Quân Vi Hạ
Chương 89 : Bố cục
Ngày đăng: 10:17 18/04/20
Khoảnh khắc này, thị vệ bắt giữ Thẩm Liên chợt dừng bước, triều đường lặng ngắt như tờ, sau đó, cả triều liền ồ lên.
(triều đường: 朝堂 cung điện, phủ quan làm việc)
Thái Sơn động đất chính là chuyện quốc gia đại sự, lấy biểu tượng của Thái tử là Thái Sơn làm văn, này cũng quá lớn mật rồi, nói nhẹ đi thì là khi quân phạm thượng, mà nói nặng thì chính là mưu nghịch a!
“Hoàng Thượng, Thẩm Liên quả thực là ngậm máu phun người, Thái Sơn đại sự, sao thần dám vọng ngôn?” Trần Thế Xương phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói.
(vọng ngôn: nói xằng/ nói càn, tùy tiện)
“Trần Thế Xương, lúc trước ngươi cũng không nói như vậy.” Dù sao đã xé rách mặt, Thẩm Liên cũng bất chấp tất cả, giãy giụa thoát khỏi nhóm thị vệ, dùng đầu gối bước lên phía trước mấy bước, than thở khóc lóc nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ cũng không biết cái sinh từ kia là từ nơi nào tới, hữu tướng tìm tới cửa, muốn ta phá một cái sinh từ nào đó để xây từ đường hoàng thất, nô tỳ trăm triệu lần cũng không nghĩ đến hắn làm vậy là để ám hại Thái tử a!”
Từ một tiểu thái giám nho nhỏ, Thẩm Liên đã lăn lộn đi lên thành một đại quan đứng đầu nội thị tỉnh, kỹ xảo nói chuyện của hắn có thể nói là đăng phong tháo cực, hai ba câu liền đem tội lỗi của mình nói thành nhất thời hồ đồ, trọng điểm lại chuyển qua việc mưu hại Thái tử.
(đăng phong tháo cực: 登峰造极 đăng: trèo, phong: đỉnh núi, tháo: đến, đạt tới; cực: tột cùng => nghĩa đen là trèo đến đỉnh núi cao nhất, nghĩa bóng: đạt đến trình độ cảnh giới cao nhất.)
“Hữu tướng thật đúng là sốt ruột đến khó dằn nổi a, vì đoạt lấy trữ vị, ngay cả loại chuyện dối trá hoang đường như Thái Sơn động đất mà cũng dám nói ra.” Dương Hữu Đình trực tiếp nói thẳng.
“Hoàng Thượng, Thái Sơn có động đất là do người dưới tâu lên, thần chỉ là theo thực tế mà tấu thôi ạ.” Trên mặt Trần Thế Xương vẫn là lù lù không động, nhưng lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Xé rách mặt với Thẩm Liên, hắn đã dự đoán được rằng Thẩm Liên sẽ cắn ngược lại một hơi, mọi lý do thoái thác cũng sớm được nghĩ tốt, nhưng việc này lại không có mười phần nắm chắc, nên trong lòng cũng thấp thỏm lo âu.
“Hoàng Thượng, chuyện Thái Sơn chỉ là bắt gió bắt bóng (tin đồn), việc cấp bách hiện giờ là Thẩm Liên cổ động quan viên địa phương xây sinh từ, chứng cớ vô cùng xác thực, thần cho rằng nên đi thẩm tra, xử lý chuyện này trước ạ.” Hình bộ thượng thư hợp thời bước ra nói.
Từ đầu đến cuối, Binh bộ thượng thư Tôn Lương không hề nói một lời nào, chức vị của hắn chẳng có quan hệ gì đến mấy chuyện này, chỉ lạnh mắt nhìn hết thảy diễn ra. Nhớ lại thời điểm hữu thừa tướng và Trầm thái giám liên thủ hại chết Vương Kiên năm xưa, cũng là một màn tranh cãi ầm ĩ không ngớt trên triều đường thế này. Phái thanh lưu liên tục đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn là động tác của Thẩm Liên nhanh hơn, trong vòng một đêm liền đem người hại chết. Thứ sử Tấn Châu và diêm chính Tây Bắc đều được thay thế bằng môn sinh của hữu tướng, mà người một lòng vì nước vì dân là Vương Kiên, thì lại bị oan chết trong chiếu ngục, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Cuối cùng Thẩm Liên cũng bị quẳng vào đại lao, vô luận thế nào, xây dựng sinh từ vẫn là chuyện khiến Thuần Đức đế không thể tha thứ, chuyện về Thái Sơn, cũng cho người đi điều tra rõ ràng.
Lâu Cảnh cong môi, “Binh lực Giang Châu, có thể đoạt lại đây bất cứ lúc nào.” Phải biết rằng, Vân Tam vẫn còn ngồi xổm ở bên ngoài phủ thứ sử Lô Tân, chỉ chờ có lệnh là một đao kết liễu hắn ngay.
Tiêu Thừa Quân gật đầu, nhìn về phía Bình Giang hầu, “Nếu Hầu gia không chê, có thể cho phép ta gọi một tiếng đại cữu được không?”
Câu này vừa ra, không chỉ hai cữu cữu, mà ngay cả Lâu Cảnh cũng đều ngây ngẩn cả người.
Trước đây bọn họ là Thái tử và Thái tử phi, kêu một tiếng đại cữu thì cũng dễ hiểu, nhưng bây giờ vô danh vô phận, lời này nói ra cũng đồng nghĩa với việc Tiêu Thừa Quân phát ra lời thề sẽ giành được ngôi vị hoàng đế, hơn nữa, tương lai còn muốn cưới Lâu Cảnh làm hậu.
“Vương gia nói như vậy, chính là khiến vi thần tổn thọ mà.” Từ Chinh vội vàng đứng dậy.
“Sự tình khẩn cấp, bổn vương sẽ không nói những lời khách sáo, hiện giờ Từ gia đã bị liên lụy vào đây, nếu đại cữu tin ta, bây giờ phải phái người theo dõi nhất cử nhất động của quân Thục ngay, một khi đất Thục có động tĩnh gì khác thường, lập tức xuất binh chặn bọn họ lại.” Thanh âm của Tiêu Thừa Quân trầm ổn hữu lực, đôi mắt đen thâm thúy mà trầm tĩnh, phảng phất như có thể tùy ý nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay.
Không có nhiều thời gian để ở lại Lĩnh Nam, phu phu hai người liền ra roi thúc ngựa mà trở về Mân Châu.
Thong thả đến chơi, vội vàng trở về, thậm chí Lâu Cảnh còn không kịp nghe mấy cữu mẫu nói dông dài vài câu, đã rời khỏi phủ Bình Giang hầu rồi.
“Sau này bình an ổn định, ta lại cùng ngươi đến đây chơi nhé.” Tiêu Thừa Quân xin lỗi mà sờ sờ đầu Lâu Cảnh.
“Được a, đến lúc đó chúng ta sẽ cầm sào đẩy bè trúc trên sông nhé, chỉ có hai chúng ta thôi...” Lâu Cảnh cười xấu xa, cắn cắn vành tai phu quân.
Tiêu Thừa Quân ho khan một tiếng, “Đi nhanh đi.”
Cảm giác sự tình có chút không đúng, Tiêu Thừa Quân đề nghị Từ gia phải quan sát chặt chẽ đại quân đất Thục, để phòng ngừa vạn nhất, đồng thời truyền tin tức cho thứ sử Việt Châu, dặn dò ngoại công vạn sự cẩn thận.
Quả nhiên, Tiêu Thừa Quân vừa trở lại vương phủ, trong triều đã chuyển tới một cái tin tức kinh người, Thuần Đức đế ngã bệnh!