Quay Đầu
Chương 120 :
Ngày đăng: 15:58 18/04/20
Edit: quynhle2207
Mặc dù anh thật sự vui mừng vì cô quan tâm tới mình, nhưng Nhan Duệ vẫn lắc đầu: “Anh không sao, anh không có việc gì đâu, anh khỏe mà, rất khỏe.”
Ninh Vi Nhàn nhíu mày nhìn anh, hiện tại Nhan Duệ đều đến công ty để làm việc mỗi ngày, nhưng không giống như lúc trước là đi sớm về trễ, mà trên căn bản, mỗi ngày đều là đi trễ về sớm, nhưng cho dù là như vậy, mỗi ngày số lần hai người bọn họ nói chuyện cũng rất ít, quá lắm chỉ là Nhan Duệ len lén nhìn cô thật lâu, nhưng lại hoàn toàn không dám nói với cô tiếng nào, Ninh Vi Nhàn có chủ động tìm anh, thì anh cũng luôn luôn lo lắng thấp thỏm, rồi lại thấp thỏm lo lắng. Mấy ngày trước còn đỡ, nhưng mấy ngày nay khi nhìn thấy anh, cô cũng không thể chịu đựng được nữa rồi. Sắc mặt của anh cực kỳ khó coi, con ngươi đen nhánh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dường như cũng bị phủ lên một tầng sương mù: “Không được, dù như thế nào thì anh cũng phải để cho bác sĩ khám một chút, nếu không sẽ không cho anh đi làm.”
Cô nói xong với anh liền đi xem chừng con gái, bởi vì cô chắc chắn Nhan Duệ nhất định sẽ nghe lời cô. Nhưng đợi đến khi cô lo cho con gái xong, đi ra ngoài, thì Nhan Duệ đã đi đâu mất! Chỉ còn một mình con trai đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế cầm sữa tươi uống từng chút từng chút một, thấy cô đi tới liền kêu mẹ, sau đó là vội vàng kể tội ba mình: “Ba sợ gặp bác sĩ, mẹ vừa đi coi em gái thì ba đã nói là công ty có chuyện, chạy mất tiêu rồi!”
Ninh Vi Nhàn nhìn về phía cái ghế Nhan Duệ mới vừa ngồi một cái, mặc dù là người đã bỏ chạy, nhưng ít nhất trước khi đi cũng biết uống hết ly sữa tươi: “Ninh Ninh.”
Cậu nhóc nhỏ nâng gương mặt tròn trịa của mình lên, trên khóe miệng còn dính một vòng bọt sữa, nhìn rất đáng yêu. Ninh Vi Nhàn rút tờ khăn giấy, lau gương mặt nhỏ nhắn của cậu thật sạch sẽ, cúi xuống hôn một cái: “Hôm nay chúng ta không đi học nữa, chúng ta đi công ty của ba tìm ba nha?”
“Bắt ba về để đi khám bác sĩ sao?” Cậu nhóc nhỏ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ha hả.
Tầng trên cùng chính là chỗ làm việc của Nhan Duệ. Giờ phút này, cửa phòng làm việc đang được đóng lại rất nghiêm trang, đến phòng của thư ký ở bên cạnh, thế mà bên trong toàn bộ đều là đàn ông. Nhan Ninh ngẩng đầu lên nhìn, nhón chân lặng lẽ đi đến gần phòng làm việc của Nhan Duệ, tay cầm lấy nắm cửa, quay đầu lại nói: “Mẹ, cửa không có khóa.”
Ninh Vi Nhàn gật đầu tỏ vẻ rằng mình đã hiểu rõ, cũng bắt chước bộ dáng của con trai nhón chân đi tới, Nhan Ninh thừa dịp đúng lúc này đẩy mạnh cửa ra, hô to một tiếng surprise, sau đó lựa ngay lúc Nhan Duệ còn chưa có kịp định thần lại, liền nhào tới.
Nhan Duệ làm sao cũng không nghĩ đến vợ con sẽ đến tìm mình, ngòi bút vàng đang viết chữ trong tay bỗng nhiên bị lệch đi, cũng dẫn đến một khoảng hợp đồng lớn bị phá hủy: “Vi, Vi Nhàn, Ninh Ninh?”
Ninh Vi Nhàn mỉm cười đến gần anh, nhìn con trai ở trong lòng anh cứ xoay tới xoay ui: “Anh không có nhìn lầm đâu, thật sự là bọn em.”
“Em, sao bọn em lại tới đây?!” Nhan Duệ vẫn ngu ngu si si, ngây ngô như cũ, dường như vẫn không dám tin những gì trước mắt mình đang nhìn thấy.
“Bởi vì có người nghe được phải đi bác sĩ liền chạy mất, cho nên em với con trai không thể làm gì khác hơn là tới bắt người.” Ninh Vi Nhàn nhún nhún vai, tỏ vẻ là không có biện pháp, cô ưu nhã đi tới ghế sa-lông ngồi xuống, đôi mắt long lanh cũng nhìn Nhan Duệ không chớp mắt, cho đến khi thấy gương mặt tuấn tú của anh ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào cô nữa. (quynhle2207—diễn đàn )