Quay Đầu

Chương 1 :

Ngày đăng: 15:56 18/04/20


Tôi biết, muốn tiến vào nhà họ Nhan không phải là chuyện dễ dàng.



Cái danh hiệu “Nhà giàu có nhất”, sản nghiệp trải rộng toàn cầu. Ngân hàng, truyền thông, điện tử, thậm chí là súng ống đạn được, chỉ cần có thể

kiếm tiền thì đều có dấu tích của nhà họ Nhan, nhà họ Nhan danh trấn một phương, chưa bao giờ có bất kỳ người nào chống lại họ mà còn có thể

sống trên cõi đời này.



Mà hôm nay, tôi kết hôn cùng người thừa kế của nhà họ Nhan - Nhan Duệ.



Trở thành con dâu nhà họ Nhan là một vinh dự lớn, nhưng trên lưng cũng đeo

trách nhiệm lớn, gánh chịu biết bao nguy hiểm lớn. Bởi vì, cho dù không

ai dám quanh minh chính đại đối kháng với nhà họ Nhan, nhưng ngầm muốn

thay thế nhà họ Nhan tuyệt đối cũng không ít, con dâu nhà họ Nhan đúng

là có nhiều lợi thế tốt như vậy đó.



Trước hôm nay, tôi và Nhan

Duệ chưa gặp mặt nhau bao giờ. Tất cả đều do cha mẹ hai bên bàn bạc sau

đó đưa ra kết quả, tôi phải gả và anh ta phải cưới.



Thân là con gái nhà họ Ninh, tôi không có tư cách nói: “Không“.



Nếu không vì cái gì mà phải giáo dục gần hai mươi năm về cách làm dâu? Làm thế nào để trở thành một người có dáng vẻ cao quý tao nhã, làm sao để

giữ vững pong thái ung dung, làm sao để dấn thân vào sự nghiệp từ thiện, tạo danh tiếng xã hội tốt cho chồng, làm sao để trở thành người nổi bật với vẻ xinh đẹp và cách nói năng tôn quý trong một đám tiểu thư của xã

hội thượng lưu.



Tất cả, hình như từ lúc sinh ra đã chỉ định, tôi, cuối cùng cũng sẽ trở thành vợ của người ta. Không phải Nhan Duệ, thì

cũng sẽ là người khác.



Chỉ cần bọn họ môn đăng hộ đối với nhà họ Ninh, có thể mang đến cho nhà họ Ninh vinh dự và lợi ích.



Mà nhà họ Nhan, chắc chắn là tốt nhất trong số đó.



Trở thành con dâu nhà họ Nhan mà người người mơ ước, không biết có bao

nhiêu cô gái ghen tỵ với tôi, hận không thể giết chết tôi rồi lên thay.



Nhưng mà, đây là điều tôi muốn sao?



Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhóm phù dâu đã bắt đầu líu ríu

thảo luận về chú rể, hình như hôm nay người lấy chồng không phải là tôi, mà là một trong số các cô ấy. Nghe nói anh ta không muốn kết hôn, nhưng ở trước mặt tôi, nhóm phù dâu này lại che giấu lương tâm mà nói anh có

có phúc đến cữ nào mới có thể lấy được tôi??



Họ không dám ba hoa

khoác lác và phát ngôn bừa bãi, cho dù trong lòng luôn ghen tức với tôi. Mặc dù nhà họ Ninh không bằng nhà họ Nhan, nhưng cũng không phải là dễ

chọc.


hai người lại thành một, cử hành hôn lễ chúng sống với nhau cả đời.



Từ nay về sau cùng đi trên con đường hạnh phúc, yêu thương lẫn nhau, hỗ

trợ, dạy bảo lẫn nhau, tin tưởng nhau, cha chúc phúc cho các con, làm

cho vợ chồng quân ân hồng ân, Thánh Linh cảm hóa, kính yêu Đấng Cứu Thế, một đời một kiếp trước mặt chúa. (Không biết đang type cái gì nữa ^__^

Tôn giáo của mình….. ko phải là Thiên Chúa Giáo...)



Trước khi cử hành hôn lễ, nếu như có bất kỳ ý kiến về chuyện kết hôn, thì xin hẫy lập tức nói ra, hoặc là vĩnh viễn giữ im lặng.



Ta lệnh cho các con trước mặt Chúa, thẳng thắn nói ra bất kỳ lý do gì kiến các con không thể kết hôn...



Tôi nhẹ nhàng nâng khóe miệng, cha sứ à, cho dù là Chúa, cũng không có khả

năng ngăn cản hôn lễ này! Cha sứ lại hỏi: Nhan Duệ con có đồng ý lấy cô

gái này làm vợ, cùng ký hôn ước với cô ấy không? Cho dù là bệnh tật hay

khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, cũng yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn

trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ đến cuối

đời? Nhan Duệ im lặng một lúc lâu, ngón tay của anh vẫn vui đùa gãi gãi

lòng bàn tay của cô, giống như, anh muốn trêu chọc mọi người ở đây, “Con đồng ý.” Anh nói. Chính câu tôi đồng ý này đã khiến cô giống như con

thiêu thân bay vào lửa. Ninh Vi Nhàn con có đồng ý lấy chàng trai này

làm chồng, cùng ký hôn ước với anh ấy không? Cho dù là bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi lý do khác, cũng yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng

anh ấy, tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ đến cuối đời? Tôi hơi cười, nhẹ nhàng nói: con đồng ý.



Cha sứ nói với mọi người:



Các con có nguyện ý làm chứng cho lời thề kết hôn của họ không?



Tôi không thấy vẻ mặt của mọi người, lại nghe thấy cha sứ hỏi: Là ai đem cô dâu gả cho chú rể?



Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của cha mình, lạnh nhạt: Cô ấy tự nguyện cưới anh ấy, mang theo lời chúc phúc của cha mẹ.



Nhưng là, cha, người và mẹ thật sự chúc phúc cho con sao?



Sau khi tuyên hệ, chúng tôi trao nhẫn cưới cho nhau, chỉ là một cái vòng nho nhỏ, nhưng lại vây khốn cả cuộc đời tôi.



Ta đã chứng kiến lời thề yêu đối phương của các con, ta rất vui, cũng

tuyên bố với các vị khách ngồi ở đây các con chứng thức trở thành vợi

chồng, hiện tại, chú rể có thể hôn cô dâu rồi.



Nhưng mà, cha sứ của tôi ơi! Mọi người hôm nay ở đây, chỉ sự chỉ có mình người cảm thấy vui mừng cho tôi thôi.



Khăn che mặt được vén lên, một ngón tay thon dài nâng cằm của tôi lên, môi

mỏng ấm áp đưa tới, mút trụ đôi môi lạnh như băng của tôi.