Quay Đầu

Chương 43 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Edit: meoluoihamngu



Hình như tôi mơ một giấc mơ rất dài rất dài.



Giấc mơ về hai mươi mấy năm qua, nhưng cuối cùng mơ về năm năm đau lòng nhất.



Trong mơ là những người mà tôi yêu. Cha, mẹ… Còn có anh. Bọn họ đứng ở

phía trước tôi, tôi chỉ cần đưa tay liền có thể với tới được, nhưng tôi

đuổi theo lại đuổi theo, làm thế nào cũng không đuổi kịp.



Không có ai yêu tôi.



Giấc mơ này rất dài, tôi ngay cả khóc cũng quên. Tôi nhìn thấy cha đứng ở trước mặt tôi, mặt không thay đổi dắt tay tôi, mang tôi đi lên thảm

đỏ, lạnh như băng giống như dắt một con chó.



Tôi nhìn thấy mẹ ưu nhã ngồi trên ghế salon sửa móng tay, nâng mắt lên nhìn tôi, nói: Đừng làm cho nhà họ Ninh mất thể diện.



Tôi còn thấy Nhan Duệ, anh ôm rất nhiều phụ nữ, anh hôn các cô ấy, cùng các cô ấy ở trên giường tôi mây mưa, sau đó ôm tôi dụ dỗ. Giọng nói của anh rất dễ nghe, trầm thấp,và rất dịu dàng. Anh nói anh yêu tôi, anh

nói anh không thật lòng với những người phụ nữ kia, anh nói trong lòng

anh chỉ có mình tôi, anh nói anh sẽ không bao giờ… tái phạm nữa.



Tôi lại nhìn thấy một đứa bé nhỏ, bé duỗi tay đòi tôi ôm, khanh khách

cười, bò loạn khắp nơi. Tôi rất muốn ôm bé, hôn bé, đó là đứa bé của

tôi, là cốt nhục duy nhất của tôi, tôi chưa có mà đã mất đi người thân

duy nhất.



Kiên trì lâu như vậy… Tôi nhận được cái gì chứ?



Cơn ác mộng này kéo dài quá lâu, tôi muốn tỉnh táo lại, tôi không thể đắm chìm vào nó hơn nữa.



Tại sao trên đời này lại có người trăm phương ngàn kế muốn có được hạnh phúc, cuối cùng nhận được cái gì chứ? Tại sao có người bạc tình bạc
Giờ phút này, nghe giọng nói dịu

dàng của Nhan Duệ, tim cô không còn cảm giác, anh xin lỗi anh hối hận

anh hứa hẹn… Cũng không ảnh hưởng đến cô, nước mắt của anh cũng không

làm cô đau lòng. “Nhan Duệ, tôi mang thai có phải không?”



Anh ôm cô gật đầu: “Đúng, chúng ta có đứa bé, đứa bé của chúng ta đã quay lại.”



Ninh Vi Nhàn cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Anh giúp tôi gọi bác sĩ

đến, tôi có một số việc muốn hỏi bác sĩ. Sau đó anh đi về nhà đi, quần

áo trên người anh nên thay đi, bị người khác nhìn thấy không được.”



Yêu cầu của cô Nhan Duệ dĩ nhiên làm theo, Ninh Vi Nhàn nhìn bóng lưng

anh rời đi, ánh mắt nhàn nhạt, từ từ ảm đạm, giống như không có màu sắc. Cô dịu dàng vuốt bụng mình, đứa nhỏ đã quay lại… Đây mới là cốt nhục

của cô, là người thân của cô, là người mang lại ấm áp và hạnh phúc cho

cô, những người khác, đều không phải.



Bác sĩ và Nhan Duệ cùng

nhau đi vào, Ninh Vi Nhàn bảo Nhan Duệ về nhà, cô hỏi bác sĩ mấy vấn đề, bác sĩ đều trả lời đầy đủ. Đây là phòng bệnh VIP, nhìn thái độ của viện trưởng cũng biết người phụ nữ này không phải là người bình thường, ông

nào dám chậm trễ, Ninh Vi Nhàn hỏi cái gì, ông liền thành thật trả lời,

cũng dặn dò cô tốt nhất nên điều dưỡng thân thể, nếu không lúc sinh sẽ

rất nguy hiểm. Ninh Vi Nhàn đồng ý.



Biết Ninh Vi Nhàn mang

thai, bố mẹ chồng và Nhan Tư Tư rất vui vẻ, đã sớm chuẩn bị xong đồ chơi giường nhỏ và quần áo của đứa nhỏ, sau khi Ninh Vi Nhàn hồi phục liền

xuất viện, mới phát hiện Nhan Duệmang cô về nhà, không phải là biệt

thự trước kia, mà đến một ngôi nhà ở gần nội thành, cách bệnh viện rất

gần, giao thông cũng dễ dàng, bên trong trang hoàng rực rỡ. Ninh Vi Nhàn biết anh muốn để cô quên đi cảnh anh và người phụ nữ khác mây mưa trên

giường cho nên mới đổi chỗ ở, nhưng cô không hỏi cái gì, giống như tự

nhiên không phát sinh chuyện gì cả.