Quay Đầu

Chương 16 :

Ngày đăng: 15:56 18/04/20


Về đến nhà, vẫn không có ai như trước.



Ninh Vi Nhàn đã quen với không khí này, an tĩnh, cô độc, lạnh lùng. Không ai muốn đến quấy rầy cô, bởi vì bọn họ đều đã quên sự tồn tại của cô. Cô

co người lại trong góc phòng ngủ, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo

dùng để đi ra ngoài, bộ đồ này cô thay khi về nhà họ Ninh, lúc này không có ai ở đây, sẽ để cô một mình chữa vết thương lòng. Ai mà không như

vậy? Ở bên ngoài bị trăm ngàn vết thương, cuối cùng vẫn là tự mình cứu

lấy mình. Nhưng mà... chưa từng có ai giống như cô, không có bất kỳ ấm

áp nào, chỉ có nghiêm túc học tập các nghi của giới quý tộc khiến cô

không có lấy một người bạn.



Đúng vậy, có người luôn luôn cô độc,

tại sao người đó lại là cô? Vì sao cô cố gắng như vậy nhưng vẫn không có gì? Ninh Vi Nhàn ôm đầu, cuộn mình vào sâu trong góc, trước kia cũng là tình trạng này, nhưng cô không khó chịu như bây giờ. Mẹ nói, không thể

ly hôn, không thể ghen tuông, không thể yêu Nhan Duệ. Đúng vậy, mặc dù

mẹ nói tốt nhất là không cần, nhưng cô biết, ý của câu nói đó là không

cho phép, không thể.



Cô ngồi trong góc một lúc lâu, mãi cho đến

lúc cơ thể mỏi rã rời cũng không muốn đi ra. Thật ra lúc này cô nên bồi

dưỡng tình cảm với ba mẹ chồng để dung nhập vào nhà họ Nhan, nhưng... cô không muốn.



Tại sao lại như vậy chứ? Vì sao không có ai quan tâm cô dù chỉ một chút? Trên thế giới có nhiều người hạnh phúc như vậy, vì

sao cô không phải một người trong số đó? Vì sao?



Dù là tháng Bảy

không có mở điều hòa, nhưng Ninh Vi Nhàn vẫn lạnh thấu xương, hàm răng

run lên cầm cập. Cô nhắm mắt lại, không biết cô co rúc ở góc tường trong bao lâu, không ai tới quấy rầy cô, càng không có ai đến quan tâm cô.



Mãi cho đến khi đèn trong phòng ngủ đột nhiên sáng trưng, cô hơi kinh ngạc

mở mắt, khuôn mặt khuôn mặt tuấn tú của Nhan Duệ xuất hiện trước mắt cô. Cô giật mình, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại quên mình ngồi
cũng không nói lên được đây là cảm giác gì, nếu nói là đau lòng, thì

cũng chưa đến mức đó, nhiều năm như vậy anh gặp qua rất nhiều biểu tình

điềm đạm đáng yêu, nên đã sớm luyện thành ý chí sắt đá. Nhưng người phụ

nữ này... nói như thế nào đây? Có lẽ vì cô là vợ của anh, cho nên mới có cảm giác kỳ quái đó. Nghĩ vậy Nhan Duệ cũng tự thuyết phục mình, mặc dù đây là người vợ anh không thật lòng muốn lấy, thậm chí cho tới bây giờ

anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện kết hôn, hơn nữa còn ngây thơ giận

chó đánh mèo lên người cô, nhưng mà... trăm ngàn suy nghĩ, đều bị dáng

vẻ của Ninh Vi Nhàn rúc trong góc xóa bỏ hết.



Vì thế, ma xui quỷ

khiến, anh đứng bên giường nhìn người phụ nữ nữ nhân đáng thương vẻ mặt

bất lực đang nắm góc áo anh, than nhẹ một tiếng, lại không tự chủ được

cúi người xuống ôm cô vào lòng.



Sống hai mươi mấy năm, cho tới

bây giờ Ninh Vi Nhàn cũng không biết trên thế giới này được ôm vào ngực

lại ấm ấm áp như vậy. Cô biết rõ nếu nghe theo lời mẹ, cô không nên gần

gũi với Nhan Duệ, làm chính mình lún sâu, thương tổn cũng nặng hơn,

nhưng mà... ông trời ơi, có thể để cho tùy hứng một lần có được không?

Ngộ nhỡ kết quả cuối cùng chính là kết quả tốt thì sao? Nói không chừng

sau này Nhan Duệ cũng sẽ yêu cô.



Nằm trong ngực Nhan Duệ suy

nghĩ, Ninh Vi Nhàn cảm thấy hạnh phúc như không xa ấy lại xa đến mức xa

không thể chạm vào rồi. Cô ôm chặt lấy ngực của Nhan Duệ, vùi mặt vào

ngực anh, cảm nhận những bắp thịt rắn chắc và hơi thở nam tính trong

ngực anh. Đây là chồng cô, là người mà cô muốn sống chung đến già, là hy vọng ỷ lại duy nhất trong đời cô, cô không muốn buông tay, lại càng

không nguyện ý buông tay.