Quán Trà Tình Yêu Của Tiễn Tiểu Háo

Chương 15 : Boss, cứu mạng

Ngày đăng: 01:00 19/04/20


15. Boss, Cứu Mạng.........



“ Tề Tiểu Mi, mở cửa.” Sở Cố Hoài lôi kéo Tiễn Tiểu Háo vẻ mặt hắc tuyến đi tới cửa, lạnh lùng gọi một tiếng.



Trong phòng truyền đến thanh âm đi lại rất nhanh, Tiễn Tiểu Háo có chút lý giải được cảm thụ của Tề Tiểu Mi, cùng Quách Mỹ Mỹ ngây ngốc một ngày chắc chắn ai cũng đều trở thành điên.



“ Hai người! Hai người rốt cục đến đây!” Tề Tiểu Mi rất nhanh ra mở cửa, hướng Tiễn Tiểu Háo nhào tới, gắt gao ôm nàng, tuy biết rằng Tề Tiểu Mi không có ý gì khác nhưng Sở Cố Hoài vẫn không nhịn được đem các nàng tách ra, đứa nhỏ này chính là bảo bối mà ba ba dặn dò kỹ lưỡng phải bảo vệ nàng thật tốt.



“Chị Tiểu Mi...... Vất vả cho chị rồi.” Tiễn Tiểu Háo nghiêm túc vỗ vỗ bả vai của nàng.



“ Háo Tử! Háo Tử! Cậu đã đến rồi a!” Đang lúc Tiễn Tiểu Háo cùng Tề Tiểu Mi dùng khó khăn ánh mắt trao đổi thì Quách Mỹ Mỹ cũng từ biệt thự chạy tới, một phát đẩy ra Tề Tiểu Mi tiến lên ôm bạn thân từ nhỏ.



“ Vào nhà trước đi.” Sở Cố Hoài nâng chân đi vào nhà, thục môn thục lộ đi vào phòng bếp, không quá vài giây liền hắc nghiêm mặt đi ra.



“ Nhà bếp của cậu gặp trộm à?”



Tề Tiểu Mi vẻ mặt dục khóc vô lệ*, yên lặng nhìn thoáng qua người đang ôm Tiễn Tiểu Háo không chịu buông Quách Mỹ Mỹ.



“ Em dọn cho.” Tiễn Tiểu Háo khóe miệng cong lên nhịn không được cười loan ánh mắt.



“ Một giờ hai trăm.”



“ A?” Tề Tiểu Mi ngơ ngơ nhìn Tiễn Tiểu Háo, đang cố gắng hiểu ý của nàng.



“ Ý của nàng là nàng sẽ giúp chị thu thập phòng bếp, một giờ hai trăm.” Quách Mỹ Mỹ kiên nhẫn giải thích.



Tề Tiểu Mi lặng lẽ nhìn thoáng qua phòng bếp.



“ Thành giao.” Hai chữ cứ như vậy tự nhiên mà nói ra.



“ Trước giao tiền sau làm việc.” Tiễn Tiểu Háo cười mị mị xòe tay.



“Boss......”



“ Khoảng này trừ vào tiền lương.” Sở Cố Hoài không để ý đến đáng thương Tề Tiểu Mi đang hề hề nhìn nàng.



“ Đây, hai trăm...... Chị tức gần chết” Tề Tiểu Mi y y không tha nhìn túi tiền Tiễn Tiểu Háo nổi lên hai hồng đồng đồng Mao ông nội. (tức Mao Chủ Tịch)



“ À mà nè. Cước rửa chén cậu tha đi đâu rồi?”



“ Ban công.”




“ Chị đói......”



“ Em đi nấu cơm đây, buổi tối chị muốn ăn cái gì?” Tiễn Tiểu Háo ngồi xuống cười mị mị hỏi han.



“ Chị không thành vấn đề, em xem cái gì thuận tiện thì làm.”



“ Ừm...... Trứng luộc cùng thịt kho tiêu, giờ ăn đơn giản một tí,buổi tối làm thứ tốt cho chị ăn ha.” Tiễn Tiểu Háo nói.



“ Hử? Thứ tốt là gì a?” Sở Cố Hoài cảm thấy nàng đã hoàn toàn bị mỹ thực của Tiễn Tiểu Háo bắt làm tù binh.



“ Chờ đến tối đi, hiện tại nói cho chị biết thì đâu còn gì là thần bí nữa.” Nói xong, Tiễn Tiểu Háo liền một bước nhảy dựng tiến nhà bếp.



Sở Cố Hoài không biết vì cái gì, bỗng nhiên có cảm giác mình được cưng chiều, gật rồi lại lắc lắc đầu, cảm thấy ý tưởng này có chút buồn cười, cô bé này cùng đứa trẻ có khác gì nhau đâu.



Giản đơn ăn cơm chiều, Sở Cố Hoài vốn định giúp đỡ rửa một ít bát, lại bị Tiễn Tiểu Háo vô tình đẩy dời đi nhà bếp, nói nàng vướng tay vướng chân. Nói xong liền đóng cửa phòng bếp, phỏng chừng là đang làm món thần bí nào đó gọi là “ Thứ tốt.”



Sở Cố Hoài ở cửa nhà bếp đứng vài giây liền mỉm cười trở về phòng, mở laptop tính toán xử lý một chút sự tình.



Mới vừa mở laptop đập ngay vào mắt là rất nhiều bưu kiện chưa đọc, công việc ở sự vụ sở cũng còn rất nhiều trong nhà.



Theo từng bước từng bước mở ra, trước tiên là một ít tư liệu cùng mấy án tử mới vừa nhận gần đây,đều là sự vụ sở viên công gửi đến cho nàng. Về sau là bưu kiện của ba mẹ.



Xong sự vụ sở bưu kiện, Sở Cố Hoài do dự mở ra bưu kiện gần nhất ba mẹ gửi cho nàng.



Chú thích:



*dục khóc vô lệ: khóc không ra nước mắt.



*hữu khí vô lực: có hơi mà không có sức.



*hàm tu thảo:còn có tên là cây mắc cỡ, cây trinh nữ, cây thẹn, cây tu thảo.



*quái phích: cổ quái.



*hoa tỷ muội: tức TTH và QMM.



*bách không kịp đãi: gấp đến không kịp chuẩn bị.



*danh chính ngôn thuận: đủ tư cách, đủ danh nghĩa.