Quan Thương
Chương 19 : Gặp Lại Cảnh Nhất Dân
Ngày đăng: 08:05 19/04/20
Quách Bảo Lâm xấu hổ gãi đầu:
- Hình như là tìm rồi, nhưng không có tác dụng, chỉ đồng ý hôm đổi biển tới hưởng ứng.
Lâm Tuyền biết nhà họ Quách đang rất sốt ruột, chịu khó giải thích :
- Chuyện này muốn anh Triệu Tăng trực tiếp giúp đỡ là không thể, anh ấy đi theo Cảnh Nhất Dân chịu đựng bài xích lạnh nhạt mười năm mới có vị trí hôm nay, mày cũng không thể trách anh ấy không giúp. Cảnh Nhất Dân là loại người như thế nào, ông ta tới Tĩnh Hải 11 năm, mày bao giờ nghe nói ông ta dùng quyền mưu lợi chưa? Nếu Triệu Tăng làm việc này, tin đồn lan tới tai ông ta, Triệu Tăng còn mong được ông ta nâng đỡ hay sao?
Quách Bảo Lâm nghe thế thì càng quýnh lên :
- Vậy chuyện nhà hàng phải làm sao? Ông già ném hết vốn liếng vào đó rồi.
- Ông già nhà mày nói chuyện không thật chút nào, mày làm con chưa chắc đã biết nội tình đấu. Tối mời Vũ Cường và huynh đệ của hắn tới ăn cơm, lúc ấy hẵng nói.
Nói xong Lâm Tuyền lên xe chuẩn bị rời đi :
- Ê, này này, giờ mày đi đâu ?
Ghi đông bị Quách Bảo Lâm túm lấy, không nhúc nhích được chút nào, Lâm Tuyền cười yếu ớt:
Lâm Minh Đạt không dựa dẫm vào quyền lực của cha vợ, thậm chí ở vấn đề căn bản còn có tranh chấp, không hay qua lại nhà cha vợ, nhưng dù sao vẫn là con rể Trần Nhiên. Cảnh Nhất Dân thông qua mối quan hệ này vừa không quá thân mật với phe Trần Nhiên, lại không bị Trần Nhiên cố ý chèn ép, cắm rễ chắc chắn ở Tĩnh Hải.
Sau khi Trần Nhiên rời nhiệm, Cảnh Nhất Dân cũng không bị liên lụy, bên trên có ghế trống, ông ta tự nhiên leo lên.
Do cục diện Tĩnh Hải mấy năm qua có chút hỗn loạn, quan viên bị kéo ngã khá nhiều, Cảnh Nhất Dân không thuộc bất kỳ phe phái nào, lại dùng tốc độ nhanh nhất leo lên đỉnh kim tự tháp quyền lực của Tĩnh Hải.
Cảnh Nhất Dân sợ bị vấn đề của Trần Nhiên để lại làm liên lụy, nên không qua lại với Lâm Minh Đạt. Khi ấy Lâm Tuyền chỉ 15 tuổi, đã cảm nhận được sâu sắc thói đời ấm lạnh, con người vì thế trưởng thành nhanh chóng, tính cách trở thành lãnh đạm trầm tĩnh, hoàn toàn không giống thiếu niên sôi nổi ở độ tuổi ấy.
Nhớ lại thời đó, Lâm Tuyền còn rất nhiều oán hận Cảnh Nhất Dân, lúc này không biết bị thái độ thân thiết của ông ta làm động lòng, hay là y quen nhìn thấy sự đời bạc bẽo, không ngờ cảm thấy chuyện vong ân phụ nghĩa của Cảnh Nhất Dân năm xưa chẳng còn là gì nữa, cứ như nó trôi hết theo tiếng « chú Cảnh » kia rồi vậy.
Công bằng mà nói, người duy nhất có quyền phán xét việc làm của Cảnh Nhất Dân những ngày đó là ba y.
Cứ như có một con người khác khống chế bản thân nở nụ cười hơi ngượng ngùng của chàng thanh niên mới vào đời, Lâm Tuyền thản nhiên nhận làm cháu Cảnh Nhất Dân, trước mặt quan viên chủ yếu của Tĩnh Hải, nói chuyện vài câu mang tính chất tư nhân với Cảnh Nhất Dân, chỉ trong thời gian ngắn đã để lại ấn tượng sâu sắc với những người có mặt ở đó.
Cảnh Nhất Dân có một cuộc họp gấp, thân thiết hỏi thăm vài câu rồi tạm biệt.