Long vào lòng liền. Điều kỳ lạ là Ngọc Kiều Long không những không tức giận, mà còn cho Diệp Phàm cứ ôm thoải mãi, chỉ là đôi mắt long lanh như nước hồ thu kia lại nhìn chằm chằm Diệp Phàm, mà khuôn mặt thì càng lúc càng phơn phớt hồng. Chẳng lẽ cô ấy đã sẵn sàng nâng hiến cho ta rồi sao? Chẳng lẽ sức hấp dẫn của đồng chí Diệp Phàm ta thật sự đến mức đẹp hơn Phan An mà khiến người đứng đầu của học viện Âm Nhạc phải khóc mà xin hầu hạ ta sao? Bất thường quá! Tuy nhiên, ta còn sợ cái gì chứ, nam nữ ở gần nhau nam có khi nào là thiệt thòi đâu. Hắn đã có chủ ý dẫm đãng bước tới cạnh giường, quay người một cái thì cả hai người đều ngã xuống giường Khi ép người lên thì Ngọc Kiều Long bỗng rùng mình một cái. Dù sao người ta vẫn còn trinh, chưa bao giờ trải nghiệm chiến đấu thân mật như thế. - Anh... Anh muốn làm gì? Giọng nói của Ngọc Kiều Long có cả âm rung, đúng là người học mỹ thanh, khi nói cũng dùng cả nghệ thuật này. - Cái này còn không rõ hả? Trai gái cùng một chiếc giường còn có thể làm được chuyện đúng đắn gì nữa, cả thế giới đều gần như đều thế cả thôi... Diệp Phàm cười dâm đãng. - Không được! Ngọc Kiều Long vùng vẫy muốn ngồi dậy. - Việc này do anh làm chủ, hừ! Diệp Phàm hống hách mà kéo một cái thì áo khoác của cô đã bị kéo ra, lộ ra chiếc áo len màu hồng. Hắn dứt khoát làm thì là đến cùng, hai bàn tay bắt đặt lên núi đôi của cô, rất có cảm giác và rất đầy đặn. - Đừng... Ngọc Kiều Long vừa mới ừ ra được một chữ thôi thì không ừ ra được chữ thứ hai nữa, vì miệng cô đã bị đồng chí Diệp Phàm hôn rồi, còn có khe hở hay không thì không ai biết được. Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của cô, vì nó đã bị Diệp Phàm cướp đi khi lầu đầu tiên đến Diệp gia năm ngoái. Lúc đầu Ngọc Kiều Long còn vùng vẫy một chút, nhưng Diệp Phàm đâu phải là người bình thường mà là một đại sư thất đẳng, dù vùng vẫy cách mấy cũng vô dụng. Đồng chí Diệp rất có kinh nghiệm, bắt đầu dùng lưỡi liếm mặt cô vài cái, người ta thường coi đây là ''dự nhiệt''. Tuy vậy, Ngọc Kiều Long ngậm miệng rất chặc, chẳng qua chỉ để anh hôn mặt thôi.