Quân Vi Hạ
Chương 83 : Sóng ngầm
Ngày đăng: 10:17 18/04/20
Trù nương tươi cười múc ra một bát cháo nhỏ, đậy nắp lại, đặt vào khay trên tay Xuân Phúc.
Xuân Phúc bưng bát cháo rời đi, nện bước thong thả mà hướng tới chủ điện của cung Phượng Nghi -- điện Thanh Ngô đi đến. Cung Phượng Nghi không có nhiều cung nữ, thái giám chiếm đa số, không có ai đi dạo, bởi vì mỗi người đều có công việc riêng phải làm, vì thế cũng chẳng có ai chú ý đến tiểu thái giám đang bưng bát cháo kia. Hắn chỉ là một thái giám nhị đẳng, không có tư cách đi vào bên trong điện Thanh Ngô, chưởng sự thái giám nhận bát cháo từ ngoài cửa, còn Xuân Phúc thì phải đứng hầu ở ngoài điện, chờ người trong điện dùng xong cơm canh, sẽ mang bát không rời đi.
Những điều này là quy củ của cung Phượng Nghi, mỗi một vòng một khóa đều cực kì rõ ràng, nếu xảy ra bất cứ một sai lầm nào thì đều có thể nhanh chóng tìm được người qua tay.
Xuân Phúc đứng ở ngoài cửa điện, cúi thấp đầu, một trận rồi một trận, cảm giác tuyệt vọng không ngừng trào dâng trong lòng.
Kỷ Chước cầm một chiếc khăn ấm lau mặt cho Hoàng thái tôn, nhẹ nhàng đánh thức bé: “Thụy nhi, đói bụng chưa nào?”
“Không đói nà.” Tiêu Kỳ Thụy ngáp một cái, bởi vì lúc ngủ trưa chảy nước miếng nên khi há mồm liền thổi ra một cái bong bóng to to.
Kỷ Hoàng hậu cười cười, ôm bé, ngồi tựa vào một chiếc gối mềm lớn, “Gọi tiểu thái giám kia vào đi.”
Đang bồn chồn lo lắng không yên mà đứng ở ngoài cửa, Xuân Phúc chợt nghe thấy có tiếng truyền gọi hắn vào, lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, thất tha thất thiểu theo chưởng sự thái giám đi vào, quỳ gối trước phượng tháp của Hoàng hậu.
(tháp: giường thấp, hẹp và dài)
Kỷ Chước liếc mắt nhìn hắn, tiếp nhận bát cháo, dùng một cái thìa nhỏ khuấy nhẹ, đôi mắt ưng lạnh lùng tràn đầy ý cười, “Thụy nhi, há miệng ăn cháo nào. Cháo hôm nay có bỏ thêm mật thơm không này ~! Lúc bé, đại bá ngươi thích ăn cái này nhất đấy!”
“Đại bá...” Tiêu Kỳ Thụy học theo nhắc lại, ngoan ngoãn mà há to miệng, ngậm một thìa cháo thơm ngon vào miệng.
Hiện giờ, trong đầu Xuân Phúc đã loạn thành một đoàn, không thể nghĩ bất cứ thứ gì, chỉ ngơ ngác mà nhìn một màn này, cảm giác giống như khổ hình, rõ ràng biết hậu quả kế tiếp, lại muốn tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện từ từ xảy ra.
“Tên ngươi là Xuân Phúc phải không, nghe nói ngươi tiến cung vào năm Thuần Đức thứ tám, khả năng là có một số chuyện ngươi vẫn không biết.” Kỷ Chước cũng không nhìn hắn, chuyên tâm mà bón cháo cho Hoàng thái tôn, chậm rãi nói: “Cuộc đời này, bổn cung hận nhất là hai loại người, một là xâm phạm phụ nhụ (phụ nữ và trẻ em), hai là giết hại ấu đồng (trẻ nhỏ).”
(chắc thời xưa chưa có cách gọi phụ nữ và trẻ em đâu nhỉ T_T)
Vung đao chém xuống, đao phủ dày dặn kinh nghiệm ra tay thập phần lưu loát, không bao lâu sau, mười mấy tên giặc Oa đều hóa thành quỷ dưới lưỡi đao, cuối cùng mới đến ba thương nhân bị trói gô ở phía trước.
Đám đông bên dưới đài không chỉ có dân chúng Dung Thành, mà còn có những thương nhân Đông Doanh khác, cả đám bọn họ đều sợ tới mức phát run, rốt cục hiểu được, vị Mân vương điện hạ này không phải là nói chỉ để cho có mà thôi, thật sự là nói được thì làm được. Trong tay Mân vương, không tồn tại may mắn, ngươi biết rõ quy củ thì cứ thành thành thật thật mà làm, nhược bằng không, hãy chờ bị trừng phạt đi.
Pháp lệnh của Tiêu Thừa Quân, thông qua truyền miệng của đám giặc Oa, rất nhanh đã truyền tới quốc đảo Đông Doanh ngàn dặm xa xôi, tuy rằng vẫn có nhóm giặc Oa không biết sống chết tới đây đánh cướp, nhưng tổng thể mà nói thì số lượng đột nhiên giảm mạnh, đại bộ phận đều thành thật xuống dưới.
Đảo mắt đã đến lập thu, trong mấy tháng này, sơn phỉ ở bốn quận phía Nam Giang Châu, bị Lâu Cảnh ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (vừa làm vừa chơi đấy ạ) mà thu thập sạch sẽ, còn thứ sử Giang Châu - Lô Tân thì vẫn khư khư giữ chặt một nửa quân lương không nhả như trước.
“Ta phải đi đến bốn quận phía Bắc một chuyến, tìm lão già kia lý luận cho ra nhẽ mới được.” Lâu Cảnh bất mãn nói, “Triệu Hi cũng vừa trở về Việt Châu, tiện đường đi thăm hắn một chút.”
Từ Dung Thành đến bốn quận phía Bắc, tuyến đường gần nhất là đi qua Việt Châu.
“Nơi này có ta coi chừng rồi, ngươi muốn đi chỗ nào thì cứ đi đi.” Từ Triệt vừa nói vừa xoa xoa đầu cháu ngoại.
“Ta đi theo ngươi.” Tiêu Thừa Quân nhìn lá thư trong tay, thần sắc có chút ngưng trọng.
“Làm sao vậy?” Lâu Cảnh đi qua hỏi.
“Trong cung đã xảy ra chuyện, phụ hậu nhắn ta đi Việt Châu một chuyến.” Tiêu Thừa Quân đưa lá thư cho Lâu Cảnh xem.
Có người độc hại Hoàng thái tôn, bị Hoàng hậu bắt được, sau khi nghiêm cẩn tra xét đã khai ra việc này có liên quan đến Trần quý phi. Kỷ Hoàng hậu nổi trận lôi đình, hạ chỉ điều tra rõ ràng. Chính là, Kỷ Chước chỉ nói trong thư có bấy nhiêu đó, cụ thể là có chuyện gì xảy ra thì không nói rõ, cũng không nói lý do gọi Tiêu Thừa Quân đi Việt Châu một chuyến làm gì.
“Hoàng hậu hắn... vẫn bình an chứ?” Từ Triệt thiếu chút nữa đánh nghiêng cái chén trong tay, vội vàng mở miệng, nói đến một nửa, như vừa sực nhớ ra cái gì mà khựng lại, liền ra vẻ bình tĩnh hỏi han.
Lâu Cảnh liếc mắt nhìn nhìn nhị cữu nhà mình, sắc mặt có chút cổ quái, dường như cữu cữu, đối với mọi chuyện liên quan đến Hoàng hậu, đều phá lệ quan tâm nha.