Quân Vi Hạ

Chương 58 : Sát tặc

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Lâu Cảnh chỉ cảm thấy khí huyết ông một phát vọt lên tận đỉnh đầu, nhảy từ trên ngựa xuống, như tên rời cung mà lao vào trong.



Mắt cũng không chớp, Tiêu Thừa Quân chỉ thoáng dịch về phía sau nửa bước, Vân Thập Nhị đã chắn ở phía trước, nhưng còn chưa kịp ra tay, mọi người liền cảm thấy hoa mắt, tên mặt thẹo đã bị đá bay ra ngoài, nặng nề đụng đánh rầm vào bức tượng thần tạc bằng đá.



Thân thể to lớn đập mạnh vào tượng thần rồi trượt xuống đất, hắn ta còn chưa kịp dãy dụa, cơ thể liền bị một cái cẩm giày hung hăng giẫm đến khó thở.



Tên mặt thẹo bị văng không nhẹ, nhưng thân thể hắn vốn rắn chắc, hoàn hồn lại liền bắt đầu lớn tiếng kêu la, còn chưa kịp nói xong, người đang giẫm hắn đã rút bội đao bên hông ra, chỉ nghe phập một tiếng, bàn tay hắn đã bị đóng đinh trên nền đá, “Tên vương bát nào tới... A -- “



Tiếng gào thảm thiết vang lên khiến nhóm nạn dân kia sợ mất mật, vội vàng đạp tung cửa sổ rách nát của miếu thờ để phi ra ngoài, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.



Lâu Cảnh lạnh mắt nhìn xuống tên mặt thẹo dưới chân, giống như một con rùa rút đầu nằm im không động đậy, thanh âm phảng phất như kết băng, “Một tên cũng không lưu!”



“Rõ!” U Vân vệ trong miếu đồng thanh đáp.



“Trạc Ngọc?” Tiêu Thừa Quân thấy rõ người mặc trang phục đen kia, ngẩn người một lát rồi nhịn không được mà lộ ra ý cười, tâm trạng nặng nề nhiều ngày nay chợt hóa thành hư không, thay thế vào đó chính là nỗi vui mừng cuồn cuộn trào dâng không ngớt.



Một đại hán cầm đao thấy tình thế không ổn, ra sức ngăn đao của Vân Thập Tam, hướng tên cầm trùy cạnh đó hô lớn: “Ngăn lại!”



Tên cầm thiết trùy hiểu được ý định của hắn, tình thế hiện giờ đang cực kì bất lợi, chỉ khi bắt được quý công tử kia làm còn tin thì mới có thể tìm được đường sống. Có lẽ bọn chúng đã làm chuyện này không ít lần, phối hợp rất ăn ý, tên cầm thiết trùy vung trùy lên, thập phần thuần thục mà ngăn trở thế tấn công của U Vân vệ, tạo cho tên cầm đao một khoảng trống.



Trong miếu nhỏ hẹp, nhiều người chen chúc đánh nhau khá bất tiện, tên cầm đao liền thừa dịp mọi người còn chưa kịp chạy đến, nhanh chóng hướng Tiêu Thừa Quân chém tới.



Ánh mắt của Tiêu Thừa Quân vẫn không rời Lâu Cảnh, thanh kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, nghiêng người bổ một kiếm vào chuôi đao, trường kiếm mỏng manh chống lại đại đao to lớn, chỉ nghe răng rắc một tiếng, đại đao kia liền biến thành hai đoạn. Tên sơn phỉ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, kiếm trong tay Tiêu Thừa Quân liền giống như một linh xà, một chiêu đâm xuyên qua tim hắn. Vân Thập Nhị tung cước đá văng người ra, lại bổ thêm một đao vào cổ người nọ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe thấy “Sát, sát” vài tiếng, ba người còn lại cũng đều nằm rạp ra đất. U Vân vệ nhanh nhẹn kéo mấy cái xác ra ngoài.
Quần áo nửa kín nửa hở thập phần quyến rũ, dưới ánh lửa chập chờn, Mân vương điện hạ liền hiện ra nét đẹp đến kinh tâm động phách, Lâu Cảnh chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, liền thò tay móc trong ngực ra một cái hộp nhỏ màu đen khắc hoa mai tinh xảo.



“Ngươi... Ngươi lại tùy thân mang theo...” Tiêu Thừa Quân giật mình mà nhìn cái hộp tinh xảo kia. Trước kia ở kinh thành, Lâu Cảnh vẫn luôn để thứ này trong người mà chạy đông chạy tây, thật đúng là xấu hổ chết được! Bây giờ phải ra ngoài, vội vã ra roi thúc ngựa đi ngày đi đêm, thế mà người này vẫn không quên mang nó theo là sao???



“Đây là thuốc trị thương của ta, tiêu sưng giảm đau tốt lắm!” Lâu Cảnh nhướng mày, mở nắp hộp đào ra một khối, thuốc mỡ trong suốt làm đầu ngón tay hắn thêm ướt át, bởi vì nhiệt độ của cơ thể mà một phần thuốc đã muốn hóa thành mỡ, vừa vặn rơi xuống ngực Tiêu Thừa Quân, “Hiện giờ điện hạ bị thương, đương nhiên là thần phải dùng nó để trị thương cho điện hạ rồi.”



Nói đến cái loại thuốc này, Tiêu Thừa Quân liền cảm thấy trên mặt chợt nóng bừng, “Ta... nào có bị thương gì...”



Lâu Cảnh đưa ngón tay chuyển đến nơi bí ẩn kia, ôn nhu mà vẽ loạn, chậm rãi thăm dò vào bên trong, “Tất nhiên là nơi này rồi... có chút bị thương...”



“Uh...” Tiêu Thừa Quân run rẩy, nghe được ý tứ ngả ngớn trong lời nói kia vô cùng rõ ràng, thân thể bị trêu chọc không ngừng mà nóng dần lên, “Nói bậy...”



“Sao lại nói bậy?” Lâu Cảnh đặt cánh tay nhàn rỗi còn lại lên trước ngực Mân Vương điện hạ, dính một chút thuốc mỡ trong suốt rớt trên ngực y, trượt theo làn da trắng nõn, đụng đến một viên hồng nhạt phía trên, chậm rãi vuốt vẽ nó đứng thẳng lên, “Bên trong này mà thiếu một chút vật, tự nhiên sẽ dễ bị thương, chi bằng thần cấp...”



Tiêu Thừa Quân tức giận mà trừng hắn, một tay kéo người lại gần, ngăn chặn cái miệng đang nói năng bừa bãi kia, vốn muốn làm hắn an tĩnh, không ngờ chính mình lại bị hai cái tay gian xảo của hắn biến thành kêu khẽ ra tiếng.



Lâu Cảnh buông môi y ra, muốn nghe thanh âm tuyệt vời kia, bàn tay trước ngực nhanh chóng gia tăng động tác, mặt sau cũng thêm đến ba ngón tay.



“Ah...” Tiếng rên rỉ trầm thấp giống như thanh âm du dương của cổ cầm tràn ra từ khóe môi, Tiêu Thừa Quân lập tức cắn môi dưới, cố gắng không cho mình phát ra tiếng.



Lâu Cảnh nhíu mày, lúc này mới nhớ tới điện hạ của hắn còn đang bận tâm đến U Vân vệ bên ngoài, bèn thả chậm động tác trong tay, cúi người nhẹ nhàng cọ xát lên đôi môi đang cắn chặt kia, “Đừng sợ, bọn họ không dám nghe đâu, đừng cắn chính mình.” Nói xong, hắn liền dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi cắn chặt, rút ngón tay ra, kéo một cái chân thon dài vòng qua hông mình, vỗ về vòng eo đang run nhè nhẹ, động thân đâm vào.