Quán Trà Tình Yêu Của Tiễn Tiểu Háo
Chương 11 : Tiễn ba ba lo lắng
Ngày đăng: 01:00 19/04/20
11. Tiễn Ba Ba Lo Lắng...
Chỉ thấy Trần Hoán vẻ mặt khẳng khái* sắp chết bộ dáng, Sở Cố Hoài cảm thấy có một chút buồn cười.
“ Cũng không có gì, mục đích của tôi chính là hy vọng hắn có thể bảo trì nguyên phán, đương nhiên, nếu ngài không chịu......” Sở Cố Hoài hướng Tề Tiểu Mi sử một cái nhan sắc, Tề Tiểu Mi hơi hơi gật gật đầu, đem tài liệu đệ đưa Trần Hoán.
“ Ngài tự mình nhìn xem đi.”
Trần Hoán lấy quá tài liệu bắt đầu xem, nhìn đến cuối cùng, bất giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“ Đáp án của ngài là…?”
“ Sở luật sư, cô làm cho tôi khó xử quá, tôi......” Trần Hoán đang lâm vào con đường lựa chọn, dù cho hắn chọn cái nào đi chăng nữa thì hai bên đều là tử lộ.
“ Ngài yên tâm, tôi làm sao có thể để cho Trần thị trưởng gặp khó đâu, bên kia La Kỉ ủy, ta sẽ giúp ngài nói.” Sở Cố Hoài nhíu nhíu khóe miệng.
“ Ai, được rồi, được rồi.” Trần Hoán thở dài nhẹ nhõm một hơi,để lộ sắc mặt vui mừng.
“ Chúng tôi liền cáo từ, Trần thị trưởng, một lời đã định.” Sở Cố Hoài đứng lên.
“ Nhất định, nhất định.”
Quân Thành luật sư sự vụ sở
“ Lão Đại, tôi đối với cô bội phục thêm trăm nghìn lần nữa.” Đinh Hiểu vẻ mặt sùng bái nhìn thấy Sở Cố Hoài khải hoàn trở về đến.
“ Đúng vậy a, Lão Đại Lão Đại, dạy nhóm ta mấy chiêu đi.” An An hai mắt tỏa sáng.
“ Chỉ là một quán tác phong của tôi mà thôi, mọi người biết mà.” Sở Cố Hoài bình thản nói.
“ Chính là...... Tìm chứng cớ, tạo quan hệ, tư mình giải quyết?” An An nhanh miệng nói.
“ Đúng.”
“ Nói thì lúc nào cũng dễ, chúng ta thật ra nghĩ đã muốn chết, chắc gì có người nguyện ý a.” Đinh Hiểu bất đắc dĩ cười nói, không biết Sở Cố Hoài đi nơi nào quen được nhiều người như vậy, hơn nữa tất cả đều là cấp cao, cho dù sự thật như thế nào đi nữa chắc chắn là có người giúp nàng. Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết, nhưng kỳ quái chính là không ai biết nguyên nhân.
Tiễn gia
“ Em gái, đến ha ha này.” Tiễn Mạc Nam cấp Tiễn Tiểu Háo gắp một miếng cá.
“ Ừm. Đi thôi.”
Đợi ba con trai trở về chính mình phòng, Tiễn Đổng Vi lúc này mới hít một hơi cầm lấy điện thoại.
“ Alo, ha ha...... Là tôi, lão Tiễn, như thế nào, gần đây khỏe không?”
“ Ừ, tôi còn khỏe, tôi nói ông nha, sự nghiệp lớn liền quên lão chiến hữu đi.”
“ Còn nói không có, đã lâu như vậy điện thoại đều không gọi đến một cái.”
“ Ừ,mấy đứa nhỏ đều khỏe.”
“ Nào có, ông có một đứa trên đỉnh cao tôi này có bốn đứa ngang ngang thôi.”
“ Ừ, đúng vậy, ông giúp tôi chú ý đi.”
“ Hắc, kia xong, nhân tôn đều có nhân tôn phúc*,còn xem các nàng duyên phận.”
“ Tốt, hôm nào đi ra hợp mặt? Không biết ông này đại ân nhân có chịu cho ta mặt mũi không thôi.”
“ Nhớ phải giữ lời, rồi, vậy nói sau.”
“ Ừm, treo.”
Treo điện thoại, Tiễn Đổng Vi có chút cảm khái, dù sao cũng là nhiều năm lão chiến hữu, này phân tình cảm cũng không phải người bình thường có thể hiểu được, cho dù là lâu như vậy không có liên hệ. Nói qua nói lại một hồi cảm giác vẫn là như vậy thân thuộc.
Chỉ mong,lần này hắn làm như vậy có thể giúp nha đầu.
Chú thích:
*khẳng khái: có khí phách cứng cỏi và kiên cường, không chịu khuất phục.
*dấm chua: ghen, ganh tỵ dùng trong tình cảm.
*đắc quá thả quá: giống câu “ăn xổi ở thì” chỉ tính chuyện tạm bợ trước mắt mà không tính chuyện lâu dài. (không chắc dịch đúng câu đắc quá thả quá)
*nhân tôn đều có nhân tôn phúc: người nào có phúc của người nấy.