Quay Đầu
Chương 108 :
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
“Chúng ta đã cưới nhau được mười lăm năm rồi, nhưng trong mười lăm năm này, thời gian chúng ta thật sự ở chung với nhau thì chỉ được một phần ba, mà trong khoảng một phần ba thời gian đó, anh đã để cho em phải đau lòng.”
Ninh Vi Nhàn ngồi lẳng lặng nghe anh nói, ngay đến cả Chocolate cũng không nhìn, hay là ngửi loạn xạ khắp nơi nữa.
"Sau khi chúng ta kết hôn được mấy tháng, anh đã tặng cho em một con chó Samoyed.” Nhan Duệ sờ sờ cái đầu nhỏ đầy lông của Chocolate, nụ cười nơi khóe miệng anh cũng sâu hơn một chút, giống như đang hồi tưởng lại một chuyện gì rất tốt đẹp: “Hình dáng của nó cũng giống Chocolate như đúc, tên nó cũng là Chocolate. Em rất thích nó, coi nó như bảo vật quý giá, lúc anh không có ở bên cạnh em, thì đều là nó ở cùng với em. Sau đó em vì mang thai, cho nên em mới để anh đem cho nó đi. Sau khi em biến thành người sống thực vật thì anh mới đem nó về lại nhà, nó vẫn luôn thay em bảo vệ Ninh Ninh, giống như là thần thủ hộ của Ninh Ninh. Nó và con trai cùng nhau rời giường buổi sáng, sau khi tan học Ninh Ninh về nhà, nó sẽ vội cắn cặp sách và dép như muốn đem cất giúp, nó rất là ngoan ngoãn. Mỗi sáng sớm sau khi nó tỉnh sẽ tiễn Ninh Ninh đi học, sau đó sẽ nằm ở bên giường của em, không động đậy, cũng không làm ồn, cứ như vậy chờ đợi em tỉnh lại. Về sau nó bị bệnh, lúc Ninh Ninh được bảy tuổi đã chết rồi.”
Nhan Ninh cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn của cậu, nước mắt đã trào lên trong mắt. Tình cảm của cậu dành cho Chocolate rất sâu đậm. Thời điểm Nhan Duệ bận rộn với công việc không có cách nào ở bên cạnh cậu, cũng chỉ có Chocolate làm bạn với cậu mà thôi, khi cậu còn nhỏ, Chocolate sẽ để cậu cưỡi trên lưng dạo chơi quanh nhà, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Chocolate đều không bao giờ rời khỏi cậu.
Ninh Vi Nhàn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con trai, vẫn yên lặng lắng nghe như cũ.
“Anh cứ một lần rồi một lần lừa gạt em, em lại cứ một lần rồi một lần tin tưởng anh. Anh lại nghĩ rằng lãng tử biết quay đầu đã rất đáng quý rồi, chỉ cần anh quay đầu lại, em sẽ đều ở chỗ đó chờ đợi anh. Làm sao khi em lại dịu dàng như vậy, yêu anh như vậy lại có thể tức giận bỏ mặc anh được chứ? Anh luôn nói với em rằng anh yêu em, nói rằng anh nhất định sẽ trở về bên cạnh em, mà em—cái người ngu ngốc này, mỗi một lần như vậy đều tin tưởng.”
Ninh Vi Nhàn mấp máy đôi môi, hỏi anh: “Sau đó là em thật sự thất vọng hoàn toàn, có đúng không?”
Nhan Duệ cứng người lại một chút, gật đầu: “Đúng vậy. Anh đã đem tình yêu của em từng chút từng chút một tiêu phí hết tất cả. Cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ quên được đêm hôm đó, em nhìn thấy được anh đã cùng người phụ nữ khác ân ái ngay trên giường của chúng ta. Vi Nhàn, chúng ta kết hôn lâu như vậy, nhưng đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy em khóc. Giống như em muốn đem nước mắt cả đời khóc hết một lần vậy, khóc đến nỗi đôi mắt cũng muốn mù luôn. Em cứ khóc như vậy, khóc mãi, những ánh mắt em cũng không nhìn anh, không để ý tới anh, anh thật sự rất sợ, anh cầu xin em, hứa hẹn với em mọi thứ, nhưng em vẫn không để ý tới anh, em cứ khóc suốt, khóc đến nổi ngất xỉu, anh ôm lấy em, sau đó bác sĩ mới nói cho anh biết là em mang thai.”
“Em muốn ở riêng phòng với anh, lại đem con Chocolate mà chúng ta cùng nhau nuôi đưa đi nơi khác, cho dù là khám thai hay thân thể không thoải mái...... Cái gì em cũng không chịu nói với anh, em không chịu nói với anh dù chỉ một câu, thậm chí em còn cầu xin anh cách xa em ra một chút, để cho em đừng nhìn thấy anh. Vi Nhàn, lần đầu tiên trong cuộc đời này, anh cảm thấy mình thật bất lực, thật vô dụng.”