Quân Vi Hạ
Chương 21 : Mưa núi
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Triều đại này rất trọng hiếu đạo, nhất là các nhà huân quý trước mắt thiên tử, khi gia phụ qua đời phải thủ hiếu tròn ba năm. Tuy không đến mức cả nhà phải ăn chay niệm phật nhưng vợ chồng không được phép cùng phòng, trong hiếu kì mà có thai thì lại càng không thể chấp nhận nổi.
Có thai trong thời gian thủ hiếu chính là đại bất hiếu, theo nghi lễ truyền thống của các đại tộc, khi phát hiện có chuyện này xảy ra thì chắc chắn sẽ phải mở từ đường. Ngay cả khi chính thê có bầu, bị người biết thì cũng chỉ có thể để sẩy. Bởi vì nếu hài tử này bị người ngoài biết được là hoài thai trong hiếu kì, hài tử đó sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của toàn bộ gia tộc.
“Cho tới bây giờ, phụ thân… đều không đem ta trở thành người một nhà.” Lâu Cảnh chậm rãi thả lỏng tay, tự giễu mà cười cười, nếu đã sớm biết… thì sẽ không đau lòng…
Nếu phụ thân thẳng thắn nói chuyện này với hắn, mặc dù rất tức giận, nhưng vì mặt mũi của Lâu gia, vì bọn họ là phụ tử thân thiết nhất, hắn cũng sẽ bỏ qua chuyện này… Nhưng… có lẽ trong mắt của phụ thân, hắn chính là… một kẻ ngoan độc bức kế mẫu sẩy thai đi.
Tiêu Thừa Quân nhìn hắn, hơi hơi nhíu mày, tiến lên một bước, có chút mới lạ mà đem người ôm vào trong ngực, học theo bộ dáng khi an ủi y của Thái tử phi, ngốc vụng mà vuốt ve lưng Lâu Cảnh, trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói: “Ngươi đã được gả cho ta, về sau chúng ta mới là người một nhà.”
“Ha ha…” Lâu Cảnh gục đầu vào vai Thái tử điện hạ, cái mũi dụi dụi không ngừng, rồi nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, vươn tay ra ôm vòng eo thon nhỏ mà hữu lực của Thái tử, “Đúng rồi, chúng ta mới là người một nhà.”
Triệu Hi đã thay đổi một thân nam trang, kích động chạy tới, nhìn đến một màn trước mắt, lập tức giơ hai tay bưng kín mặt, “Ai da, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”
“Cửu tiểu thư, làm thế nào mà ngươi lại trộm đi ra được thế?” Lâu Cảnh đem cằm gác lên vai Thái tử điện hạ, dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn.
Triệu Hi vẫn giữ tư thế giơ hai tay che kín mắt, nghe Lâu Cảnh nói chuyện, ngón tay hơi tách ra tạo thành khe hở, nhìn thấy hai người kia vẫn còn ôm nhau, ngón tay lại nhanh chóng hợp kín lại, “Ta vội đến đưa chứng cớ cho ngươi, để ngươi còn tính toán bước đi tiếp theo chứ!”
Tiêu Thừa Quân thấy Triệu Hi đến đây, liền buông Thái tử phi ra, chỉnh lý vạt áo, đứng thẳng lại.
Lâu Cảnh bất mãn mà bĩu môi, đi đến chỗ Triệu Hi đang đứng cách họ hơn mười bước chân, xách hắn đến trước mặt Thái tử.
“Bái kiến Thái tử điện hạ.” Triệu Hi bị Lâu Cảnh túm cổ áo kéo lại gần, còn không quên chắp tay hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Trong mắt Tiêu Thừa Quân mang theo ý cười, vốn muốn hỏi Triệu Hi như thế nào mà thay đổi quần áo nhanh vậy, lại cảm thấy lời này hỏi ra quá thất lễ, liền không mở miệng.
“Uầy, sao ngươi không đi theo Triệu phu nhân trở về? Thiên kim tiểu thư mà nữ phẫn nam trang chạy ra bên ngoài, chính là hữu nhục môn phong đấy!” Lâu Cảnh đoạt lấy tờ giấy trong tay Triệu Hi, nhét vào trong ngực, tiếp tục đùa hắn.
“Điện hạ biết, nhưng thần không biết!” Lâu Cảnh bước về phía trước, xoay bả vai Thái tử điện hạ lại, buộc y đối diện với mình. Tin tức khẩn trong triều liên tục gửi đến, Tiêu Thừa Quân lại không thương lượng với hắn nửa câu, ngày mai phải vào triều rồi, nếu Thuần Đức đế mở miệng muốn trị tội Thái tử thì nên làm cái gì bây giờ?
“Tòa nhà lớn đang sụp đổ…” Tiêu Thừa Quân nhìn hắn, “Lấy lực lượng của một mình ta, chỉ như muối bỏ biển.”
Lâu Cảnh sửng sốt, lời này Thái tử điện hạ đã từng nói qua một lần. “Ngôi nhà sắp đổ sụp… Không bằng noi theo phượng hoàng niết bàn, tìm kiếm sự tái sinh bên trong đống tro tàn.” Lại nguyên lai, vào thời điểm kia, Tiêu Thừa Quân đã báo cho hắn con đường kế tiếp.
“Thừa Quân…” Lâu Cảnh buông lỏng bả vai, nắm hai bên tay của Tiêu Thừa Quân, thẳng tắp mà nhìn y. Cơn mưa vẫn dai dẳng kéo dài không hề có dấu hiệu sẽ tạnh, hơi lạnh từ mưa thu tràn qua song cửa sổ vào phòng, xuyên qua thường phục màu vàng hơi đỏ của Thái tử, ánh nến chập chờn lay động cũng không thể xóa đi màn đêm tối tăm. Thái tử đứng đó, không hề thể hiện ra một chút suy sụp tinh thần nào, ngược lại, giống như mặt trời mới mọc lên từ phương đông, chiếu sáng rực rỡ trong căn phòng u ám.
Tiêu Thừa Quân nhìn Thái tử phi, tuấn nhan diễm lệ, bất cứ lúc nào cũng làm y vui vẻ, thường hay nắm tay và tặng y những cái ôm ấm áp, bèn chậm rãi vươn tay xoa xoa khuôn mặt hơi lạnh kia, “Ta không muốn liên lụy đến ngươi, đừng nhúng tay vào việc này.”
“Ngày hôm trước điện hạ còn nói với ta, hai chúng ta mới là người một nhà.” Lâu Cảnh nắm chặt hai bên tay của Tiêu Thừa Quân, gắt gao mà nắm.
Tiêu Thừa Quân nhìn hắn, khẽ thở dài.
Lâu Cảnh kéo cánh tay mềm mại, thon dài kia đến trước mắt, hạ xuống lòng bàn tay trắng nõn một nụ hôn, “Làm thần tử cũng tốt, làm thê tử cũng được, ta tuyệt đối không để mặc ngươi lẻ loi một mình như vậy.”
Thái tử điện hạ nhìn hắn, không tiếng động mà nở nụ cười.
“Mấy ngày nữa nhị cữu cùng đại cữu mẫu của ta sẽ về đến kinh thành.” Nói đến đây, tâm trạng nguyên bản nặng nề bỗng nhiên tốt lên, Lâu Cảnh ôm vòng eo của Thái tử điện hạ, “Đến lúc đó, điện hạ phải nhớ cùng ta đến phủ An quốc công xem náo nhiệt đấy nhé!”
(1) từ đường: nhà thờ tổ, nhà thờ chính của gia tộc
(2) hữu nhục môn phong: hữu: cố ý, nhục: bị xấu hổ, làm nhơ nhuốc,môn: gia đình, gia tộc, phong: lề lối, tập tục => có thể hiểu là cố ý bôi xấu phong tục, lề lối của gia tộc.
(3) chất tử: cháu trai
(4) quốc tự: quốc: đại biểu cho quốc gia, thuộc về quốc gia, tự: chùa