Quay Đầu
Chương 4 :
Ngày đăng: 15:56 18/04/20
“Em, em nghĩ muốn thử xem.” Giọng của Ninh Vi Nhàn rất nhỏ, cũng rất kiên định.
Nhan Duệ hơi phiền não, anh rời khỏi cơ thể cô, ngồi dậy, ánh mặt trời buổi
sáng chiếu vào gò má anh, khiến anh càng nộ vẻ tuấn lãng.
Người
đàn ông này đẹp đến nỗi khiến người khác phải oán trách, có người phụ nữ nào có thể chống đỡ được sức quyến rũ của anh? Nếu như anh cố ý khuyến
rũ, như vậy thì cho dù là địa ngục cũng sẽ không có người từ chối anh.
Người đàn ông tuyệt thế như vậy, chỉ thích hợp đứng từ xa để nhìn, nếu yêu,
thì nhất định sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ. Người muốn trở thành vợ anh
chắc có thể cuốn được vài vòng trái đất, nhưng các cô ấy đều không thành công, cũng không phải không có người muốn mẹ sang nhờ con, nhưng hai
vợ chồng nhà họ Nhan tuyệt đối không cho loại người như vậy bước vào
cửa. Họ cũng không phải là người cổ hủ, chỉ là không có cách tiếp nhận
người phụ nữ mà con mình chơi đùa bên ngoài trở thành con dâu nhà họ
Nhan.
Mà cô, chẳng qua là chỉ dựa vào gia thế tốt, nếu không, vị trí con dâu nhà họ Nhan này làm sao lại đến lượt cô.
”Em đang nghĩ gì vậy?” Nhan Duệ quay đầu nhìn cô, nói lâu như vậy, nhưng
lại không thể khiến cô bỏ đi ý tưởng, anh cũng hơi bực, “Anh không thể
nào cho em cái thứ bỏ đi mà gọi là tình yêu!” Đều là nhà giàu cả,
chẳng lẽ cô không hiểu đạo lỹ không có tình yêu này!
Ninh Vi Nhàn cũng ngồi dậy, đưa tay cầm áo ngủ trên đầu giường, khoác lên cơ thể
xinh đẹp, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, đôi tay đang run rẩy nắm chặt cô áo.
”Em chỉ muốn thử một lần, anh cho cũng được, không cho cũng
được, em chỉ là, chỉ là...” Cô cắn chặt cánh môi mềm mại, thật sự không
biết nói gì nữa, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nói rõ ràng trước mặt
người khác như vậy, nhưng bây giờ, cô không còn một mình nữa, cô có
chồng, mà vợ chồng cũng đã quan hệ xác thịt, cho nên, cho dù khó mở
miệng như thế nào, cô cũng sẽ cố gắng hết sức thẳn tanh nói rõ.
Đôi mắt đào hoa híp lại, quay đầu lại nhìn cô, chỉ thấy ánh nắng sáng sớm
sớm hôm nay làm sao cô có thể dậy nổi? Hiện tại, nghỉ ngơi cả đêm, nên
có thể chịu đựng anh một lần nữa chứ?
Hết hôn rồi lại liến bộ
ngực tuyết trắng của cô, đặc biệt là mùi hương của da thịt, Nhan Duệ
ngẩng đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy cặp mi của cô kịch liệt lay động như chiếc quạt nhỏ, má phấn đỏ bừng, hàm răng cắm chặt cái miệng nhỏ nhắn
màu hồng nhạt.
Dùng sức như vậy... không đau sao?
Ma xui quỷ khiến, anh đến gần phía trước, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, không để cô có cơ hội ngược đãi mình nữa.
Lông mi Ninh Vi Nhàn run rẩy, chậm rãi mở to mắt, chỉ nhìn thấy người đàn
ông nằm trên mình, cặp mắt đào hoa câu hồn đoạt phách kia tràn đầy
thương tiếc, cho đến bây giờ cũng chưa có ai dùng ánh mắt đó để nhìn cô, cho dù biết anh chỉ thể hiện vì tình dục, nhưng cô vẫn trầm luân trong
thời khắc dịu dàng này.
Muốn lấy được tâm ý của một người phụ nữ
rất dễ dàng, chỉ cần cho cô ấy một chút ấm áp, một chút dịu dàng, thậm
chí chỉ cần một nụ cười thân thiện; nhưng muốn lấy được tâm của một
người đàn ông lại không dễ dàng như vậy, coi như bạn có vượt qua thiên
sơn vạn thủy, leo lên núi cao, vượt mọi chông gai, anh ta cũng sẽ không
yêu bạn.
Một sự ngu dại, một người vô tình, lại vướng vào một chỗ với nhau cả đời, yêu trước thua trước, yêu sâu bị thương lại càng nặng, đây là chân lý từ xưa đến nay không bao giờ thay đổi được.
Bàn tay nóng như lửa kia giống như có ma lực chạy khắp cơ thể cô, đốt lên nhiệt tình mà cô không muốn người khác biết.
Trong nháy mắt khi anh tiến vào trong cơ thể cô, khóe mắt Ninh Vi Nhàn có
nước mắt chảy xuống. Để cô điên cuồng trầm luân bây giờ đi, cuối cùng
kết cục dù có ra sao, thì vào giờ khắc này, cô rõ ràng biết được một sự
thật.
Nhan Duệ, chính là kiếp nạn lớn nhất đời cô.