Quân Vi Hạ

Chương 51 : Hoa đăng

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Trong hiếu kì, nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra, võ tướng vẫn có thể xuất chinh. Lại bộ thượng thư nói những lời này bất quá chỉ là lý do thoái thác uyển chuyển mà thôi. Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ ràng, An Quốc công đời này chưa từng lên chiến trường, căn bản là không có bản lĩnh để ứng phó với giặc Thát.



“Giặc Thát xâm chiếm vào mùa đông là rất không phù hợp với lẽ thường, thần cho rằng lần này không đơn giản chỉ là đoạt lương thảo.” Hữu tướng Trần Thế Xương bước ra khỏi hàng nói, “Thần cho rằng, cần phải thận trọng suy xét khi lựa chọn ai là người nắm giữ ấn soái.”



Tin tức tới quá bất ngờ, không kịp thương nghị, Thuần Đức đế liền cho mọi người trở về viết tấu chương, buổi lâm triều ngày mai lại bàn tiếp.



Tiêu Thừa Quân hơi hơi nhíu mày, An Quốc công còn đang trong hiếu kỳ nên không thể xuất chiến, nhưng nói theo lẽ thường thì có thể để Lâu Cảnh thay phụ thân xuất chinh, dù sao thì quân binh ở Tấn Châu vẫn thuộc tầm kiểm soát của Lâu gia, tại sao hiện giờ lại không có một ai đề cập đến việc này.



“Từ mấy năm trước, Hoàng Thượng đã luôn muốn làm suy yếu thế lực Lâu gia ở Tấn Châu.” Lâu Cảnh cười nhạo, loại tình huống này vẫn luôn nằm trong dự liệu của hắn, tuy Thuần Đức đế vẫn luôn thưởng thức năng lực của hắn nhưng sợ rằng cũng chẳng tình nguyện để hắn xuất chinh đâu.



Tiêu Thừa Quân nghe vậy, trái tim chợt đập mạnh, nếu phụ hoàng muốn làm suy yếu lực lượng của Lâu gia, vậy cái chết của lão An Quốc công...



“Chắc chắn Hoàng Thượng cũng biết chuyện của gia gia ta.” Lâu Cảnh gắp cho Mân vương điện hạ một cái bánh bao nhỏ, hôm nay tan triều rất sớm, hắn còn chưa kịp đến Bắc Nha, liền ở lại vương phủ cùng dùng điểm tâm với Tiêu Thừa Quân, “Về phần ai là người bày mưu đặt kế, hiện giờ vẫn chưa rõ ràng lắm.”



Cái chết của lão An Quốc công vẫn chưa được làm sáng tỏ, tình thế tại biên cảnh lại biến hóa một cách kì lạ, trực giác của Tiêu Thừa Quân liền cảm nhận được nguy hiểm, “Lần này, không thể để ngươi đi.”



“Không sao đâu.” Lâu Cảnh cắn một miếng bánh bao, “Nếu để cho ta đi, ta sẽ tự biết cẩn thận mà.”



Tiêu Thừa Quân lắc lắc đầu, hôm nay hữu thừa tướng đột nhiên nói ra như vậy, chỉ e rằng thâm ý bên trong sẽ không chỉ có thế, nhưng vô luận là thế nào, một khi chuyện này còn chưa được điều tra rõ ràng, y tuyệt đối không để Lâu Cảnh đi. Ngay cả lão An Quốc công còn không thể chống đỡ được những âm mưu thâm độc kia, liệu Lâu Cảnh có ứng phó được không?



Dùng xong điểm tâm, Lâu Cảnh đến Bắc Nha, Tiêu Thừa Quân liền cho người truyền tin đến tả thừa tướng, hẹn gặp mặt vào giờ ngọ.



Hạ triều, Trần Thế Xương liền mang theo Binh bộ thượng thư Tôn Lương đến ngự thư phòng.



“Hoàng Thượng, thần cho rằng việc này có chút kì quái, nói không chừng là người Thát đang có nội chiến.” Trần Thế Xương mang sắc mặt ngưng trọng mà nói, “Thần cho rằng, chúng ta có thể phái sứ giả đến, cùng vương của người Thát thương lượng một phen.”



“Giặc Thát đã đánh vào biên cảnh rồi, còn muốn thương lượng cái gì nữa?” Thuần Đức đế cau mày, “Thế tử Lâu gia là do một tay lão An Quốc công dạy dỗ nên, cho hắn đi là được.” Trong buổi lâm triều hôm nay, Thuần Đức đế vốn đã có ý này, nhưng hắn lại không thấy ai đề cập để cử Lâu Cảnh đi cả, đành phải cho hạ triều, nhắc nhở mấy người này một chút.



“Hoàng Thượng, có mấy lời này, thần không biết có nên nói ra hay không.” Trần Thế Xương làm bộ do dự một chút.



“Có cái gì mà không dám nói?” Thuần Đức đế xua tay, ý bảo hắn có chuyện gì thì mau nói.



“Thần nghe nói, lúc thế tử An Quốc công làm Thái tử phi, đã có tình cảm rất tốt với Mân vương điện hạ.” Trần Thế Xương nhìn sắc mặt của Thuần Đức đế, cẩn thận mà tìm từ, “Nhiều thế hệ Lâu gia đều kinh doanh ở Tấn Châu, căn cơ vững chắc, cũng giống như nhà Tĩnh Nam hầu ở vùng Đông Nam, mà hiện giờ ngôi vị Thái tử vẫn chưa được định, thần có chút lo lắng.”




“Đứng suốt cả đêm, chân ta sắp gãy rồi.” Lâu Cảnh hừ hừ nói, muốn Mân vương điện hạ xoa bóp chân cho hắn.



“Nếu đau chân đến vậy, hay là không đi xem hoa đăng nữa.” Tiêu Thừa Quân cười khẽ, xoa nhẹ cho hắn hai cái, đêm nay trên đường Phú Quý có hoa đăng, vẫn treo đến tận giờ tý, Lâu Cảnh đã sớm nhớ thương muốn đi xem từ lâu.



(giờ tý: 11h đêm đến 1h sáng)



“Điện hạ xoa xoa cho ta thì sẽ không sao.” Lâu Cảnh lập tức duỗi chân ra, “Ngươi xem, lại sinh long hoạt hổ, có đi đêm tám trăm dặm cũng không thành vấn đề!”



(sinh long hoạt hổ = khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào)



Tiêu Thừa Quân bật cười, vẫn cùng hắn đi xem.



“Ngày mười lăm ở Tấn Châu cũng có hoa đăng, nhưng không đông vui và náo nhiệt như ở kinh thành.” Lâu Cảnh đứng ở đầu đường, ngắm nhìn đèn treo rực rỡ khắp nơi.



Những ngọn đèn dầu giống như những ngôi sao trên sông ngân hà, sáng rực rỡ với vẻ đẹp huyền ảo và đa dạng, vẫn luôn kéo dài đến tận chân trời, nhất thời phân không rõ là đèn hay sao.



Một đêm này, khó có khi mọi người không ở trong nhà nghỉ ngơi, gần như tất cả đều đổ ra đường xem náo nhiệt, nam tử chiếm đa số, cũng có phụ nhân đi theo trượng phu ra ngoài ngắm hoa đăng. Trên đường là một mảnh ồn ào nhộn nhịp, ai ai cũng cảm thấy vui mừng, hớn hở.



Đèn rồng bay, đèn kéo quân, đèn hoa sen,... được bày bán ở khắp nơi, cái đặt trên mặt đất, cái được treo trên cây, tay nghề tinh xảo, vô cùng sống động. Bên cạnh những chiếc đèn lồng được treo lủng lẳng khắp nơi, trên đường phố còn có thêm trò đoán đố chữ, xiếc ảo thuật,... người bán đèn và người mua đèn cũng rất nhiều.



Dòng người di chuyển như nước lũ, chẳng ai chú ý tới ai, Lâu Cảnh vươn tay nắm lấy bàn tay của người bên cạnh.



Tiêu Thừa Quân giật mình mà run người lên một chút, bọn họ chưa bao giờ thân mật trước mặt công chúng như vậy. Y quay đầu nhìn sang Lâu Cảnh, gương mặt tươi cười đầy dịu dàng, giữa những ánh đèn lấp lánh càng thêm ấm áp dị thường, không khỏi cười khẽ, chậm rãi nắm lấy bàn tay hắn, năm ngón tay đan vào nhau thật chặt.



So với những địa phương vắng người, việc trộm nắm tay nhau giữa đám đông như vậy càng làm người ta cảm thấy ngượng ngùng hơn, hai người đều có chút hưng phấn, chẳng có mục đích gì mà chậm rãi đi trên đường, loại cảm giác này thật quá tuyệt vời, chỉ mong con đường này sẽ kéo dài mãi mãi, vĩnh viễn không có điểm cuối mới tốt.



“Đèn lồng, bán đèn lồng, công tử, mua cái đèn lồng a!” Một lão bá cười ha ha mà giơ một cái đèn lồng lên, cất tiếng chào mời về phía hai người.



Tiêu Thừa Quân nhìn thoáng qua đám đèn lồng trong quán, “Hồi Thừa Cẩm còn bé, hắn vẫn luôn muốn có một chiếc đèn hoa sen, đáng tiếc lúc ấy trong cung lại không có ai biết làm, ta thì không được phép xuất cung.” Khi đó đệ đệ vừa mới trúng độc, bệnh đến lợi hại, mười lăm tháng giêng muốn xuất cung nhìn hoa đăng, lại không ra được, liền nắm chặt ống tay áo của y, hỏi y có phải mình sắp chết rồi không, về sau sẽ không được nhìn thấy hoa đăng nữa?



Lâu Cảnh cười cười, bỏ tiền mua một cái đèn lồng hoa sen, “Lát nữa chúng ta mang nó đến phủ Tĩnh vương nhé?”