Quay Đầu

Chương 48 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Editor: Yankui



Đứa bé trong bụng Ninh Vi Nhàn thật biết điều, mặc dù đã được hơn ba tháng

nhưng nó vẫn ngoan ngoãn không hề phá phách, cứ như thể nó không tồn tại vậy. Có lúc Ninh Vi Nhàn còn lo lắng, đứa nhỏ này thật sự không có vấn

đề gì chứ?



Buổi chiều, cô gọi tài xế đưa mình đi bệnh viện kiểm

tra, mặc kệ thế nào, cô cũng muốn đi khám thai, mặc dù có thể gọi bác sĩ đến nhà, nhưng cô cũng đã ở nhà quá lâu rồi, ra ngoài một chút vẫn tốt

hơn.



Dặn tài xế ở bên ngoài chờ, Ninh Vi Nhàn lấy số, ngồi ngoài

chờ đến lượt mình. Cô xinh đẹp, lại giơ tay nhấc chân đều ưu nhã hơn

người, nếu không phải là bụng đã nổi lên thì không có vẻ gì giống với

phụ nữ mang thai cả. Xung quanh rất đông người, đại đa số đều cố bon

chen xếp hàng, chỉ có cô ngồi yên ở đó chờ đợi, an tĩnh giống như một

bức tranh tuyệt mỹ. Những người xung quanh bước qua chỗ cô cũng không tự chủ mà bước nhẹ hơn, như thể sợ sẽ quấy rầy đến cô.



Một cô gái như vậy, thật không thích hợp để xuất hiện trong bức tranh lộn xộn đang diễn ra ở đây.



Ninh Vi Nhàn ngồi ở trên ghế, rất bình thản, như thể dù có phải đợi ba giờ

liền thì cũng không sao hết. Đúng lúc này, một phụ nữ có thai đang ôm

bụng cau có ngồi xuống phía bên phải cô, vừa hậm hực vừa oán trách: “Tôi tới trước, sao lại bắt tôi đợi mãi sau? Anh ta sao không nói ngay từ

đầu là phải lấy số chứ? Làm tôi chen lấn nửa ngày mà không lấy số, kết

quả đến lượt tôi thì lại bảo không có số, anh ta cho mình là vua chắc?

Bác sĩ phụ sản thì giỏi lắm sao, còn bắt lấy phiếu, xếp số... quá được

nuông chiều rồi!”



Nghe cô ta lảm nhảm oán trách, Ninh Vi Nhàn mở

mắt ra, nhìn lướt qua cô ta. Người phụ nữ này nhìn qua dáng dấp cũng coi là xinh đẹp, nhưng nếu so với Ninh Vi Nhàn thì không là gì cả, hơn nữa

phong cách hai người thì cực kỳ khác nhau, một trên trời một dưới đất,

người ngoài vừa nhìn là hiểu ngay.



Từ trước đến giờ Ninh Vi Nhàn

cũng không cần so đo với loại người này, cô chỉ liếc một cái, rồi lại
chính là loại người lừa tình lấy tiền.



Hoàn toàn không thèm để ý đến việc vừa rồi là chính mình cố ý đụng vào.



Xin lỗi? Bồi thường? Ninh Vi Nhàn không thể ngờ rằng chỉ có đi khám thai mà cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cô đứng lại, xoay người nhìn về phía

người phụ nữ kia, ánh mắt lạnh thấu xương khiến người khác nổi da gà,

khiến người phụ nữ kia nói chuyện cũng trở nên cà lăm: “Cô, cô nhìn cái

gì, đừng tưởng là cô có tiền thì tôi sợ cô nhé!” Ánh mắt sắc bén liếc

qua người bạn trai của mình vừa đi tới, vội vàng kéo anh ta đến bên

cạnh. “Nhanh một chút xin lỗi, bồi thường tiền a, nếu không đừng trách

tôi không khách khí!”



Ninh Vi Nhàn nhìn anh chàng kia một cái,

khóe miệng nâng lên một nụ cười giễu cợt, vừa định mở miệng nói, một âm

thanh quen thuộc truyền tới: ‘Vi Nhàn? Em ở đây làm gì?”



Quay đầu lại, là Nhan Duệ.



Nhìn Nhan Duệ đi tới, cô lạnh lùng nói: “Sao anh lại tới đây.”



“Anh không thấy em ở nhà.” Người đàn ông cao lớn như vậy, nhưng lúc nói câu

này lại mang theo mấy phần uất ức, mắt đào hoa nhìn thấy đôi nam nữ đứng cách đó không xa, “Bọn họ là ai?”



“Chỉ là mấy kẻ lừa đảo muốn

bắt nạt người thôi mà.” Ninh Vi Nhàn giễu cợt, xoay người rời đi: “Em về trước, ở đây giao cho anh xử lý.”



“Vi Nhàn!” anh bắt được cổ tay của cô, mang theo một tia cầu khẩn: “Anh về cùng em.”



Ninh Vi Nhàn không nói gì, khiến người phụ nữ có thai kia không kiềm chế

được, vọt lên: “Cô định cứ thế mà đi được à? Cô còn chưa xin lỗi tôi!”

Nhìn dáng vẻ cô gái này có vẻ không phải là tiểu tam, nếu tiền không lấy được, dù sao được câu nói xin lỗi cũng được rồi, coi như là cho bạn

trai cô thể diện. Cô đã nghĩ rồi, chỉ cần cô gái này chịu xin lỗi cô, cô liền thuận nước đẩy thuyền bỏ qua, cũng sẽ giữ được cái tiếng hào phóng không so đo.