Quan Thương

Chương 15 : Lâm Tĩnh Sơ

Ngày đăng: 08:05 19/04/20






- Đồ chết đâm chết chém, hiệu đang kinh doanh, anh bỏ đi đâu? Bị lừa mất 20.000 thì làm sao nào, đều là tiền bà đây cho người ta xoa mông bóp vú kiếm được, bằng cái tay nghề cắt tóc chó má của anh mà nuôi được tôi à?

Cô gái tất nhiên không phải hạng vừa tru tréo:

- Bây giờ phải làm sao, thức khuya dạy sớm làm lụng hai năm trời, báo cảnh sát đi.

- Báo cảnh sát thì được cái rắm ấy, mẹ cái đám chó đó chỉ biết bóp vú bà, bọn chúng biết bắt trộm à? Báo cảnh sát thì có tác dụng gì? Bọn chúng lấy được tiền là cao chạy xa bay rồi, ở đó cho mà tóm à?

- Không báo thì làm sao?

Lâm Tuyền đợi cho tiếng cãi vã trong hiệu cắt tóc lắng dần, nhảy tại chỗ mấy chục cái, đột nhiên xông tới, đẩy văng cửa kính ra, nhìn một lượt, thấy bà chủ thì nhớn nhác hỏi lớn:

- Bà chủ, người kia đâu, người trúng thưởng đâu?

- Trúng cái cục *** …

Nam nhân gầy gò chừng 30, mặt như cái lưới cày, lúc này hắn nghe thấy trúng thưởng là nổi khùng, chửi luôn:

Bà chủ tóm ngay lấy nam nhân kia lôi ra sau, nam nhân kia thiếu tí nữa ngã chổng vó. Bà chủ ổn định lại tâm tình, hỏi:

- Cậu là chàng trai vừa mới gội đầu à?

- Đúng là tôi, vừa rồi chẳng phải nói đi cùng cô gái lĩnh thưởng sẽ tặng 10.000 sao? Tôi vừa lấy 5.000 đưa cho ấy ấy để đi lĩnh thưởng.

Lâm Tuyền mắt đảo quanh hiệu cắt tóc:

- Chẳng lẽ cái anh kia lấy tiền trước đưa cô gái đi rồi à? Ôi, nhà tôi ở tận Tân Phổ, hơi xa một chút, nếu không số tiền kia là của tôi rồi.

Hai mắt đỏ hoe của bà chủ đảo vài vòng, gắng gượng lắm mới rặn ra được nụ cười giả dối:

- Người nam kia còn chưa quay lại, cô gái kia có chuyện gấp đi rồi, lấy chỗ tôi 5.000. Nắp chai trúng thưởng còn ở chỗ tôi, đợi tôi đổi tiền thưởng rồi cô ấy sẽ tới chia phần.

Lâm Tuyền thở dài nuối tiếc:
- Tiểu Ba vẫn không mang chìa khóa à?

- Ừ.

Lâm Minh Đạt khẽ thở dài, mày chau lại như phiền não vì chuyện gì đó:

- Tiểu Ba tới cái nhà này đã 18 năm rồi, khi ấy cậu mới vào lớp của tôi. Chớp mắt một cái cậu đã lên cương vị lãnh đạo, Tiểu Ba cũng sắp đại học năm thư ba rồi.

- Tiểu Ba về rồi hả ba?

Cửa phòng bật mở, một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo giây màu xanh lam xuất hiện, vừa đi vừa lười nhác vặn mình, cái áo bó co lên lộ ra vòng eo nhỏ thon thả và làn da mịn màng, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười vui mừng:

- Hôm qua Tiểu Ba về mọi người chẳng đánh thức con, sáng sớm con dậy Tiểu Ba lại đi tìm Quách Tử rồi.

Trần Tú mở cửa phòng ra, thấy Lâm Tuyền đứng ở cửa cười mắng:

- Lần nào về cũng bắt mẹ ra mở cửa, lần sau nhớ mang chìa khóa đấy.

Thấy đằng sau có hương thơm ập tới, Trần Tũ vội tránh đường, nhìn con gái chạy vút qua bên cạnh, nhào vào người Lâm Tuyền.

Cô gái đó không phải ai khác mà chính là Lâm Tĩnh Sơ, con gái út nhà họ Lâm, từ nhỏ hai anh em đã rất thân thiết, Lâm Tĩnh Sơ không khác gì cái đuôi của Lâm Tuyền, lúc nào cũng quấn lấy y, giờ là thiếu nữ 16 xinh đẹp vẫn không có gì thay đổi, Lâm Tuyền đã chuẩn bị trước rồi, nếu không thế nào cũng bị cô em xô ngã.

Lâm Tĩnh Sơ ôm cổ Lâm Tuyền nhõng nhẽo:

- Nói trước anh đợi em ở tỉnh thành, ở nhà chỉ cả mấy ngày, sau đó cùng về Tĩnh Hải, sao anh nuốt lời về trước?

- Toàn do một mình em nói đấy chứ, anh có nhận lời đâu. Nhà chị cả cũng chẳng có để ở đâu, nhà chị ấy cũng một căn phòng, em mà ở đó thì Dương Minh phải ra đầu đường mà ngủ à?

Dương Minh là bạn trai của Lâm Tĩnh Di, chị gái Lâm Tuyền, hiện chỉ còn đợi ngày kết hôn, đang ở cùng nhau.