Quân Vi Hạ

Chương 75 : Trừng phạt

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Hộ bộ thượng thư Mân Châu hoảng sợ, liên tục lui về phía sau ba bước.



Lâu Cảnh lạnh mắt nhìn ba thiếu niên chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi trước mặt, người nào cũng có vóc dáng mảnh mai, mặc trang phục làm từ lụa mỏng, nửa kín nửa hở đầy ỡm ờ... Thế nhưng, cho Nguyên Lang của hắn, xem mấy thứ này, đúng là khinh người quá đáng, “Thượng thư đại nhân, mượn mấy thứ này hiến cho Vương gia, thật quá khó coi rồi.”



Hộ bộ thượng thư ngẩn người, nhìn qua nhìn lại giữa Lâu Cảnh và ba thiếu niên mình vừa mang đến, đột nhiên cảm thấy căng thẳng trong lòng, lúc trước bọn họ đều không nhìn kĩ nam sủng này của Vương gia, hiện giờ so sánh mới biết được, mình vẫn tính sai rồi.



Nếu nói mấy thiếu niên này là nụ hoa chớm nở, là những ánh sao trên bầu trời đêm, thì Lâu Cảnh chính là trăng sáng ngày rằm, dù có thô lỗ đứng ở nơi đó, cũng hoàn toàn che lấp toàn bộ ánh sáng của ba thiếu niên kia.



Tiêu Thừa Quân đau đầu mà xoa xoa thái dương, “Trạc Ngọc...”



“Giao cho thần đi ạ, tuyệt đối không thể làm bẩn mắt Vương gia được!” Lâu Cảnh tựa tiếu phi tiếu mà nói, vừa dứt lời liền rút kiếm chém tới. Hắn bị chọc giận đến phát điên rồi, vốn nghĩ là vì con nối dòng, sau này Tiêu Thừa Quân có cưới một hai phi tử cũng được, cho dù có ủy khuất, hắn cũng sẽ không tùy hứng mà chặt đứt huyết mạch của hoàng thất, nhưng... đây cái trò khỉ gì hả?



“Á á á --” Ba thiếu niên kia hét ầm lên, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, té ngã thành một đoàn trên mặt đất.



Bảo kiếm Xích Tiêu vẫn không chút lưu tình mà hướng thẳng xuống đất chém tới, mấy thiếu niên kia sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc gào không ngừng, quần áo trên người nhanh chóng bị xé rách thành một mớ lộn xộn, lục lạc trên chân cũng rơi rụng khắp nơi, trong phòng là một mảnh hỗn loạn.



“Vương gia, này, này...” Hộ bộ thượng thư sợ tới mức phát run, vội vàng chạy trốn về phía Mân vương bên kia.



Tiêu Thừa Quân nhíu mày, đang muốn nói cái gì, bảo kiếm Xích Tiêu đã lóe lên hàn quang lao tới.



Hộ bộ thượng thư chỉ cảm thấy hoa mắt, bảo kiếm sắc bén đã muốn chém đến đỉnh đầu hắn, trong lòng gào thét phải chạy mau, bàn chân lại như bị đóng đinh trên mặt đất, không thể di chuyển nửa bước, chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn chính mình sắp bị bổ ra...



Trong khoảnh khắc này, không khí như bị đọng lại, căn phòng chìm vào một mảnh im lặng chết chóc, mũ cánh chuồn vỡ thành hai nửa, lúc rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng “cạch” nho nhỏ, Hộ bộ thương thư hoảng sợ quá độ mà trợn trắng mắt, cả người đổ ập về phía sau, nằm thẳng cẳng không còn động tĩnh.



“Vương gia!” Lục Triệu mang theo thị vệ xông vào, liền nhìn thấy một đám lộn xộn trên mặt đất và Thái tử phi đang cầm kiếm đứng giữa phòng, gương mặt đằng đằng sát khí, lửa giận ngút trời, tựa hồ như lúc nào cũng có thể bùng phát mà hướng sang bên kia chém người.



Tiêu Thừa Quân đi qua, ôm lấy bả vai Lâu Cảnh, “Sao lại phát hỏa lớn như thế?” Nói xong, y liền vứt một ánh mắt ra hiệu cho Lục Triệu, đám thị vệ lập tức kéo bốn người trên mặt đất ra ngoài, toàn bộ động tác như mây bay nước chảy, vô cùng lưu loát, không chút nào đình trệ, phút cuối cùng, thị vệ thống lĩnh tri kỉ còn không quên khép cửa phòng lại.
Trần quý phi sợ tới mức hoa dung thất sắc, nhanh chóng quỳ xuống, “Hoàng Thượng nói vậy, chính là khiến thần thiếp bị oan đến chết mà, sao thần thiếp dám nghĩ như thế!”



( Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)



“Hừ, ngươi thật sự cho rằng cái gì trẫm cũng không biết sao?” Thuần Đức đế đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Trần quý phi, “Trẫm còn chưa chết đâu, nhi tử tốt của ngươi đã vội vàng muốn mượn sức quyền quý, làm như mình là Thái tử rồi đấy!”



“Hoàng Thượng, oan uổng a, Đạc nhi chưa bao giờ dám nuôi hy vọng xa vời như thế. Lúc trước thần thiếp muốn giữ hoàng tử ở bên người nuôi nấng, chính là không có ý để hắn làm Thái tử rồi mà, Hoàng Thượng!” Sắc mặt Trần quý phi tái nhợt, xưa nay nàng hiểu rất rõ tính nết của Thuần Đức đế, một khi đã dấy lên nghi ngờ thì có muốn giải thích cũng chỉ là phí công, giống như Tiêu Thừa Quân vậy.



Thế cục trong triều, bởi vì Triệu Hi khuấy đục nước mà hỗn loạn cả lên, một số quan viên coi trọng tam hoàng tử đã bắt đầu lảng ra, hữu tướng Trần Thế Xương sốt ruột muốn phát hỏa nhưng cũng không dám có động tác nào quá lớn.



Trần gia chính là nhà ngoại của tam hoàng tử, nếu nhất nhất thay tam hoàng tử nói tốt thì chỉ tổ chuốc lấy sự nghi kị sâu hơn của Thuần Đức đế, cho nên chỉ có thể lập lờ nửa khen nửa chê mà khuyên bảo.



Trái lại, phe tả tướng thì không có gì cố kỵ. Trước tiên để một ngự sử đi thăm dò thái độ của Thuần Đức đế, thấy Hoàng Thượng cũng không trách cứ việc hắn nói xấu hoàng tử, liền biết việc này khả thi, bắt đầu tích cực bới móc sai lầm của tam hoàng tử ra.



Tuy diễn biến trong cung thay đổi khôn lường nhưng vẫn không lan xa đến tận phủ Mân vương ở Đông Nam.



Lâu Cảnh lật qua lật lại quyển sổ nhỏ của mình, một trái rồi một trái mà nhét đầy một miệng vải, chờ Mân vương phu quân đến nhận lỗi với hắn.



Từ dục đũng bước ra, Tiêu Thừa Quân ngần ngừ do dự không muốn đi ra khỏi bình phong, nhìn nhìn chuỗi lục lạc với một loạt chuông nhỏ trong tay, bất đắc dĩ mà thở dài. Khẽ cắn môi, vì dỗ dành Vương phi nhà mình vui vẻ, vẫn là đeo lục lạc vào mắt cá chân.



“Linh linh linh...” Tiếng vang nhỏ vụn từ sau bình phong truyền đến, giống như yêu linh câu hồn nhiếp phách, dẫn Lâu Cảnh nhanh chóng đứng lên, thẳng tắp mà nhìn về phía bình phong.



Mân vương điện hạ tuấn mỹ phi phàm khoác một chiếc áo dài mỏng màu tuyết trắng, đôi chỗ bị nước thấm ướt mà dán chặt vào cơ thể, càng lộ rõ thân hình thon dài xinh đẹp, một chuỗi lục lạc màu vàng buộc trên mắt cá chân trắng nõn, theo mỗi bước di chuyển mà phát ra những âm thanh ngọt ngào nho nhỏ.



Lâu Cảnh lăng lăng nhìn gương mặt nghiêm túc, thân thể lại mê người của Mân vương điện hạ, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân ầm ầm dâng lên, cái mũi chợt nong nóng, có cái gì từ trong lỗ mũi chậm rãi chảy ra... (=___= mất mặt quá anh ơi ~!)