Quân Vi Hạ

Chương 46 : Diêm dẫn

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


(diêm: muối, dẫn: đơn vị trọng lượng, hai trăm cân là một dẫn. Phép bán muối lấy dẫn để tính nhiều hay ít, nên chỗ bán muối gọi là dẫn ngạn 引岸, số bán được bao nhiêu gọi là dẫn ngạch 引額. Các hàng hóa khác cũng có khi dùng chữ ấy như: trà dẫn 茶引 số trà bán được, tích dẫn 錫引 số thiếc bán được.



=> diêm dẫn: 1 loại tương tự như ngân phiếu, nhưng có trị giá nhỏ, lấy đơn vị đo là muối chứ không phải lượng bạc, ngày xưa muối cũng quý tương đương với vàng, bạc.)



Bất quá nghĩ là nghĩ vậy, chứ Thẩm Liên có thể tiến vào thái miếu và đảm nhiệm chức vụ chủ trì buổi lễ mà không bị làm sao thì việc thu chút “quà gặp mặt” lần này, chỉ cần tìm một cái lý do tốt đẹp nào đấy rồi đi vào cung nịnh nọt một phen, khẳng định là Thuần Đức đế sẽ nhắm một mắt, mở một mắt rồi cho qua ngay thôi.



Sự tình quả đúng như Lâu Cảnh đã dự đoán, “quà gặp mặt” được thu với khí thế hừng hực, nhóm huân quý trong kinh cũng đua nhau cho vay tiền đến thuận tay, còn Thuần Đức đế thì từ đầu đến cuối đều nhất trí không nói một từ. Nhất thời, người người trong kinh đều vui mừng hỉ hả, chỉ có nhóm quan viên phải đi vay tiền là méo mặt, vui vẻ không nổi mà thôi.



Nhưng dù bên ngoài có ầm ĩ, nhộn nhịp thế nào thì cũng không có quan hệ gì đến Lâu Cảnh. Hắn không hề tham dự mảy may vào đoạn mua bán này, chỉ cho Vân Bát đi điều tra xem những quan viên nào phải đi vay tiền, đặc biệt là những người đến mượn tiền của phủ An Quốc công, tất cả đều được ghi chép lại cẩn thận.



Đảo mắt liền tới mười ba tháng chạp, Thẩm Liên đã thu được một đống “quà gặp mặt” nặng tay, nhóm quan viên hồi kinh báo cáo công tác có nhà ở gần đều vội vàng trở về, còn những người có nhà ở quá xa thì chỉ có thể ở lại kinh thành chờ đón năm mới. Cuối cùng từng người bận bịu đã xong, bắt đầu an tâm chuẩn bị hàng tết.



“Sao ngươi không tham gia vào chuyện làm ăn kia?” Tiêu Thừa Quân hỏi Lâu Cảnh, lấy tính tình của hắn, với loại chuyện dễ kiếm tiền thế này thì hẳn là cũng thò một chân tham gia rồi chứ?



“Không có tiền.” Lâu Cảnh lầu bầu, đem mặt chôn đến trước ngực Mân vương điện hạ.



Không có tiền? Tiêu Thừa Quân ngạc nhiên hỏi: “Không phải hôm trước ngươi vừa kiếm được một khoản lớn từ chỗ Thẩm Liên sao? Sao bây giờ lại nói không có tiền?”



Ngoài trời tuyết bay toán loạn, ngồi rất lạnh, sau khi dùng qua cơm chiều, hai người liền chui vào trong ổ chăn. Tiêu Thừa Quân tựa người vào đầu giường đọc sách, Lâu Cảnh liền tự động tiến sát vào trong ngực phu quân.



“Hơn phân nửa đều cầm đi đổi thành thương sao rồi.” Lâu Cảnh vươn tay chậm rãi miêu tả hoa văn in ngầm trên áo của Mân vương điện hạ.



(thương sao là một từ cổ, thương: kho, vựa, chỗ để tồn trữ các loại như ngũ cốc,..; sao: tiền giấy, tiền tài => nó gần giống như hóa đơn hàng bây giờ ấy, thương sao chính là hóa đơn số ngũ cốc được chứa trong kho.)



Các nhà buôn, thương nhân giàu có thường đổi thương sao ở nạp lương, dân gian còn gọi là “bạch điều”, chỉ dùng để đổi mấy thứ như diêm dẫn, theo quy đổi thì một hai thương sao sẽ đổi được một diêm dẫn, một diêm dẫn trị giá nửa lượng bạc.



(nạp lương:cách gọi của thời xưa, đây là một dạng giống như tiền trang hay ngân hàng bây giờ.



Bạch điều: hóa đơn tạm (một cách gọi khác của thương sao)



Quy đổi: 1, 2 thương sao = 1 diêm dẫn = 0,5 lượng bạc.)



Tiêu Thừa Quân nhíu nhíu mày, “Ngươi muốn kinh doanh muối sao?”



“Vào mùa đông không làm được muối, mà đa số mọi người lại sốt ruột muốn bán rẻ để lấy tiền mua sắm đón tết nên thương sao sẽ bị rẻ đi không chỉ một hai đồng.” Lâu Cảnh vê vê ngón tay trên hoa văn hình rồng, thầm nghĩ nếu về sau được thay thế bằng nội sam màu vàng, trên mặt có thêu rồng năm móng vuốt, có lẽ lúc sờ vào sẽ thú vị hơn nhiều.



Nói cách khác, nếu trước đây thương sao có giá trị năm đồng tiền thì bây giờ Lâu Cảnh chỉ cần dùng một đồng tiền để mua.



“Sao lại lãi to đến vậy?” Tiêu Thừa Quân giật mình kinh ngạc, bởi vì kinh doanh muối kiếm tiền rất tốt nên nhóm thương nhân giàu có thường rất muốn nộp thuế bằng thương sao, nhưng nếu thương sao lại giảm giá đến vậy thì sau này còn có ai muốn nộp thuế nữa bằng cách này nữa, phỏng chừng sẽ trực tiếp đổi thành ngân phiếu để nộp lên cho triều đình. Mà đến lúc đó, quan phủ lại phải dùng bạc để mua lương thực, nếu phải trải qua hai lần chuyển đổi thế này thì sẽ lãng phí không ít tiền thuế và lương thực.



(Mọi người có thể hiểu thế này:
(1 canh giờ: 2 tiếng; tổ chế: phép tắc,luật lệ, lời nói của tổ tiên.)



Kéo dài suốt mấy ngày liền như thế, cuối cùng Thuần Đức đế cũng không thể nhịn được nữa, “Lập Thái tử không phải là việc nhất thời, để năm sau hãy bàn lại đi!” Lúc này mới dừng được chuỗi ngày tranh luận ồn ào của quần thần, được mấy ngày yên tĩnh.



Tuy nhiên sau sự việc lần này, người chưa từng được chúng thần coi trọng, tam hoàng tử bỗng nhiên trở thành ứng cử viên chạm vào là nóng bỏng tay của vị trí Thái tử. Huống hồ, hiện giờ Trần quý phi đang là người được Thuần đức đế sủng ái nhất, gia thế của hữu tướng lại lớn, vì thế có không ít người chạy đến làm thân với Tiêu Thừa Đạc.



Đối với sự việc này, Tiêu Thừa Quân chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, mỗi ngày đúng hạn vào triều, không nói được lời nào, hạ triều liền trở về phủ, ngồi trong thư phòng an an tĩnh tĩnh mà đọc sách viết chữ. Cửa lớn của phủ Mân vương vẫn lạnh lẽo như trước, đang trong dịp cuối năm mà nơi này vẫn vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim.



Tuyết rơi ít dần rồi tạm ngừng, tạm ngừng rồi lại tiếp tục rơi, gió mùa đông bắc ào ào không dứt, ban đêm phải đốt nhiều than hơn mà vẫn cảm thấy rét lạnh như trước.



Tiêu Thừa Quân nằm trên giường lớn trống trải, nghiêng người nhìn đôi gối đầu có thêu uyên ương hí thủy bằng kim tuyến, lặng lẽ vươn tay ra, chậm rãi vuốt phẳng chỗ trống lạnh lẽo bên cạnh, người kia đã rời kinh được tám ngày rồi. Từ kinh thành đến Tấn Dương là ngàn dặm xa xôi, trời lại đổ tuyết lớn liên tục, không biết một đường hắn đi liệu có bình an?



(“Uyên ương hí thủy”: biểu tượng uyên ương cách điệu hóa cũng được sử dụng trong các đám cưới của người Trung Quốc. Thời xưa, những đôi uyên ương được dùng làm quà tặng tại đám cưới ở Trung Quốc như là biểu tượng của lòng chung thủy.)



Cánh tay được phủ một lượt áo mỏng rất nhanh đã bị lạnh cóng, Tiêu Thừa Quân đem tay lùi về trong chăn, nhìn vị trí bên cạnh mà sững sờ, thở dài một tiếng, nghe tiếng gió rít gào thê lương ngoài cửa sổ, khép lại hai mắt.



Ngàn dặm đường tuyết, người bình thường ra roi thúc ngựa mà đi liên tục thì cả đi cả về cũng mất sáu ngày, nhưng Lâu Cảnh cưỡi hãn huyết bảo mã nên có thể giảm đi nửa ngày, tức là hai lần đi về sẽ tiết kiệm được một ngày. Đến nơi gặp gỡ viên quan quản lý muối, xử lý sự tình thỏa đáng xong xuôi thì cũng đã quá giờ ngọ, hắn không ở lại nghỉ ngơi mà vội vã rời đi ngay, có thể tiết kiệm thêm được nửa ngày nữa.



Lâu Cảnh mang một thân phong sương trở lại kinh thành, đi thẳng đến phủ Mân vương. Thay chiếc áo khoác ngoài đã bị kết băng, hắn ngồi trước bếp lửa bằng đồng ở phòng ngoài để sửa ấm lại thân thể đang lạnh cóng, uống xong bát canh nóng Nhạc Nhàn dâng đến, lúc này mới nhón chân nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ của Tiêu Thừa Quân.



Nhìn thấy gương mặt ngủ say an tĩnh trên giường của Mân vương điện hạ, tâm trí một đường buộc chặt của Lâu Cảnh nhất thời thả lỏng. Trăm triệu lần hắn cũng không ngờ rằng, chỉ tách ra có mấy ngày thôi mà chính mình lại tựa như mất hết lí trí, cả ngày bứt rứt không yên, đêm đến cũng rất khó ngủ, lúc nào cũng mong ngóng trở về thật sớm để nhìn thấy y.



Lâu Cảnh cúi người hôn hôn lên gương mặt ấm áp kia, thầm nghĩ ngày mai Mân vương điện hạ tỉnh dậy, thấy hắn đang ngủ bên người, không biết sẽ lộ ra biểu tình nào đây, nhất định là rất thú vị. Nghĩ như vậy, hắn chậm rãi xốc góc chăn lên, đang muốn chui vào, lại bỗng nhiên ngơ ngẩn cả người. Bên dưới chăn, nguyên bản là nơi hắn vẫn thường ngủ, có một cánh tay thon dài vắt ngang, đang vô ý thức mà chậm rãi vuốt ve trên mặt sàng đan.



Một cảm giác vừa đau mỏi lại vừa ngọt ngào chợt nảy lên trong tim, Lâu Cảnh nắm chặt bàn tay kia, xoay người lên giường, kéo Mân vương điện hạ vào trong lòng. Một đường bôn ba lao lực này, thật là vạn phần đáng giá!



Chim uyên ương



Uyên ương là một loài vịt đậu cây kích thước trung bình, có quan hệ họ hàng gần gũi với vịt Carolina ở Bắc Mỹ.



Kích thước chiều dài của nó là 41–49 cm và sải cánh dài 65–75 cm.



Con trống (còn gọi là uyên) có bộ lông sặc sỡ khó nhầm lẫn. Nó có mỏ đỏ, vệt lông hình lưỡi liềm lớn màu trắng phía trên mắt và mặt đỏ cùng “ria”. Ngực màu tía với hai sọc trắng theo chiều dọc, hai hông hung hung đỏ, với hai cụm lông giống như hai lá buồm màu da cam ở lưng. Con mái (còn gọi là ương) trông tương tự như con mái của vịt Carolina, với vành khuyên màu trắng quanh mắt và sọc chạy ngược về phía sau từ mắt, nhưng nhạt dần, nó có sọc nhỏ màu trắng bên hông và đầu mỏ nhạt màu.



Trong tự nhiên, uyên ương sinh sản trong các khu vực nhiều cây cối gần các ao, hồ nước nông, đầm lầy. Chúng làm tổ thành các hốc trên cây, gần với mặt nước. Con trống không chăm lo gì đến việc ấp và bảo vệ trứng, nó để mặc cho con mái tự làm lấy việc này. Tuy nhiên, trái với các loài vịt khác, uyên ương trống không bỏ rơi gia đình, nó chỉ tạm thời rời bỏ con mái trong thời gian ấp trứng và sẽ quay trở lại khi trứng đã nở. Ngay sau khi uyên ương con nở ra, mẹ chúng bay xuống đất và kêu để giục các con rời tổ. Sau đó các uyên ương con sẽ theo mẹ đến một vùng nước gần đó, nơi chúng sẽ thường xuyên gặp mặt cha mình – lúc này uyên ương cha đã quay trở về và bảo vệ con cái cùng mẹ chúng. Nếu như uyên ương cha không có mặt thì nhiều khả năng nó đã chết trong quá trình rời nhà trước đó. Quần thể châu Á là chim di trú, chúng trú đông tại các vùng đất tấp ở miền đông Trung Quốc và miền nam Nhật Bản.



Uyên ương kiếm ăn bằng cách bơi lội hay đi lại trên mặt đất. Chúng chủ yếu ăn các loại rau cỏ và hạt, đặc biệt là quả sồi. Chúng đi kiếm ăn lúc chạng vạng hay rạng đông, còn ban ngày thì đậu trên cây hay ở dưới mặt đất để nghỉ ngơi.



Chúng có thể tạo thành các bầy nhỏ trong mùa đông, nhưng ít khi thấy chúng tụ tập cùng các loài vịt khác.