Quay Đầu

Chương 131 : Ngoại truyện 1

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Đó là một ngày cách đây thật lâu, thật lâu về trước, ngay cả Tương Kế cũng sắp sửa quên mất.



Năm đó anh ta chỉ mới có mười bảy tuổi. Lúc đó chính là do tuổi trẻ ngông cuồng, thậm chí sau khi trưởng thành cũng không nhớ rõ, lại vừa lúc gia đình gặp một sự thay đổi lớn, tự một thân một mình cùng ba và em trai mình trốn qua Nhật Bản, để tìm kiếm người mẹ không chút tin tức của mình, ai ngờ được, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, ba của anh ta vì vất vả lâu ngày sinh bệnh, đã chết nơi xứ người, vì để có cơm ăn và vì bảo vệ cho em trai mình, anh ta chỉ đành phải đi ăn cắp. Lúc mới bắt đầu, cái gì cũng không biết, cho nên thường bị người ta bắt được, sau đó từ từ làm quen, cũng rèn luyện được một đôi mắt. Nhìn những người qua lại trên đường, thậm chí anh ta chỉ cần nhìn họ, ngay lập tức có thể biết được hoàn cảnh gia đình như thế nào, có cái gì đáng giá để lấy cắp hay không.



Lần này, người anh ta để mắt tới là một người phụ nữ Nhật mặc đồ rất thời trang. Tóc của cô ta nhuộm vàng, mang theo một cái túi xách màu đỏ, chân mang giày bốt ống cao, gót nhọn, mười ngón tay thật xinh đẹp, còn kẹp thêm điếu thuốc, đang dựa vào bảng quảng cáo ở trạm xe buýt, buồn chán muốn chết nhìn về phía trước, giống như đang đợi ai đó.



Tương Kế đã nghĩ thầm đây là con cá lớn.



Thế là anh ta đi tới, làm bộ giống như lơ đãng đụng phải người phụ nữ kia, người phụ nữ hét lên rất chói tai, mắng chửi tên ăn xin hôi hám cút đi chỗ khác —— anh ăn mặc rách bươm, anh cũng đã lâu chưa có gội đầu rồi, xem ra thật giống như một gã ăn mày. 



Tương Kế khúm núm, vội tránh ra, trong tay lại có thêm một cái ví tiền. Không ngờ tới người phụ nữ kia lại hết sức nhanh nhạy, bị anh ta đụng phải, liền thuận tay sờ túi xách của mình một cái, ngay lập tức phát hiện bị mất cái ví tiền, biết mình đã bị lấy mất ví tiền, liền kêu to lên, sau đó chỉ vào Tương Kế la to kêu bắt trộm.



Khi đó anh ta vẫn chưa có được khí thế và bản lãnh của ngày hôm nay, khi biết được có người đuổi bắt mình, liền vô cùng hoang mang lo lắng, sợ hãi chạy bừa vào một cái hẻm nhỏ, đáng tiếc cuối cùng vẫn chạy không thoát. Người phụ nữ kia không biết lai lịch ra sao, vừa lúc có mấy người đàn ông dáng người to lớn khỏe mạnh, mấy người đàn ông đó vừa nghe thấy ăn cắp ví tiền liền đuổi theo ngay lập tức, đã lâu lắm rồi Tương Kế cũng chưa có một bữa nào no bụng, làm sao chạy lại với bọn họ, bị họ đè trên mặt đất, bị đánh một trận rất tàn nhẫn, ví tiền cũng bị lấy trở về, trên người anh ta có khoảng 1000 yên Nhật cũng bị lấy mất. 



Anh ta níu chân của một người đàn ông, muốn hắn ta trả tiền lại cho mình. Người đàn ông kia lại mỉm cười ác ý, lấy chân đạp mạnh lên tay anh ta, tiếng xương gãy vang lên răng rắc thật kinh khủng, nhổ nước bọt vào mặt anh ta rồi bỏ đi.
Bởi vì anh ta tưởng nhớ đến cô gái kia qua nhiều, cho nên đã tìm kiếm hình bóng của cô ấy trên người của rất nhiều người, cũng bởi vì có người mẹ đã vứt bỏ chồng con đi lấy chồng ở Nhật Bản xa xôi, cho nên anh ta đặc biệt rất thích chia rẽ những kẻ tự cho là mình có tiền kia, cho đến khi —— gặp Ninh Vi Nhàn. (Quỳnh: tội nghiệp, anh ấy bệnh quá nặng -_-)



Lúc mới bắt đầu, anh ta chỉ có ý nghĩ chơi đùa mà thôi, cũng giống như anh ta đã làm với những người phụ nữ trước kia. Sau đó đến thăm Vi Nhàn vào lúc đó vì khó sinh mà biến thành người thực vật, ngoại trừ tiếc nuối vì đã không dụ dỗ được cô từ tay Nhan Duệ thì Tương Kế cũng  không còn gì để băn khoăn.



Nhưng vào một ngày nào đó sau mười năm, Ninh Vi Nhàn cũng tỉnh lại, cuối cùng anh ta cũng tìm ra được cô gái năm đó bây giờ ở chỗ nào. Cô ấy đã được gả cho chủ nhân của nhà họ Nhan, trở thành phu nhân của nhà họ Nhan, có một đứa con trai, đã từng bị tổn thương nặng nề, nhưng vẫn chưa từng buông xuôi, chưa từng hối hận, cũng chưa từng phá vỡ nguyên tắc, hay đánh mất linh hồn. Đó chính là người con gái đã che dù cho anh ta, đã cho anh ta tiền trong cái ngày mưa ấy! Có lẽ đối với cô mà nói, số tiền đó không tính là gì cả, có lẽ cô đối với những kẻ ăn mày đáng thương đều giống vậy, có lẽ cô giúp đỡ anh ta chỉ vì anh ta là người Trung Quốc, nhưng làm sao cô lại giống như những người khác được chứ? Anh ta rất rõ ràng cô là một người rất tốt.



Chỉ có điều chuyện đời không phải lúc nào cũng như ý người. Cuối cùng hy vọng của Tương Kế cũng rơi vào khoảng không. Phải dùng một câu mà người ta vẫn thường nói để diễn tả, đó chính là anh ta cùng Ninh Vi Nhàn không có duyên phận với nhau, hay là nói, duyên phận của bọn họ còn chưa đủ. Cho dù Ninh Vi Nhàn sẽ không tha thứ cho Nhan Duệ, nhưng cũng sẽ không rời bỏ Nhan Duệ, cô yêu thương con của mình, cho nên vì con sẽ vẫn ở lại bên cạnh của Nhan Duệ, mà Nhan Duệ, đã không còn là người trong trí nhớ của anh ta nữa rồi, Ninh Vi Nhàn ở lại bên cạnh anh, cuối cùng, sẽ đến một ngày anh có thể làm cho cô nở nụ cười một lần nữa. 



Cho nên, Tương Kế còn có thể làm gì bây giờ nữa? 



Thật ra thì người con gái năm đó chỉ tồn tại trong những giấc mơ của anh ta mà thôi. Đã qua nhiều năm, cô gái đó đã quên những chuyện này từ lâu, chỉ có mình anh ta lại khắc sâu trong trái tim mình. Bất quá những điều này cũng không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì bất cứ ai cũng hiểu được rằng, có một số chuyện cứ để nó vĩnh viễn phủ dưới lớp bụi thời gian thì sẽ tốt hơn. 



Thật sự đã sai lầm, nếu không dành hết tình cảm trong tim cho người con gái ngày đó, cho dù là muốn hay không thì chữ ‘nếu’ đó đều không thể xảy ra.