Quay Đầu
Chương 116 :
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Edit: quynhle2207
...... Có quỷ mới tin ba. Nhan Ninh hừ một tiếng, bò dậy, lắc lắc Ninh Vi Nhàn, Ninh Vi Nhàn đang ngủ say, bị con trai lay tỉnh, ánh mắt mê ly mơ hồ, trong nhất thời cô dường như còn chưa biết rõ mình đang ở chỗ nào, cho đến khi gương mặt nhỏ nhắn của con trai xuất hiện ngay trước mắt mình, cô mới ngáp nhẹ một cái: “Ninh Ninh......”
“Mẹ, đi ăn cơm nha.” Cậu cầm tay của mẹ kéo mẹ đi, trong lúc cấp bách, Nhan Ninh cũng không quên trừng mắt với ba mình một cái, sau đó tố cáo với mẹ: “Mẹ, mẹ, con kể cho mẹ nghe, mời vừa rồi, ba thừa dịp mẹ ngủ, lúc đó con cũng chưa có tỉnh dậy, đã bấm lỗ mũi của con, chọc ghẹo con đó mẹ!” Sau khi kể ra hết tội trạng của ba mình còn rất phách lối hất cằm lên, hừ một tiếng, có bộ dạng khinh thường ba mình. Nhan Duệ bị lời tố cáo của con mình hù dọa đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hít một hơi, khoát tay rồi vội vàng giải thích: “Không có, không có mà, thật là không có đâu, Vi Nhàn, không có...... Anh không có......”
“Ba còn dám nói ba không có khi dễ con, không có bấm lỗ mũi của con hả?” Nhan Ninh hỏi với giọng điệu hầm hừ. Nhan duệ có tật giật mình, ho khan hai tiếng, rồi anh cũng không dám phản bác lại nữa.
Ninh Vi Nhàn bị điệu bộ ngây thơ của hai cha con anh làm cho cười mãi không ngừng được, cô ngồi dậy xuống giường, mỗi tay kéo một người: “Hai cha con anh nha, cũng mau dậy đi, em đói bụng lắm rồi.”
Nghe được tiếng rên rỉ của cô, hai cha con Nhan Duệ dừng lại ngay lập tức. Ninh Vi Nhàn nắm lấy vạt áo của Nhan Duệ: “Nhan Duệ...... Em, em hình như sắp sinh...... A......”
Nhan Duệ sợ đến nỗi ngây người, chỉ có Nhan Ninh phản ứng được nhanh, lập tức nhảy dựng lên, kêu quản gia lại, gọi điện thoại, sau một hồi tay chân luống cuống, cuối cùng thì cũng đưa Ninh Vi Nhàn đến bệnh viện. Trong khoảng thời gian đó hai cha con vẫn nắm tay cô không chịu buông ra, thậm chí cùng theo cô vào phòng sinh.
Mười năm trước, Nhan Duệ chỉ đứng ở ngoài phòng bệnh, cho nên anh cũng không biết, cho đến bây giờ được tận mắt nhìn thấy, thì ra là đáng sợ đến như vậy. Mà nhìn qua Nhan Ninh cũng là một gương mặt nhỏ nhắn đang lo sợ, từ TV và sách vở, cậu cũng biết phụ nữ khi sinh con rất khổ sở, nhưng ngàn vạn lần cậu cũng không nghĩ tới sẽ khổ sở như vậy. Khi mẹ sinh mình thì có đau nhiều như vậy không? Làm sao mà mẹ có thể chịu được?
Ninh Vi Nhàn nắm tay Nhan Duệ thật chặt, bởi vì quá đau đớn mà đôi mắt của cô trở nên mê ly rối loạn, có một số hình ảnh không ngừng thoáng qua trước mắt cô. Hình như rất lâu trước kia, cô cũng đã sinh một đứa bé tại một nơi giống như ở đây, mà khi đó cô chỉ có sự cô độc cùng tuyệt vọng.