Quân Vi Hạ
Chương 101 : Ngoại truyện 2
Ngày đăng: 10:17 18/04/20
Hoằng Nguyên đế đại hôn, khắp chốn mừng vui, bãi triều chín ngày.
Ngày đại hôn thứ hai, trong cung Phượng An, Kỷ Chước nhàn nhã đứng dậy. Lúc chuẩn bị hôn lễ ngày hôm qua, hoàng đế đã đặc biệt hàm xúc mà nói với hắn rằng, rất có khả năng hôm nay sẽ bị chậm trễ một chút. Kỷ Chước vừa mặc quần áo vừa cong môi cười khẽ, người trẻ tuổi quả nhiên là sinh long hoạt hổ, mà trong cung cũng chỉ còn một vị trưởng bối là hắn, thôi, cứ để bọn nhỏ hồ nháo một chút cũng không việc gì.
Từ thị vệ ân cần cầm áo khoác lại đây, tự tay mặc cho Kỷ Chước, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia lộ ra nét cười nhàn nhạt, liền nhịn không được mà ngắm nhiều hơn một chút.
“Thắt sai rồi.” Kỷ Chước dở khóc dở cười mà nhìn người nào đó buộc vạt áo bên hông hắn ra đằng trước ngực.
Lễ phục vốn rất phiền phức, chỉ ngẩn người không chút ý một chút là phải cởi ra mặc lại. Từ Triệt gãi gãi đầu cười ngốc nghếch, kiên nhẫn cởi từng cái một ra rồi cẩn thận mặc lại cho hắn. Tính tình của Từ tướng quân thật chẳng dám khen là tốt, nhưng đứng trước mặt Kỷ Chước thì lại dịu ngoan giống như một “ngưu ngốc” (trâu ngốc ^o^), làm chuyện gì cũng thấy thú vị, không có một chút hấp tấp hay nóng nảy nào.
Kỷ Chước nhìn bàn tay chai sần do luyện thương hàng năm, ngốc vụng mà cầm vạt áo mềm mại, cẩn thận tỉ mỉ mà thắt, không thể nói là đẹp nhưng rất chỉnh tề, có điều cái nút thắt phức tạp bên hông thì thắt thế nào cũng không đẹp được, phải làm đi làm lại mấy lần, trong lòng hắn không khỏi mềm cả lại, “Việc này cứ để thái giám đến làm là được.”
“Mười bảy năm chưa từng làm, có chút ngượng tay thôi.” Từ Triệt cúi đầu, vẫn chấp nhất phân cao thấp với cái dây lụa kia.
Mười bảy năm, hai người chỉ gặp mặt một lần duy nhất vào bữa tiệc khao thưởng trong cung nhân dịp Từ Triệt đánh bại Nam man và được phong Đại tướng quân, lúc đó chỉ có thể ở xa xa nhìn nhau, toàn bộ thời gian còn lại đều là cách xa ba nghìn dặm. Kỷ Chước nhịn không được mà thở dài, chần chờ một chút rồi chậm rãi ngẩng đầu, sờ sờ lọn tóc mai đã có sợi bạc trên thái dương Từ Triệt.
Vốn cho là, tình ý kia chỉ là những cảm xúc ngây thơ thời niên thiếu, đã sớm đoạn vào ngày tống thân (chắc là đưa dâu), nhưng trong thâm cung nặng nề này, vào những lúc yên tĩnh không người, Kỷ Chước lại nhịn không được mà nhớ đến thiếu niên cười ngây ngô bưng vỏ sò tặng mình, thầm đoán hẳn là lúc này hắn đang kiến công lập nghiệp ở Lĩnh Nam, đã cưới vợ sinh con, cũng dần dần quên mất con người bạc tình này rồi. Hắn chẳng thể nghĩ tới, tên ngốc này lại đau đáu đợi chờ trong vô vọng suốt mười bảy năm qua, không hề cưới vợ, càng không nâng tiểu thiếp vào cửa, hơn ba mươi tuổi, mái tóc đen đã sinh sợi bạc.
Cảm nhận bàn tay ấm áp chạm vào thái dương, ngón tay cầm dải áo của Từ Triệt liền khựng lại. Trong một tháng này, hai người không ở cùng nhau mười bảy năm đều thử chậm rãi tiếp xúc. Kỷ Chước đối xử với hắn vẫn luôn ôn hòa, khiến trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm lo âu, sợ người nọ là vì cảm thấy từng phụ lòng, mắc nợ hắn nên mới giữ hắn lại bên người.
Cảm xúc nóng hổi gần sát, thân mật khăng khít giống như về tới mười bảy năm trước, giây phút này, một người thiết huyết rắn rỏi như Từ Triệt cũng nhịn không được mà đỏ hốc mắt, lại sợ mất mặt nên cố hít vào một hơi, tiếp tục cúi đầu, nút thắt trong tay cũng càng thắt càng loạn.
Kỷ Chước nâng tay, cầm hai bàn tay đang run nhè nhẹ kia, giọng nói khàn khàn: “Đồ ngốc, buộc thành nút chết rồi.”
Từ Triệt chậm rãi nắm lấy đầu ngón tay xinh đẹp kia, không động cũng không nói lời nào.
Căn phòng thoáng chốc rơi vào yên tĩnh, không hề có vẻ ngượng ngùng bối rối, mà chỉ nhìn thấy sự dịu dàng quyến luyến lặng lẽ lưu chuyển giữa hai người.
Kỷ Chước ngồi xổm xuống nhìn hắn, đôi mắt ưng lạnh lùng tràn đầy ý cười.
Từ Triệt nhịn không được đỏ bừng mặt, dù sao Kỷ Chước từ nhỏ liền thích cười nhạo hắn rồi, người ta cười nữa cũng không có gì mất mặt, lúng túng cầm cái vỏ sò đẹp nhất đưa lên, “Cho ngươi.”
Kỷ Chước nhìn vỏ sò nhỏ trước mắt, châu tròn ngọc sáng, rực rỡ trong ánh mặt trời, lại nhìn nhìn gương mặt tươi cười lấm lem đất cát kia, vẫn như năm đó, ngốc nghếch giơ vỏ sò lên, ngốc vụng mà lấy lòng hắn. Kỷ Chước không nhận vỏ sò kia, mà vươn tay nhẹ nhàng lau cát trên gương mặt tuấn tú của Từ Triệt, “Đã bao nhiêu năm rồi, sao lại không có chút tiến bộ nào thế này, ngốc đến nỗi tự mình vấp chân mình rồi ngã.”
“Hắc hắc…” Từ Triệt chỉ nhìn hắn, ngoác miệng cười ngây ngô, xoay người nằm dài trên bờ cát, dứt khoát không đứng dậy.
“Ngốc!” Kỷ Chước bất đắc dĩ mà lắc đầu, cũng đi theo nằm xuống bên cạnh hắn.
Gió biển lồng lộng thổi qua vạt áo hai người, làm rối tung mái tóc đen dài, khiến chúng quyện vào một chỗ, cùng với âm thanh rì rào của từng cơn sóng vỗ, thật yên bình.
“Hàn Chi, về sau chúng ta sẽ không tách ra nữa, đúng không?”
”Ừm.”
“Hàn Chi.”
“Sao?”
“Không có việc gì, chính là gọi ngươi một tiếng thôi.”
“Đồ ngốc!”
Tuổi thanh xuân đi qua sẽ không bao giờ trở lại, thiếu niên tương tư ngày nào đã bạc mái đầu. Mười bảy năm vội vàng trôi qua, dù cho ngăn cách hai đầu, nhưng trái tim cả hai lại chưa bao giờ rời xa.