Quay Đầu

Chương 37 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Edit: meoluoihamngu



Ninh Vi Nhàn nhìn những dòng chữ kia, trong lòng hoảng hốt.



Tại sao lại như vậy chứ?



Cô không hiểu.



Cô thật sự không hiểu.



Rõ ràng trước đó bọn họ còn rất tốt, rất hạnh phúc, tại sao chớp mắt

liền biến thành như vậy? Nhan Duệ… Nhan Duệ, trong lòng anh rốt cuộc

nghĩ như thế nào, nói cho em biết được không? Em quá ngu ngốc, không

cách nào hiểu được những lời anh nói, anh nói cho em biết có được hay

không?



Nắm con chuột trong tay run rẩy, Ninh Vi Nhàn hít một

hơi thật sâu, tắt máy vi tính, đem đầu vùi vào lòng bàn tay, cô trúng tà sao? Tại sao cô lại như vậy, hèn mọn đi yêu một người chứ? Cô chỉ muốn

một mái nhà mà thôi, tại sao Nhan Duệ lại không thể cho cô chứ?



Cô không chịu nổi nước mắt sắp rơi, đột nhiên nghe thấy tiếng Chocolate

kêu, tiếng kêu rất nhỏ, báo hiệu chủ nhân trở về. Không lẽ, không lẽ anh ấy quay về rồi? Ninh Vi Nhàn vội vàng vỗ vỗ mặt mình, sợ bị nhìn ra đầu mối gì, sau đó đi ra khỏi thư phòng, Nhan Duệ đang ngồi trên ghế salon

trêu chọc Chocolate, thấy cô đi ra, vẻ mặt có chút cứng ngắc, lại không

lên tiếng. Ninh Vi Nhàn hỏi: “Anh đã về rồi, đói bụng không, có muốn ăn

chút đồ gì đó không?”



Mặt Nhan Duệ giật giật, buồn buồn nói:

“Không cần, em không cần bận rộn, tôi quay trở lại lấy điện thoại di

động.” Phi, trong lòng anh khinh bỉ chính mình, anh nhìn thấy tiêu đề

mới trên báo chí mới về nhà, chỉ sợ cô nhìn thấy… Bây giờ nhìn lại, cô

giống như không biết sự việc kia, anh còn quay về nhà, anh đang lo lắng

cái gì chứ? Cô có biết hay không liên quan gì đến anh chứ?



Ninh Vi Nhàn a một tiếng: “Em vừa mới sạc pin, để em đi lấy.”



“Không cần!” Lời vừa nói ra khỏi miệng liền ý thức được mình nói quá

lớn: “Tôi đi mua cái mới.” Trên thực tế phát hiện mình không có mang

điện thoại di động anh đã mua mới, Nhan Duệ muốn nói điều gì, nhưng nhìn khuôn mặt Ninh Vi Nhàn tràn đầy mong đợi và dịu dàng, trong lòng xao

động, đột nhiên đứng dậy rồi đi ra ngoài.



“Duệ ---” Ninh Vi Nhàn đuổi theo, cẩn thận hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”



Nhan Duệ lạnh lùng quay đầu lại: “Tôi đi đâu cần phải báo cáo với cô sao?”



Môi khẽ mở, cuối cùng vẫn không nói gì, miễn cưỡng cười cười: “… Em không có ý này, thế… Tối hôm nay anh có về nhà không?”


Hừ, hôm nay tự nhiên không có gì cả.

Nhan Duệ tức giận hừ một tiếng, cô không đợi ở nhà, không làm cơm, dù

sao anh cũng không cảm thấy lạ, có chút lảo đảo muốn đi lên lầu, đi lên

bậc thang thứ nhất không cẩn thận ngã, cả người té lăn trên đất, vô cùng chật vật, chóp mũi ngửi được mùi kỳ lạ ngày càng đậm.



“Ừm…”

Buồn bực hừ một tiếng, Nhan Duệ cố gắng bò dậy, bộ dáng anh như vậy

không thể để Vi Nhàn nhìn thấy… Nếu không mặt mũi sẽ mất hết…



Ách, cái này là cái gì, đen sì sì trong lòng bàn tay…



Híp mắt nhìn thật lâu, Nhan Duệ mới chợt ý thức được: Đây là máu nha!



Một buổi chiều trái tim anh lo lắng và bất an bộc phát, giờ phút này

anh hoàn toàn tỉnh rượu, tại sao lại có máu chứ? Tại sao? Hơn nữa… Nhiều như vậy… Vi Nhàn đâu? Anh ở dưới lầu gây ra tiếng động lớn như vậy, sao cô một chút phản ứng cũng không có chứ?



Một giây trước anh còn trách cô không chờ anh, không nấu cơm cho anh mà ghi hận, nhưng giờ khắc này, anh hy vọng cô đang ngủ!



Chật vật từ dưới đất bò dậy, nhưng tay run rẩy làm Nhan Duệ vừa mới

đứng thẳng liền té ngã, anh say thật, ánh mắt nhìn cũng không rõ. Nhưng

anh không cần biết nhiều như vậy, liền chạy vội lên lầu, đẩy phòng ngủ,

mở đèn, trên giường không có một bóng người, chăn màn chỉnh tề, gian

phòng sạch sẽ, giống như không có người ở. Còn có quyển sách kia… Anh

nhớ cô đọc xong, liền bỏ ở chỗ đó.



Không phải không để ý sao, vậy sao mỗi hành động của cô đều nhớ rõ chứ?



Lấy điện thoại di động ra muốn gọi, mới nghĩ đến anh mới đổi điện thoại di động không có số của ai, anh cũng không nhớ rõ số Ninh Vi Nhàn!



Khóe mắt liếc nhìn điện thoại cũ trên giường, bên trong có số nhà và số Vi Nhàn, bàn tay run rẩy cầm lên, mới phát hiện hết pin. Nhan Duệ tìm

được máy sạc pin, run rẩy cắm nhiều lần vào không được, hơn mười lần mới thành công.



Mới vừa mở máy, liền thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ

và tin nhắn, có cha mẹ, có Tư Tư, có bạn bè, những người phụ nữ kia… Duy chỉ có cha mẹ và Nhan Tư Tư goi mười mấy cuộc. Anh vừa định gọi lại,

điện thoại trong tay liền vang lên.



Nhan Duệ nhận, giọng nói khàn khàn: “Này?” Tay run rẩy, cầm không chặt điện thoại.



Đầu kia là Nhan Tư Tư, cô khóc kêu: “Anh, anh… Anh chết ở chỗ nào… Anh

chết ở chỗ nào vậy… Ô ô, anh có biết hay không Vi Nhàn thiếu chút nữa là chết đó ô ô ---”



Trong nháy mắt, Nhan Duệ như rơi vào hầm băng, điện thoại di động cạch một tiếng. từ trong tay rơi xuống sàn nhà.